Anh đau lòng nhìn cô, muốn tiến đến ôm lấy cô mặc kệ cô có đang căm ghét anh. Nhưng anh thật sự không dám, anh sợ sẽ càng làm cô khó chịu.
- Yên Yên, bình tĩnh lại đi em… Anh… anh sẽ nói… Trước tiên chúng ta vào phòng đã, rồi anh sẽ nói hết cho em được không? – Đông Quân cố gắng làm cho cơn giận của Tử Yên được hạ nhiệt.
- Được, chúng ta vào phòng đi, em cho anh cơ hội nói hết! – Tử Yên không thèm nhìn đến Đông Quân, cứ thế mà quay đầu đi vào phòng.
Bội Sam và Lập Thành nhìn theo bối rối không biết nên làm sao, hai người họ cũng là đồng phạm với Đông Quân. Tử Yên chắc là giận lắm.
Đang lóng ngóng thì Đông Quân ra hiệu bảo hai người họ ra ngoài đợi, để cho anh và Tử Yên có không gian riêng mà nói chuyện.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đông Quân từ từ tiến đến chỗ Tử Yên ngồi. Anh ngồi xuống đối diện với cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tử Yên cố giữ vững tinh thần chờ nghe anh nói. Hôm nay cô muốn biết tất cả sự thật. Muốn biết rốt cuộc anh là ai, rốt cuộc những ngày qua anh tiếp cận cô, chiếm lấy tình cảm của cô để làm gì, rốt cuộc anh có phải đang chơi đùa cô không.
- Yên Yên, thật ra… anh… mấy năm anh ở nước ngoài không phải anh bị bệnh gì cả… Mười bốn tuổi anh gặp em là lúc anh đã học xong đại học, mười sáu tuổi anh đã học xong thạc sĩ, sau đó được cử đi nước ngoài nghiên cứu luận án tiến sĩ. Còn về gia thế của anh… anh thật ra là con cháu Lục gia. Ông nội và ba anh đang điều hành Lục thị… Anh… anh đã ước hẹn với ba anh là sau một năm anh về gặp em, ở bên em thì anh sẽ trở về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình… Cho nên anh mới che giấu thân phận để đến gần em… Anh… chuyện anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên là sự thật… Thậm chí lúc đó anh còn lưỡng lự không muốn đi nước ngoài. Nhưng anh lại nghĩ, anh phải trở thành người giỏi nhất, để cho em những điều tốt nhất. Anh… anh thật sự không muốn giấu em… Anh sợ em sẽ không chấp nhận anh…
Tử Yên nghe những gì anh nói cũng không trả lời. Cô đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Lục gia – gia tộc có thế lực và địa vị vô cùng lớn. Lục thị - tập đoàn lớn mạnh, tiếng tăm vang dội cả trong và ngoài nước, có sức ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế quốc gia…
Lục Đông Quân – đại thiếu gia nhà họ Lục. Thông minh, tài giỏi, xuất chúng, hứa hẹn sẽ càng làm cho Lục thị thêm rực rỡ.
Tử Yên khẽ cười nhạt… Thì ra gia thế của anh lớn đến như vậy… Thì ra cô và anh cách biệt như thế… Thì ra ngay từ đầu cô đã như trò đùa trong tay anh… Tất cả mọi người ngoài kia đều biết… Chỉ có cô ngu ngốc không biết gì…
Thấy cô cứ im lặng không lên tiếng, Đông Quân càng thêm sợ hãi. Anh lay lay bờ vai của cô.
- Yên Yên, em nói gì đi! Anh… anh xin lỗi mà… xin em tha thứ cho anh! Anh… anh sai khi lừa dối em… nhưng mà xin em tin anh, tình cảm của anh dành cho em từ đầu tới cuối là thật.
- Em nên gọi anh là gì mới đúng đây? Lục tiến sĩ hay là Lục thiếu gia? – Tử Yên nhìn Đông Quân, nhàn nhạt nói.
- Em… em đừng như vậy mà Yên Yên… - Đông Quân nhìn nụ cười lạnh của cô mà tim như bị ai bóp nát.
Tử Yên đáng yêu, dịu dàng của anh không còn nữa. Bây giờ Tử Yên ở trước mắt anh vô cùng lạnh lùng, ánh mắt căm phẫn.
- Em không như vậy thì sao? Anh có biết em ghét nhất là bị lừa dối không? Em cũng đã cho anh cơ hội nói thật, nhưng anh vẫn chọn cách che giấu em! Xin lỗi… tạm thời chúng ta cho nhau thời gian đi… Em chưa thể chấp nhận được…
Nói rồi cô chạy vội ra khỏi phòng, cứ cắm đầu mà chạy một mạch về khách sạn mặc cho Đông Quân phía sau ra sức gọi cô.
Cô về phòng đóng sầm cửa lại, ngồi gục ngay sau cánh cửa, để mặc cho anh bên ngoài đứng đập cửa. Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói gì nữa hết.
- Yên Yên, mở cửa cho anh đi! Yên Yên… - Đông Quân cứ ra sức mà gọi Tử Yên nhưng cô vẫn tuyệt nhiên không lên tiếng.
- Anh đừng như vậy, để Tử Yên bình tĩnh lại đi. Có gì em sẽ nói chuyện với nó. – Bội Sam nhìn thấy Đông Quân cứ đứng ngoài mà réo gọi trong vô vọng, liền đến một bên an ủi anh.
Nói rồi cô nhẹ nhàng nói với Tử Yên mở cửa cho cô vào. Dù gì đây cũng là phòng của cô, Tử Yên cũng không thể nhốt cô bên ngoài.
Bội Sam vào phòng, nhìn thấy Tử Yên ngồi bó gối trên giường, trên gương mặt toàn là nước mắt.
Bội Sam tiến đến ôm lấy Tử Yên vỗ về. Cô biết chuyện này cô cũng có một phần lỗi khi hùa với Đông Quân mà giấu Tử Yên mọi chuyện.
- Tử Yên, tao biết hiện giờ tao cũng không có tư cách nói chuyện với mày, vì tao cũng che giấu mày sự thật. Nhưng mà mày nghe tao nói, mày hãy hiểu cho anh Đông Quân. Anh ấy chỉ vì sợ mày biết thân phận thật sự sẽ e ngại mà không chấp nhận tình cảm của anh ấy. Anh ấy thật lòng thật dạ với mày, vì mày mà mới bỏ tất cả để mong cùng mày có những ngày tháng vui vẻ. Chuyện này tao cam đoan là sự thật! Dù sao hai người cũng yêu nhau như vậy, hà cớ gì phải làm khổ nhau! Còn nữa, mày không cần nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối gì đó, vì ba mẹ anh Đông Quân đã biết mày từ lâu rồi, còn rất thích mày, và tán thành cho hai người ở bên nhau…
Bội Sam vẫn nói, Tử Yên vẫn im lặng mà nức nở. Cô không giận Bội Sam, không giận ai cả, cô biết họ cũng là vì bất đắc dĩ mới phải như vậy. Người cô giận, người khiến cô đau lòng chính là Đông Quân.
Cô cũng hiểu hết chứ, hiểu anh yêu cô như thế nào, khoảng thời gian vừa qua những gì anh làm cho cô, cô tin đó là thật lòng. Nhưng cô không thể chấp nhận bị anh lừa gạt như vậy. Thà là ngay từ đầu anh nói thật với cô, biết đâu chừng cô vẫn có thể chấp nhận ở bên anh. Đằng này anh giấu cô, nếu không có Tô Lãng liệu anh còn che giấu đến bao giờ?
Ngoài này Đông Quân cứ đứng thất thần trước phòng của Tử Yên. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận như vậy, là lần đầu tiên cô nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng xa cách đó. Cô và anh chỉ cách nhau cánh cửa này, nhưng sao lại thấy xa vời vợi như vậy?
Cô bảo cho cô thêm thời gian, nhưng thời gian là bao lâu đây? Nhìn cô như thế, anh làm sao chịu nổi đây?
Liệu cô có rời xa anh không? Liệu cô có bỏ lại anh không? Liệu cô có gạt bỏ hết tình cảm của anh và cô thời gian qua không?
Anh sợ hãi, thật sự sợ hãi. Anh không bao giờ để mất cô được! Không thể!
Lập Thành thấy Đông Quân cứ như vậy không chịu rời đi thì tiến đến khuyên nhủ.
- Anh Quân, anh cứ đứng đây cũng không thay đổi được gì, chi bằng anh cứ để chị dâu có thêm thời gian bình tâm lại. Dù gì cũng có Sam Sam ở bên cạnh rồi. Nếu anh buồn, thì đi với em, em cùng anh giải sầu! – Lập Thành không đợi Đông Quân đồng ý đã nắm tay anh lôi đi.
Cả hai về phòng cùng nhau uống bia cho quên hết sầu khổ. Suốt buổi cũng chỉ có Lập Thành nói chuyện, Đông Quân chỉ im lặng mà uống. Anh nốc hết chai này đến chai khác, cảm thấy bia hôm nay cũng nhạt nhẽo như nước lã. Đây không phải lần đầu anh uống thứ nước này, nhưng là lần đầu tiên uống nhiều như vậy mà không thấy say. Thật lạ, anh càng uống càng tỉnh táo. Còn nữa, hình như trên mặt anh có thứ gì đó ươn ướt…
***
Tử Yên cả đêm cứ ôm mối suy tư mà không ngủ được. Bình minh đã lên, cô nhân lúc Bội Sam vẫn còn ngủ mà âm thầm đi ra ngoài.
Cô muốn đi ngắm bình minh, cô muốn đi dạo biển, chỉ hi vọng gió biển cuốn trôi hết tâm sự của cô.
Rốt cuộc sao số cô lại thế này? Vì sao năm mới mà cô lại phải trải qua nhiều chuyện u sầu? Người ta giờ này còn tưng bừng vui trong năm mới, còn cô thì ngồi đây mà khóc. Năm nay của cô sẽ còn đen đủi thế nào nữa?
Cô tự hỏi bản thân rằng bây giờ cô nên đối mặt với anh như thế nào? Anh là thiếu gia nhà họ Lục, không ai là không kính nể, còn cô chỉ là con của một giáo sư đại học, gia thế vô cùng bình thường. Với địa vị của anh, e là có rất nhiều gia đình lớn muốn gả con gái của mình cho anh.
Anh lại tài giỏi như vậy, còn cô thì sao? Không có gì nổi trội, không có gì đặc biệt…
Cô và anh như ở hai thế giới. Khoảng cách lớn thế này, liệu cô có thể coi như không có gì mà ở bên anh không? Nhưng rời xa anh, cô có nỡ không? Bao nhiêu ngày qua cô đã quen dựa dẫm vào anh, đã quen mỗi ngày nhìn thấy anh, không có anh cô sẽ sống thế nào? Rốt cuộc cô phải làm sao thì mới tốt đây…
Cô lặng người ngồi trước biển, hít thở lấy không khí trong lành của ngày mới, lại đưa mắt ngắm nhìn ông mặt trời dần ló dạng phía xa chân trời để bình tâm lại…
Bất ngờ vang lên một tiếng “Bốp”. Trước mắt cô bỗng tối đen…
***
Trong khách sạn, Bội Sam đang hốt hoảng chạy sang phòng Đông Quân và Lập Thành đập cửa.
Lập Thành đầu còn chưa tỉnh nổi đến mở cửa.
- Trời ơi sao trong phòng nồng nặc mùi rượu vậy chứ? Anh Đông Quân đâu, mau gọi anh ấy dậy, Tử Yên… Tử Yên biến mất rồi!
Bội Sam sáng dậy không nhìn thấy Tử Yên đâu, điện thoại cũng còn để trong phòng, cô đã chạy một vòng quanh biển để đi tìm nhưng vẫn không thấy, mà chỉ tìm thấy một chiếc dép rớt trên bờ biển. Cô hoảng sợ liền chạy đi tìm Đông Quân và Lập Thành.
Đông Quân nghe ồn ào giật mình tỉnh dậy, anh day day hai bên thái dương cho bớt đau đầu. Tối qua anh uống rất nhiều, cũng không biết bất tỉnh từ lúc nào.
- Chuyện gì vậy Bội Sam? – Anh mệt nhọc lên tiếng.
- Tử Yên… Tử Yên không biết đi đâu, sáng nay em dậy đã không thấy nó rồi! Em đã chạy tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng nó ở đâu. Chỉ thấy… chỉ thấy chiếc dép ở trên bãi cát… Có… có khi nào nó nghĩ quẩn không anh? – Bội Sam sợ đến nói năng vấp váp.