Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 15: Chỉ có hai chúng ta




Sau một buổi chiều hẹn hò vui vẻ với nhau, Tử Yên và Đông Quân về nhà. Biết ba mẹ cô không có nhà, anh đề nghị cô đến nhà anh, nếu không anh sẽ đến nhà cô. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cô quyết định đến nhà anh, chứ để anh ở nhà cô, ngày mai ba mẹ về sớm thấy có một cậu con trai ở cùng con gái mình cả đêm, chắc sẽ đuổi cô ra khỏi nhà mất.

Chi bằng cô ở lại Lạc gia cùng anh, chí ít cô có thể lấy danh nghĩa Lạc Bội Sam ra để nói. Thật là, cô đúng là hết cứu rồi, lại lợi dụng bạn thân mình như vậy.

Bầu không khí trong nhà có phần hơi ngượng ngùng, vì chỉ có hai người là anh và cô. Cả hai lại còn cùng nhau qua đêm. Nếu có ai biết được, e là danh dự cô bị bôi đen mất.

Thấy cô cứ cúi mặt không dám nhìn thẳng mình. Biết cô ngại, anh liền tìm chủ đề để xoa dịu không khí hiện tại.

- Em nói có mua gì đó cho anh, đợi về nhà sẽ đưa anh xem mà! – Anh nói.

- À đúng rồi nhỉ, em quên mất... Đây nè, anh xem có đẹp không? – Cô vừa nói vừa bày hai chiếc áo đôi ra trước mặt anh, ánh mắt vui vẻ chờ đợi anh khen thưởng.

- Ừm đẹp lắm, nhưng mà… con gái tụi em đều thích những thứ sến sẩm này sao? – Anh hỏi có phần e dè vì sợ cô giận.

- Cái gì mà sến sẩm! Đồ đôi đẹp như vậy, cùng nhau mặc lên không phải dễ thương lắm sao? Anh không thích à, vậy thôi trả lại cho em! – Cô chu môi hờn dỗi.

- Anh nói vậy thôi, chứ em thích gì anh cũng đều chiều theo em hết! Hôm nào chúng ta mặc áo này đi chơi nhé! – Anh cố gắng lựa lời làm cho cô vui.

- Như vậy còn được! – Cô vênh mặt nhìn anh một cái.

Anh chỉ bật cười với sự trẻ con của cô. Lại nhớ ra đã trễ rồi, nhanh chóng lấy đồ ăn tối ra đưa cho cô.

- Được rồi, em mau ăn tối đi, đã bảy giờ mấy rồi!

Quả thật, hiện giờ cô chẳng muốn ăn thêm gì nữa, lúc chiều uống một ly trà sữa, lại còn ăn một túi bắp to, cô không thể nhét thêm được nữa. Cô lắc đầu nhìn anh, ra vẻ từ chối.

Anh kiên quyết nói không được mặc cho cô có ra sức làm nũng. Lúc chiều cô chỉ mới ăn uống mấy thứ đồ lặt vặt đó, không thể xem là buổi tối được. Anh bắt cô ăn một chút bánh bao, kèm với ly sữa đậu nành. Thấy cô không hề nhúc nhích, anh xé nhỏ miếng bánh bao ra, sau đó đút vào miệng cô. Cô ngậm chặt miệng không muốn ăn.

- Em muốn ăn theo kiểu truyền thống này hay là muốn ăn kiểu khác? – Anh đành phải giở chiêu hù dọa cô.

- Ăn kiểu khác là thế nào? – Cô thắc mắc.

- Anh bón cho em bằng miệng! – Anh thản nhiên nói.

- A… không, không cần đâu, em tự ăn được…

Cô hốt hoảng vội cầm lấy bánh bao cắn một miếng thật to, sau đó còn ngoan ngoãn uống thêm ít sữa. Cô đúng là bị anh áp bức quá rồi! Cô vừa ăn vừa nhìn anh với vẻ tức giận. Anh chỉ nhìn cô cười không nói gì. Xem ra sau này muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, anh phải thường xuyên dùng biện pháp mạnh.

Đang ăn thì có điện thoại gọi tới. Màn hình hiện lên số của ba cô. Cô nhanh chóng nuốt xuống miếng bánh bao rồi ấn nghe máy.

- Alo, con đây ạ!

- Con đang ở nhà Bội Sam à? – Ba cô hỏi.

- Dạ, tối nay con sẽ ở với Bội Sam ạ, ba mẹ đừng lo lắng. – Cô cố gắng nói rành mạch từng chữ, hồi hộp như làm chuyện gian.

- Được rồi, như vậy ba mẹ yên tâm rồi, con cũng đừng làm phiền cô chú Lạc quá nhé!

- Dạ con biết rồi ba!

Căn dặn xong, ba cô tắt máy. Cô thở hắt ra một hơi, nói dối thế này cô thấy mình tội lỗi quá đi. Ba mẹ cô mà biết cô ở cùng Lục Đông Quân cả đêm chứ không phải Lạc Bội Sam thì chắc cô không sống nổi mất.

Cô quay sang nhìn anh, thấy gương mặt anh vẫn bình thản, thậm chí còn vui vẻ xem cô bày trò. Cô tức giận, nhéo vào eo anh một cái rõ đau.

- Ai… ai da… em định mưu sát chồng à?

- Cái gì mà chồng? Anh… anh đang nói linh tinh gì vậy? – Cô xấu hổ.

- Thì chồng tương lai, em đã đeo nhẫn của anh trên tay, còn ở cùng anh cả một đêm. Em nghĩ xem còn ai dám có ý gì với em! Đương nhiên anh phải có trách nhiệm với em rồi!

- Anh… anh mau im miệng cho em! Anh không đứng đắn! - Cô lại nhéo anh thêm một cái.

- Ai da… em thích véo anh thật đấy! Chắc là chỗ thịt bầm hết lên rồi! – Anh xuýt xoa.

- Cho vừa anh, ở đó mà ăn nói không đàng hoàng, thái độ cà rỡn. – Cô hậm hực.

- Được rồi, được rồi, anh sai rồi, không nên chọc em! Em đã mệt chưa, muốn về phòng nghỉ không? – Anh dịu dàng hỏi.

- Chỉ mới hơn tám giờ thôi mà, em chưa muốn ngủ. Nhưng mà em muốn đi tắm trước đã, đi cả buổi, người ngợm cũng dơ hết rồi.

- Ừ vậy em lên phòng anh tắm đi, anh sẽ tắm ở dưới này. À… còn quần áo, lúc nãy ghé về nhà, em có lấy quần áo ngủ chưa? Phòng Bội Sam khóa cửa rồi, nên không thể mượn đồ nó được.

- Có rồi ạ, lúc nãy em chuẩn bị cả rồi. Vậy em mượn phòng anh chút nhé!

Nói rồi cô nhanh chóng lên lầu tắm rửa. Mặc dù đã ra vào phòng anh vài lần, nhưng cô không ngờ trong phòng tắm anh cũng sắp xếp gọn gàng mọi thứ như vậy. Anh đúng là một chàng trai thích sạch sẽ mà.

Tắm xong, cô thay ra bộ váy ngủ màu hồng phấn rộng rãi, tay dài có viền ren, trông vô cùng tươi tắn và đáng yêu. Xong xuôi, cô xuống lầu. Anh cũng vừa tắm ra xong, đầu vẫn còn ướt, vài giọt nước chảy xuống cổ anh, dọc theo xương quai xanh của anh, bất giác khiến cô thấy hô hấp hơi khó khăn.

Cô vội quay đầu đi nơi khác, ra vẻ như không để ý đến anh, nhưng cô không biết hành vi vừa rồi của cô đã lọt hết vào mắt anh. Khẽ cười, anh đến gần cô, ôm lấy cô từ sau lưng, dịu dàng nói:

- Sao hả, thấy anh hấp dẫn lắm à?

Cô có chút bất ngờ khi anh ôm lấy mình như vậy. Mùi thơm của anh làm cô thấy dễ chịu, lại thêm hơi ấm của anh khiến cô không nỡ đẩy anh ra. Cô cho rằng đây cũng là hành động thân mật có thể chấp nhận được. Giọng có vẻ chống chế, cô nói:

- Anh… anh đừng có mà tự luyến thế! Còn nữa, ai cho anh ôm em chặt thế hả?

- Em đã nói nếu chỉ có hai chúng ta, anh có thể ôm em mà! Còn nữa, vừa rồi không phải có người nhìn anh say đắm thế à, mặt cũng đỏ hết cả lên. – Anh vẫn không thôi trêu ghẹo cô.

Từng lời anh nói cứ phả vào tai cô khiến cô bất giác run lên. Cô vội đẩy anh ra, tiến đến sofa ngồi.

- A… hay là… hay là chúng ta xem phim tiếp nhé. Ti vi đang chiếu một bộ phim hay lắm! – Cô ngượng ngùng nói.

- Chúng ta vừa mới xem phim về đấy! – Nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô, anh bật cười.

- Thì chúng ta xem tiếp, có sao đâu!

- Được, nghe theo em hết. – Nói rồi, anh cũng tiến đến ngồi sát bên cô, tay cũng không yên phận mà vòng qua ôm lấy eo cô.

Cô để ý là từ khi hai người chính thức quen nhau, tuy chỉ mới vài ngày nhưng anh lại cứ thích ôm cô, hôn cô. Cô có chút hơi ngại, nhưng lại cảm thấy những hành động của anh cũng không hề quá đáng, nên dần dà cũng chấp nhận.

Cô cũng hợp tác với anh, mặc cho anh ôm mình, mắt cô cứ dán vào màn hình ti vi để che đậy sự xấu hổ. Được một lúc, cô lại thấy mệt, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đầu cô gục lên vai anh, tay bất giác vòng qua ôm lấy tay anh như ôm chiếc gối ôm. Anh im lặng để cô ngủ say, rồi mới nhẹ nhàng bế cô về phòng mình.

Cẩn thận đặt cô xuống giường, đắp chăn lại cho cô. Anh chưa vội rời đi mà ngồi ngắm cô thêm một lúc. Anh đưa tay vuốt mái tóc cô, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến. Trước mắt anh là người con gái mà anh yêu thương vô cùng, yêu từ cái nhìn đầu tiên và nguyện làm tất cả chỉ để được bên cô. Cả đời này, Lục Đông Quân anh chỉ có một người con gái duy nhất là Hạ Tử Yên, có thế nào đi nữa anh cũng không để cô rời xa mình.

Một lúc sau, anh đặt lên trán cô một nụ hôn ngủ ngon, rồi quay người rời đi.