Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 29: Gieo gió thì gặt bão (1)




Anh đang suy tính điều gì đó trong đầu. Món nợ này, anh nhất định đòi đến nơi đến chốn.

Đầu dây bên kia rất nhanh nghe máy.

- Alo, cậu Quân!

- Mọi chuyện sao rồi?

- Bọn nó mới đầu cứng miệng lắm, nhưng sau đó cũng chịu khai ra chủ mưu. Chính là Trình Lâm, học sinh lớp 12D, con của Trình Duy.

Trình Duy? Đông Quân có nghe qua cái tên này. Thì ra cái tên Trình Lâm lại chính là con trai của lão già họ Trình, người mang nhiều tai tiếng, cả trong đời sống lẫn kinh doanh.

Ông ta có mối quan hệ với rất nhiều cô gái chân dài đáng tuổi con, tuổi cháu, làm ăn thì dùng thủ đoạn rất bẩn. Hèn gì cũng dạy dỗ ra một đứa con không ra gì.

Nếu đã thối nát hết thế, thì Đông Quân anh sẽ ra tay dạy dỗ một phen. Nghĩ ngợi một hồi, anh nói với trợ lý:

- Trước tiên, anh hãy làm thế này… rồi sau đó…

- Vâng, tôi biết rồi thưa cậu Quân!

Nói rồi anh tắt máy, nở một nụ cười lạnh lẽo. Kịch hay sắp bắt đầu rồi!

Đang chìm trong suy nghĩ miên man của mình, thì điện thoại Đông Quân reo lên. Anh nhìn màn hình, là số của ba anh. Chuyện vừa rồi chắc đã đến tai của ông ấy.

- Alo ba! – Đông Quân liền nghe máy.

- Ba mẹ đã nghe nói mọi chuyện. Con có bị thương ở đâu không? – Lục Trí Viễn hỏi con trai, kế bên ông là mẹ của Đông Quân, cũng đang chờ nghe tin của con trai.

- Con không sao, ba mẹ đừng lo!

- Vậy còn… Tử Yên thì sao? Nó bị thương có nặng không? – Mẹ anh, Huỳnh Hân cũng lên tiếng.

Bà đã nghe chuyện Tử Yên vì con trai bà mà không ngần ngại lao vào đỡ đòn. Xem ra cô gái này là thật lòng yêu thương con trai bà. Như vậy, cũng coi như gia đình này nợ Tử Yên một ân tình.

- Cô ấy bị gãy xương nhưng không nghiêm trọng, bác sĩ đã dùng băng đỡ để cố định vết thương lại. Chỉ là sắp tới có chút bất tiện. – Đông Quân nói.

- Như vậy cũng mừng rồi, con liệu mà lo cho con bé thật tốt đấy! – Huỳnh Hân nhắc nhở con trai.

- Con đương nhiên chăm sóc tốt cho cô ấy.

- Vậy con định giải quyết chuyện này thế nào, có cần ba giúp không?

- Không cần đâu ba, con đã tính toán hết rồi! – Đông Quân nói đầy bản lĩnh, chuyện này anh sẽ đích thân xử lý, như vậy anh mới hạ được cơn giận trong lòng.

Đông Quân nói thêm hai ba câu với ba mẹ rồi tắt máy, nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh với Tử Yên.

Tử Yên vừa mới ăn cháo xong, nhìn thấy anh tay xách nách mang đi vào. Lúc nãy, anh cũng đã lấy đồ do người ở nhà đem đến, sẵn tiện còn mua thức ăn cho ba mẹ Hạ.

- Anh định dọn vào bệnh viện ở luôn à? – Cô nhìn anh cười hỏi.

- Ừ em ở đâu thì anh ở đó mà! – Anh cũng cười đáp lại cô, lại quay sang nói với ba mẹ cô. – Hai bác ăn chút gì đi ạ!

- Ừ con cũng ăn đi, con cũng mệt cả ngày nay rồi! – Dương Ngọc nhanh chóng lấy thức ăn từ tay Đông Quân rồi bày biện ra.

- Hai bác cứ ăn đi ạ, con không thấy đói! – Anh lễ phép đáp.

- Anh mau ăn chút gì đi! Anh có ăn gì đâu mà bảo không đói! Anh không ăn… thì mau đi khỏi đây… không cho anh ở lại với em nữa! – Tử Yên tức giận vì anh không quan tâm sức khỏe của mình, liền mắng anh.

- Được, được, anh ăn mà!

Đông Quân sợ Tử Yên tức giận lại mệt thêm liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cùng ba mẹ Hạ. Dương Ngọc nhìn chồng bật cười, ba vợ và con rể đều cùng số kiếp thê nô ha ha.

Ăn tối xong, Đông Quân liền có ý nói ba mẹ Hạ về nhà nghỉ ngơi, vì ba Hạ còn phải đến trường, mẹ Hạ cũng phải sắp xếp ổn thỏa cho shop hoa ở nhà. Ba mẹ Hạ nghe Đông Quân nói cũng có lý, dù sao ở đây cũng đã có anh, hơn nữa, đây là bệnh viện VIP, cần gì đều có thể gọi một tiếng. Mẹ Hạ cũng muốn về nhà nấu thức ăn bổ dưỡng cho Tử Yên.

Dặn dò đâu đó xong xuôi, ba mẹ Hạ liền ra về. Trong phòng bệnh chỉ còn Đông Quân và Tử Yên. Đông Quân nhanh chóng đi tắm rửa, cả ngày nay người ngợm anh cũng bẩn quá rồi.

Anh tắm xong, lại đến gọt hoa quả cho Tử Yên.

- Anh ở đây có thoải mái không? Hay là anh cứ về nhà nghỉ ngơi, mai còn đi học. Ở đây cần gì gọi y tá là được mà! - Tử Yên xót anh mệt mỏi cả một ngày, trên người cũng có vài chỗ trầy xước.

- Anh là đàn ông con trai, ở đâu chẳng được, quan trọng là anh không thể để em ở lại đây một mình. Em lo tốt cho mình đi, không cần bận tâm đến anh! – Đông Quân vừa nói vừa vuốt vuốt tóc cô.

- Nhưng mà… ở đây chắc là đắt lắm hả anh? – Tử Yên nhìn phòng bệnh sang trọng này không khỏi cảm thán.

- Đắt hay không em không cần lo đến. Anh và mọi người có thể lo được! – Anh trấn an cô, vừa nói vừa đút trái cây cho cô.

Tử Yên không nói gì nữa, ngoan ngoãn ăn trái cây anh đút. Tính của anh, cô biết rõ, anh đã muốn làm gì thì không ai cản được, nên cô có lăn tăn thêm cũng không được gì. Chi bằng cô cố gắng dưỡng thương cho thật tốt để mau được về nhà, còn thi cử sắp tới nữa. Nhắc tới cô lại càng lo, kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi, tình hình này không biết số phận cô thế nào đây…

Đang suy nghĩ mông lung, Tử Yên đột nhiên nhớ ra gì đó, cô liền nói với Đông Quân:

- Anh à, có chuyện này em quên nói với anh… Lúc anh bị mấy tên côn đồ vây đánh, em có nhìn thấy Trình Lâm đứng nấp ở một bên. Liệu chuyện này có liên quan đến cậu ta không?

- Ừ có lẽ là do bọn đó thù hằn chuyện lớp mình giành giải nhất hội thao. Nhưng mà chuyện này cứ để anh và Lập Thành giải quyết, em đừng nghĩ nhiều. Chuyện của em bây giờ là mau khỏe lại để đi học cùng anh. Không có em, anh buồn biết bao nhiêu đây… - Đông Quân cố tình lảng sang chuyện khác, không muốn để Tử Yên bận tâm nhiều đến chuyện Trình Lâm.

- Em biết rồi, anh đừng lo lắng nữa! – Tử Yên đưa tay nắm lấy cánh tay anh như để làm anh yên lòng.

Anh nhìn cô làm ra vẻ vui vẻ, vô tư càng đau lòng hơn. Rõ ràng là cô đau như vậy, cánh tay và vai còn bầm tím hết cả, xương cũng gãy rồi, vậy mà vẫn cố gắng cười nói với anh, chỉ vì không muốn anh lo lắng.

Anh biết cô rất mệt, liền tìm cách dỗ dành cô đi ngủ. Cô ngủ rồi, anh vẫn ngây ngốc ngồi nhìn cô, tay vẫn nắm chặt tay cô không buông. Cứ thế, đến khi anh mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.

Buổi sáng Tử Yên tỉnh lại, nhìn thấy Đông Quân đang nằm gục lên giường. Cô thấy thương anh vô cùng, vậy là đêm qua anh không đến giường bên cạnh nằm ngủ, mà cứ ở đây canh chừng cô, kết quả lại ngủ quên như vậy.

Ngày hôm qua anh hẳn là hao hơi tổn sức nhiều rồi, vậy mà còn không được ngủ thoải mái.

Lát sau, Đông Quân cũng tỉnh dậy. Thấy Tử Yên cứ nhìn mình chằm chằm từ lúc nào, anh vội ngồi bật dậy, hỏi cô có muốn uống chút nước không. Tử Yên gật đầu ý muốn uống, anh liền rót một ly rồi đút từng muỗng cho cô.

Đúng lúc, mẹ Hạ cũng vào viện. Ba Hạ phải đến trường, sẽ tranh thủ vào sau. Mẹ Hạ còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho Đông Quân và thức ăn cho Tử Yên.

- Con ăn mau còn chuẩn bị đi học! – Dương Ngọc nói với Đông Quân.

- Dạ con biết rồi ạ, vậy bác chăm sóc Yên Yên ạ, học xong con sẽ lại chạy vào! – Anh lễ phép nói.

Nói rồi, Đông Quân ăn sáng rồi thay quần áo đến trường. Không có Tử Yên, anh chẳng muốn đến trường chút nào. Nhưng mà hôm nay dù muốn hay không anh cũng phải đến chứ, đến xem kịch hay.

Hôm nay mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đông Quân đi học một mình mà không có Tử Yên. Vài nữ sinh còn vui mừng suy đoán cả hai người cãi nhau, thậm chí có thể đã chia tay rồi, hí ha hí hửng muốn bắt chuyện với Đông Quân. Nhưng mà mấy cô gái này đúng là cua trai không có coi ngày, lại đụng trúng lúc tâm trạng Đông Quân cực kỳ tệ. Kết quả, bị anh trừng cho một phát liền sợ hãi mà bỏ chạy.

Qua hội thao lần trước, Đông Quân cũng thân thiết thêm với một số nam sinh khác trong lớp. Không nhìn thấy Tử Yên, Trần Hải vội hỏi:

- Chị dâu đâu, sao hôm nay anh chỉ đi học một mình vậy? – Trần Hải hôm trước cũng may mắn không bị chặn đánh nên không biết rõ tình hình.

- Cô ấy bị thương, chắc là phải nghỉ học vài tuần. – Đông Quân đáp.

- Hả, làm sao mà bị thương? – Cậu ta liền quan tâm hỏi.

Lập Thành nãy giờ ở một bên ngứa ngáy chuyện nam sinh lớp mình bị đánh, lại còn thêm việc Tử Yên đỡ đòn cho Đông Quân mà bị thương, liền đem toàn bộ sự việc kể cho Trần Hải nghe.

- Khốn kiếp! Hèn gì mà hôm nay tới giờ này rồi mà còn chưa thấy tụi nó đi học. Thì ra là bị người ta đánh trọng thương! Quan trọng là còn làm liên lụy chị dâu! – Trần Hải nghe xong không kiềm chế được cơn tức.

Lat sau, một vài nam sinh có thương tích nhẹ cũng vào lớp, mang theo một bụng bất bình kể lể với nhóm Đông Quân.

- Bình tĩnh đi, chờ xem trò vui! – Đông Quân nhàn nhạt lên tiếng.

Lập Thành,Trần Hải và mấy nam sinh khác làm vẻ mặt tò mò nhìn nhau. Rốt cuộc là trò vui gì đây chứ?

Thắc mắc của họ nhanh chóng được giải đáp khi một đám nam sinh 12D cũng ôm thân thương tích đi vào, không nói không rằng liền quỳ trước mặt Đông Quân và nam sinh 12A, nhưng không thấy sự có mặt của Trình Lâm. Xem ra cái tên này là đang thách thức giới hạn của anh rồi.

Mọi người vây lại xem cảnh náo nhiệt. Các nam sinh 12D mếu máo, vừa khóc vừa nói:

- Xin các cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho bọn tôi. Các cậu bị đánh đích thực có liên quan đến chúng tôi, nhưng mà chúng tôi không phải chủ mưu. Chúng tôi… chúng tôi cũng đã bị đánh thế này rồi hu hu… xin các cậu tha cho chúng tôi…

- Ai là chủ mưu? – Lập Thành không quan tâm lắm mấy lời than van của đám người này, liền hỏi vấn đề chính.

- Là… là… Trình Lâm… Cậu ta thích Bạc Linh… mà Bạc Linh lại thích anh Đông Quân… Cho nên cậu ta mới có ý nhắm vào anh ấy, lại thêm đợt hội thao vừa rồi lớp chúng tôi thua cuộc, cậu ta lại càng thêm ganh ghét… - Đám nam sinh 12D thành thật kể hết tất cả.

- Các cậu thấy sao, như vậy có giúp các cậu hạ hỏa chưa? Nếu chưa tôi lại đánh cho bọn khốn này một trận! – Đông Quân nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng lại mạnh mẽ làm cho đám người kia khiếp sợ.

- Xin anh… xin các cậu tha cho chúng tôi… hu hu… chúng tôi cũng bị đánh thảm thương rồi… làm ơn… - Bọn họ sợ lại bị đánh, liền không ngừng xin tha.

- Được rồi anh Quân, thế này cũng đủ rồi, bọn họ cũng không phải người đứng sau! – Một nam sinh 12A lên tiếng.

Các nam sinh 12A quyết định tha cho bọn 12D. Dù sao đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, lại đang ở trong trường, cũng không cần làm ầm ĩ.