Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 32: Có anh, em không cần trưởng thành




Tử Yên nhìn ba mẹ về phe của Đông Quân bắt nạt mình mà uất ức khóc lên. Cô thấy vô cùng bức bối vì cái gì cũng không được, cái nào cũng không thể. Cô đây thật sự là ăn cháo chan nước mắt.

Ba mẹ Hạ và Đông Quân sợ hãi khi thấy Tử Yên khóc, vì lo cô sẽ mệt, sẽ động đến vết thương, liền tìm cách mà dỗ cho cô nín khóc.

- Được rồi, được rồi, là lỗi của anh hết, là anh đáng ghét bắt ép em ăn món mà em không thích. Em tức giận thì mắng anh đi, đừng khóc, sẽ ảnh hưởng sức khỏe. – Thấy cô cứ ngồi đó mà thút thít, Đông Quân liền ôm cô vào lòng, xoa xoa nhẹ lưng cô để cô bình tĩnh lại.

Anh đương nhiên biết những cơn đau, cùng với sự khó khăn, bất tiện khiến cô thấy khó chịu và bực bội, nên mới tủi thân mà quấy khóc như vậy. Cô lúc này y như em bé khóc nhè ở trong vòng tay của anh.

- Yên Yên ngoan, em nghe lời ba mẹ và anh đi, anh hứa sẽ nói với bác sĩ xem xét cho em mau xuất viện về nhà. Sau khi em khỏe rồi, em muốn ăn gì anh đều mua cho em ăn, có được không? – Đông Quân vẫn tiếp tục dỗ con mèo nhỏ mít ướt trong lòng mình.

Tử Yên dần dần bình tĩnh lại, cô ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn anh, hỏi:

- Anh… anh nói có thật không?

- Thật! – Anh nhìn cô đáp.

Tử Yên nghe anh hứa hẹn liền không khóc nữa, lấy lại dáng vẻ nghe lời và phối hợp. Ba mẹ Hạ ở một bên nhìn cảnh Đông Quân dỗ Tử Yên mà thấy ấm lòng thay cô.

Nhìn cách anh yêu thương, chăm sóc cô, ba mẹ Hạ biết cô đã tìm đúng người đàn ông của đời mình. Bỗng chốc, hai người họ cảm thấy mình thật dư thừa trong khoảnh khắc này. Xem ra ngày mà Tử Yên rời xa vòng tay của họ không còn lâu nữa. Nhưng nếu là Đông Quân, họ sẵn sàng buông tay cô, để trao cô cho anh.

***

Tử Yên ở lại bệnh viện theo dõi ba tuần thì được xuất viện về nhà. Vết thương cơ bản đã không còn trở ngại. Tuy nhiên, cô vẫn phải đeo đai cố định thêm khoảng hai tuần nữa để tránh việc cô lại vô tình làm lệch khớp xương trong sinh hoạt hàng ngày.

Tử Yên xuất viện về thì đi học lại. Vì sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương của cô, nên mỗi ngày Bội Sam đến đón cô đi học bằng xe hơi.

Cô từ ngày ở bệnh viện cho đến khi về nhà rồi, vẫn cứ ngỡ mình là đứa con nít hay là người bị tàn phế rồi chứ vì căn bản cô không được tự mình làm gì cả. Mọi việc từ trên xuống dưới đều do Đông Quân lo hết, cô không phải động tay. Thậm chí, anh còn dọn hẳn đến nhà cô ở, với lý do chăm sóc cho cô đến khi bình phục hẳn. Anh hình như vì cô mà chẳng cần mặt mũi nữa rồi! Tình nguyện vì cô mà “ở rể”!

Tử Yên được ăn nhiều món hơn, có vị hơn, nhưng vẫn còn hạn chế các món chiên xào, nhiều dầu mỡ và đồ ngọt. Mà cô là tín đồ của những món ăn đậm vị ấy, nhất là trà sữa á... Cô đã phải nhịn không uống hơn một tháng nay rồi… Cô đã khóc lóc bao nhiêu trận nhưng vẫn là không qua được Đông Quân, đành phải ngoan ngoãn mà nghe lời. Những hôm có học buổi chiều, mẹ cô sẽ đảm nhiệm việc nấu ăn cho cô mang theo, và người giám sát đương nhiên là… Lục Đông Quân.

Nhưng mà có hai món là đường hoàng nằm trong thực đơn của cô: đu đủ và sữa đậu nành. Cũng may được cung cấp đầy đủ dưỡng chất nên vòng một có hơi khiêm tốn vẫn được bảo tồn, và hình như… à có tăng size một xíu xiu.

Hôm nay, như thường lệ Bội Sam đến đón Đông Quân và Tử Yên đi học. Lại như mọi hôm, phải ăn cẩu lương đến chán chê.

Từ khi lên xe là Đông Quân đã săn sóc cho Tử Yên như trẻ con, từ việc ngồi sao cho thoải mái, đến việc dặn dò cô những điều mà cô không được làm. Bội Sam thậm chí đã nghe đến thuộc lòng. Lại nghe Đông Quân nhắc đến, Bội Sam thở dài chen lời.

- Được rồi, đến lớp nhớ phải chú ý trước sau, tránh va chạm, không được đi quá nhanh, không được có những cử động quá mạnh, ngồi lâu mà mệt phải xin đến phòng ý tế nằm, không được gắng sức… Mày nhớ rõ chưa Hạ Tử Yên, chứ tao thì thuộc nằm lòng rồi! – Bội Sam đọc vanh vách như trả bài.

- Tao cũng nhớ rồi, nhưng mà cái người này cứ bên tai tao mà nói suốt á! – Tử Yên cũng bất lực, từ ngày cô bị thương, Đông Quân đặc biệt nói nhiều.

Mà cho dù không nhớ đi nữa, cũng không sao. Vì đã có một Lục Đông Quân lúc nào cũng kè kè cô như sam, nhắc cô cái này, cái kia, che chắn cho cô đến nỗi không ai đến gần cô được. Đến nỗi đi vệ sinh, anh cũng phải đi theo cùng, rồi đứng đợi cô ở trước cửa. Anh bảo phải nhìn cô 22/24 mới yên tâm được, hai tiếng còn lại anh không nhìn thấy cô là lúc cô tắm rửa, đi vệ sinh.

Đến trường, anh cẩn thận đỡ cô xuống, rồi lại dìu cô đi giống như dắt con nhỏ đi á…

- Em có thể đi được bình thường mà, anh không cần kỹ lưỡng đến vậy đâu! – Tử Yên phàn nàn.

- Cẩn thận vẫn hơn, em bị thương đã làm cho con tim bé nhỏ của anh hồn xiêu phách lạc một lần rồi, bây giờ anh vẫn chưa gom lại đủ hết đâu! – Anh mặc cô kêu ca vẫn chăm sóc cô kỹ lưỡng.

Tử Yên lắc đầu, cô có nói cũng không lại anh. Bây giờ, ở trong mắt bạn bè, cô có thêm biệt danh mới: “Hạ Tử Yên ba tuổi”. Cô khóc không thành tiếng, ai nói có người yêu cưng chiều là sướng, cô bây giờ không dám ngước mặt nhìn ai đây nè hu hu…

Hạ Tử Yên cũng không biết, cô lại trở thành cái gai trong mắt Bạc Linh vì cách Đông Quân yêu thương chăm bẵm cô, cũng lại vô cùng chướng tai gai mắt trong lòng Lý Nguyệt Cầm, bởi ánh mắt lo lắng và quan tâm của Thiệu Minh Huy dành cho cô.

Tan học, Tử Yên đang đi trên sân trường thì đột nhiên có một nhóm học sinh nữ cự cãi gì đó, đang rượt đuổi nhau chạy về hướng cô. Có một nữ sinh đột nhiên đâm sầm vào cô. Đến lúc cô ý thức được nguy hiểm và nghe Bội Sam la lên, bảo cô coi chừng thì nữ sinh đó đã cách cô rất gần rồi.

Cô nhất thời hoảng hốt, không biết tránh thế nào, vì thân thể cô lúc này thật sự không thể cử động linh hoạt. Cô chỉ biết đứng ngây ra đó, may là Đông Quân kịp thời đứng chắn trước cô. Nữ sinh đó đang trên đà lao tới không thể dừng lại được, đâm vào thân thể cường tráng và vững chãi của anh ầm một cái, rồi ngã xuống đất.

Không màng đến nữ sinh đang ngã trên sân, anh nhanh chóng quay sang hỏi han Tử Yên.

- Em không sao chứ, em có bị đụng trúng chỗ nào không? – Mặc dù anh đã che chắn cho cô, nhưng vẫn lo không biết lúc nãy anh có đụng trúng vào cô không.

- Không… em không bị trúng chỗ nào hết. – Tử Yên lúc này mới hoàn hồn lại, nhớ ra anh đã che cho cô, bị nữ sinh kia đụng trúng không nhẹ, cô liền xoa xoa tay lên vùng ngực của anh, hỏi. – Anh bị đụng mạnh như vậy, anh có sao không?

- Không sao, ngực anh cứng lắm! – Anh vừa nói lại vừa vỗ vỗ mạnh vào ngực mình để chứng tỏ với cô.

Tử Yên nhìn anh ổn mới thở phào nhẹ nhõm. Bội Sam thì vừa mới lấy lại bình tĩnh, đã vội mắng mấy nữ sinh không nhìn đường đó.

- Đi đứng kiểu gì thế hả? Lại còn rượt đuổi nhau, đụng trúng người đang bị thương thì làm sao? Tử Yên mà có mệnh hệ gì mấy người có đền nổi không? – Cô tức tối mắng một tràng.

- Được rồi, người ta cũng không cố ý đâu, bỏ đi thôi! – Tử Yên vội can ngăn.

Nữ sinh kia lúc nãy té đau còn nghe mắng, sắc mặt vô cùng tệ. Định bụng gân cổ cãi, lại nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Đông Quân, miệng như bị á khẩu, vội vội vàng vàng mà ôm thân đau chạy đi. Còn mấy người kia phát hiện đụng trúng Đông Quân thì đã biến mất từ lúc nào.

Đông Quân nhìn theo đám nữ sinh lúc nãy trầm mặc. Cũng may mà có anh đỡ cho Tử Yên kịp thời, nếu không cú va chạm mạnh kia thế nào cũng làm động vết thương của cô. Anh thở dài, anh ở bên cô, vậy mà còn để cô suýt nữa rơi vào nguy hiểm. Phải chi anh có thêm vài con mắt, vài cái tay nữa thì tốt.

- Em thấy chưa, còn bảo anh quản em dư thừa nữa không? – Anh nhìn cô, chân mày vẫn chưa giãn ra được.

- Em… em không sao rồi mà! Anh đừng lo nữa nhé, chúng ta về thôi! – Thấy sắc mặt anh vẫn chưa bình thường lại, cô liền tìm cách xoa dịu tình hình.

Đông Quân không nói gì thêm, im lặng mà đỡ cô đi vào xe để về nhà. Trong đầu anh đang có suy tính gì đó, trước khi lên xe, anh còn quay lại nói với Lập Thành vài câu.

Buổi tối, sau khi ăn uống tắm rửa xong, Tử Yên ngồi ở sofa xem ti vi. Trong nhà lúc này chỉ có cô và Đông Quân, ba mẹ Hạ đã ra ngoài dự tiệc.

Tử Yên nhàn nhã ngồi, đợi Đông Quân gọt trái cây mang lên cho cô. Anh không những chỉ gọt sẵn, mà còn đút cho cô ăn từng miếng một. Cô chỉ việc xem phim, còn chăm sóc cô thì để anh lo.

- Em muốn uống nước! – Cô ngồi một chỗ mà sai vặt.

- Được rồi, anh lấy cho em! – Anh vẫn vô cùng ân cần.

- Hic… vết thương của em nó đang lành… bây giờ em thấy ngứa ngáy khó chịu… hic… - Cô hết sai vặt lại đến nhõng nhẽo với anh.

- Anh biết em khó chịu rồi, em ráng một chút. Ngoan, anh thương! – Anh vẫn không hề khó chịu mà còn dịu dàng mềm mỏng với cô.

Tử Yên phát hiện cô dạo này vô cùng dựa dẫm và ỷ lại vào anh. Có những việc cô vẫn có thể làm, nhưng lại để cho anh làm, thỉnh thoảng còn mè nheo làm nũng với anh như con nít, bắt anh phải dỗ dành cô. Vậy mà anh vẫn vô cùng kiên nhẫn mà chiều lòng cô.

Lục Đông Quân trước nay không chiều ai đến như vậy. Chỉ duy nhất Hạ Tử Yên mới khiến anh nhẫn nại và tình nguyện làm mọi thứ vì cô.

- Anh à, có phải… em… em thời gian này rất khó ưa không? Em… có phải không hiểu chuyện lắm không? – Tử Yên nhìn Đông Quân hỏi.

- Không có, em vẫn đáng yêu lắm! Sao em lại hỏi vậy? – Anh có hơi bất ngờ vì cô đột nhiên nói vậy.

- Em cứ bắt anh làm cái này cái nọ, em vô cùng khó chiều hic… - Cô tự thấy bản thân mình có lỗi.

- Ngốc quá, những chuyện này có là gì đâu chứ! Là anh cam tâm làm hết mọi thứ, là anh muốn chăm sóc em, là anh muốn em thoải mái thể hiện cảm xúc của mình, thoải mái mà dựa dẫm vào anh. Có anh rồi, em không cần phải trưởng thành nữa! – Anh xoa xoa đầu cô, cười rồi nói.

- Sao anh lại tốt với em thế chứ… yêu anh… yêu anh… Anh lại gần em chút đi! – Cô biểu tình vô cùng hạnh phúc. ??ang‎ gì‎ ?à‎ hay‎ hay‎ ?hế‎ {‎ ?‎ ?u???????﹒?n‎ }

Đông Quân nghe theo lời cô, tiến đến gần sát cô. Đột nhiên “chụt” một cái, anh cảm nhận ấm áp ngọt ngào vương trên môi mình. Thì ra cô nhóc đáng yêu này là muốn hôn anh.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, lại hôn lên đỉnh đầu cô một cái đầy cưng chiều.

Cô như con mèo nhỏ nằm im trong vòng tay anh, cảm nhận tình yêu anh dành cho mình đang lan tỏa khắp nơi trong trái tim. Cô nhớ có nghe đâu đó câu nói: “Phụ nữ chỉ cần tìm được đúng người đàn ông của đời mình thì cả đời này không cần phải lo trưởng thành”.

Cô lại thấy đúng, vô cùng đúng. Mặc dù hiện giờ có lẽ vẫn sớm để cô khẳng định câu nói này. Nhưng ở thời khắc này, với mối quan hệ hiện tại của anh và cô lúc này, cô cảm thấy nó hoàn toàn hợp tình hợp lý. Cô cũng chẳng cần biết liệu mai sau sẽ thế nào, lúc này đây cô chỉ muốn mãi mãi nhỏ bé để được anh chở che, yêu thương!