Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 13: Hóa ra em vẫn chưa tin tưởng anh!




Anh và cô cùng nhau ăn uống, cùng nhau dọn dẹp vô cùng vui vẻ. Sau đó, cô chợt nhớ ra mình có vài chỗ chưa hiểu trong đống bài tập Hóa mà thầy giao. Cô vốn không giỏi lắm về những môn tự nhiên, nên phải cố gắng rất nhiều mới được vị trí hạng nhất lớp. Cô vội nhờ anh chỉ bảo.

- À em có bài Hóa không làm được, anh chỉ giúp em đi!

- Em trả công anh như thế nào?

- Anh… suốt ngày anh cứ nghĩ đến những chuyện đâu đâu không thế! Em… không cần anh chỉ nữa, em sẽ đi hỏi Thiệu Minh Huy.

Cô biết Minh Huy thích mình, nên cố tình lấy tên cậu ta ra trêu chọc Đông Quân. Thử xem anh sẽ phản ứng thế nào. Không ngờ, câu cô vừa nói ra, anh đã lập tức thay đổi sắc mặt, anh nắm tay cô kéo cô sát lại người mình, nghiêm giọng nói với cô.

- Em vừa nói gì?

- Em… em… nói là nhờ lớp trưởng giúp em. Ít ra cậu ấy không cần trả công!

- Em dám? Em chê anh dễ dãi với em quá đúng không? – Ánh mắt anh ngày càng sắc bén nhìn cô.

Biết mình vừa lấy đá đập chân, cô cố vùng vẫy muốn thoát khỏi anh nhưng không được. Cô đành dùng mỹ nhân kế dụ dỗ anh:

- Hì… em đùa chút mà! Em dĩ nhiên không cần đến cậu ta, có anh bạn trai siêu cấp vũ trụ ở đây, em còn nhờ ai nữa chứ! – Cô dùng gương mặt nũng nịu và đôi mắt to tròn cùng hàng mi dài chớp chớp nhìn anh.

- Hừ… em đó, đừng có nghĩ dùng cách nịnh nọt này mà anh tha cho em! – Anh có chút động lòng nhưng vẫn làm mặt cứng.

- Được rồi, em xin lỗi mà, giúp em đi được không? Sau này, em làm món ngon cho anh ăn!

- Em đó… lá gan của em càng ngày càng lớn đấy! – Anh vừa nói vừa búng nhẹ lên mũi cô, mang theo ý cười.

- Hì, nhưng mà em nghe mùi giấm chua thế nhỉ? – Cô trêu chọc anh.

- Còn dám nói à, biết rõ cái tên đó thích em, lại còn mang ra nói với anh! Sau này, tuyệt đối không được đến gần cậu ta!

- Em biết rồi! Anh đúng là có tính chiếm hữu cao!

- Em nên biết như vậy, sau này còn dám trêu anh, anh nhất định cho em biết tay! Còn bây giờ, mau lấy bài ra xem nào!

Cô nhanh chóng bày biện tập sách ra nhờ anh hướng dẫn. Đề bài cô nghĩ nát óc không ra, anh đọc chưa xong đề đã viết ra được đáp án. Rốt cuộc anh là cái gì đây chứ?

Cô có chút không vui vẻ, nói:

- Anh là người bình thường như em à?

- Ý em là sao?

- Sao anh lại giỏi thế, cái gì cũng biết. Đề này khó vậy mà anh không cần suy nghĩ đã giải xong. Sao em cứ có cảm giác anh đã học qua hết mấy chương trình này rồi! – Cô nghi hoặc.

- Em nghĩ nhiều rồi. Anh là thiên tài, sinh ra đã thông minh, giỏi giang rồi! Mấy bài tập cỏn con thế này, sao làm khó được anh! – Anh có chút chột dạ nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

- Là vậy sao? Ông trời bất công quá đi! Có người chẳng cần làm gì cũng giỏi, có người phải nỗ lực muốn chết! Hu hu... À mà em phát hiện anh còn mắc bệnh tự luyến nữa đấy!

- Anh có sao nói vậy thôi! – Thấy cô có vẻ không chú ý đến vấn đề vừa nãy, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hướng dẫn bài cho cô.

Tầm khoảng một tiếng sau, tất cả bài vở đã xong xuôi. Tử Yên đang ngồi nghỉ ngơi thì điện thoại reo. Nhìn màn hình là số của mẹ, cô vội bắt máy, không quên dặn dò anh ngồi im, không được nói nhăng nói cuội.

- Alo, con nghe ạ!

- Alo con ở nhà một mình vẫn ổn chứ? Đã ăn uống gì chưa?

- Dạ con ăn rồi. Con cũng quên nói với mẹ, con đang ở nhà Bội Sam ạ. Anh Đông Quân, anh họ cậu ấy, bị bệnh nên con đến thăm, với cả chúng con cũng học nhóm nữa ạ!

- À cái cậu trai mà con nói đẹp trai, thông minh, tử tế, lại còn đối với con rất tốt đấy à?

- Dạ đúng ạ! – Lời nói của mẹ vợ tương lai làm Đông Quân không khỏi vui trong lòng, khóe miệng cứ nhếch lên không ngừng. Tử Yên thì xấu hổ không thôi, cô không nghĩ mẹ sẽ nói mấy lời này.

- Thằng bé bệnh có nghiêm trọng không?

- Dạ không ạ, anh ấy đã khỏe nhiều rồi!

- À vừa nãy con nói học nhóm à? Trời ạ, người ta bệnh mà con cũng làm phiền sao? Đừng làm anh ấy mệt quá, để người ta nghỉ ngơi nữa nhé con! – Mẹ Tử Yên căn dặn con gái kỹ lưỡng, sợ con gái mình phiền hà người ta.

- Dạ con biết rồi mẹ!

- Đúng rồi, hôm nào con dẫn cậu ấy về nhà chơi nhé!

- Chuyện… chuyện đó để tính sau nhé ạ! Vậy con cúp máy ạ!

Tử Yên nhanh chóng tắt máy, sợ mẹ lại nói thêm gì nữa chắc cô chết vì xấu hổ mất. Cô đúng là hay kể chuyện về anh với ba mẹ. Ba mẹ cô có vẻ cũng rất thích anh, còn bảo hôm nào dẫn anh về nhà chơi để cảm ơn anh luôn chăm sóc cô. Nhưng đâu cần hôm nay lại phải nhắc lại với cô thế này, huống hồ cô đang ở cùng anh. Mẹ cô cứ như muốn xem mắt con rể ấy!

Ngược lại với vẻ ngượng ngùng của cô, anh lại có vẻ hào hứng và thích thú vì được khen, còn được mời mọc săn đón như thế. Xem ra, giao hảo với gia đình vợ tương lai cũng êm ấm rồi.

- Xem ra trong mắt em, anh tốt đẹp như vậy? Còn không tiếc lời khen anh trước mặt ba mẹ em! – Anh đắc ý nói.

- Em… chỉ là cảm kích anh giúp đỡ em nhiều lần… không kiềm được mà kể cho ba mẹ nghe thôi! – Cô cố phản bác lại.

- Những lời vừa rồi bác gái nói đã chứng minh tất cả, em không cần nói thêm. – Hai chữ “bác gái” của anh nghe sao mà trơn tru quá.

- Anh với mẹ em đã thân thiết đến mức gọi cả bác gái rồi à? – Tử Yên nhìn anh, vài phần khinh thường sự dày mặt của anh.

- Còn không phải sao? Bác gái còn bảo em dẫn anh về nhà! Hôm nào anh phải đến chào hỏi mới được. Hay là mai luôn nhé? – Giọng anh đầy hào hứng.

- Không đâu, anh cứ ở đó mà mơ đi! Em không tin tưởng anh giữ mồm giữ miệng được trước mặt ba mẹ em đâu! Anh chẳng may nói hớ làm lộ ra việc chúng ta quen nhau thì sao? Không được, nhất định không được, ba mẹ sẽ mắng em cho xem!

- Tại sao chứ? Chúng ta đâu còn nhỏ nữa?

- Em nói không được mà, tạm thời chúng ta đừng nói nhé! – Cô nài nỉ anh, anh không nói gì, cô xem như anh đồng ý.

Anh có vẻ trầm tư suy nghĩ gì đó, rồi lại nở nụ cười đầy gian manh. Tiếc là cô không chú ý nên không nhìn thấy dáng vẻ đó của anh.

Hai người ở nhà có chút buồn chán, ăn uống cũng đã ăn rồi, học cũng đã học rồi. Đông Quân suy nghĩ nên làm vài việc khác. Bất chợt, anh tiến đến gần cô, ghé sát mặt mình vào mặt cô, giọng nói trầm thấp vừa đủ nghe:

- Hiện tại chỉ có hai chúng ta… không khí này… có lẽ chúng ta nên…

Anh chưa nói dứt lời, Tử Yên đã la toáng lên. Anh tiến đến sát cô như vậy đã làm cô sợ hết hồn rồi, lại còn thêm mấy câu nói ám muội này. Cô đương nhiên thấy có chút bất an.

Chặn tay trước ngực, cô run rẩy nói với anh:

- Lục… Lục Đông Quân… em… em cảnh cáo anh, chúng ta chỉ mới quen nhau được vài ngày… em… em cũng chưa đủ mười tám đâu!

- Em đang nói gì thế? Khoan đã… chẳng lẽ em…

Anh đứng thẳng người lên, vẻ mặt có chút hoang mang trước thái độ của cô. Ngẫm nghĩ một hồi, anh thở dài khi biết cô đang lo lắng gì. Mặt anh nghiêm lại, có vẻ hơi thất vọng nói với cô:

- Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ muốn nói có hai chúng ta, hay là cùng nhau xem phim. Em nghĩ anh là người thế nào?

- Em… em… chỉ là… - Tử Yên có chút chột dạ vì đã nghĩ sai ý anh.

- Em chỉ là chưa tin tưởng anh, đúng không? Em cho rằng anh muốn chiếm đoạt em à? Nếu anh muốn, liệu giờ em còn ung dung ngồi đây không? – Giọng anh chứa đựng thanh âm sắc bén.

- Em… em xin lỗi… em… là lần đầu tiên yêu đương, em… em có hơi phản ứng thái quá…

- Được rồi, anh hiểu rồi! Em có mệt chưa, hay em về nhà trước đi! Hôm khác chúng ta đi xem phim. – Anh lạnh lùng nói, lại quay lưng định lên lầu.

Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, sắc mặt anh thì u ám dần. Tử Yên cảm thấy hối hận vì mình đã nghi ngờ anh. Cô quả thật là chưa hoàn toàn tin tưởng vào anh, nên mới nghĩ anh sẽ làm những chuyện không đúng đắn với cô. Cô chỉ là có chút sợ nên mới phản ứng như thế. Cô không ngờ lại làm anh giận đến vậy, có cảm giác anh bị tổn thương lắm.

Mọi chuyện đang tốt đẹp, sao cô lại làm cho trở nên tệ hại thế này! Không biết phải làm sao, cô chỉ còn cách lấy hết can đảm, chạy đến chặn trước mặt anh. Cô biết mình không cao bằng anh, chiều cao một mét sáu mươi lăm làm sao bằng được anh gần một mét chín, cô phải nhón chân, tay vụng về kéo cổ áo anh xuống, chạm nhẹ lên môi anh một cái, miệng lí nhí:

- Em… em xin lỗi… Anh đừng giận… em sẽ không như vậy nữa! – Cô vừa nói vừa kéo kéo vạt áo anh.

Hành động bất ngờ của cô thành công phá tan mây đen u ám trong lòng anh, sắc mặt anh dần hòa hoãn hơn. Lại cảm nhận được sự mềm mại tươi mát nơi môi cô, cùng ánh mắt ngân ngấn nước nhìn anh, anh thở hắt ra vẻ bất lực, ghì chặt lấy cô ôm vào lòng.

- Anh thật sự không thể giận em nổi mà! Anh chẳng có chút tiền đồ nào!

- Anh không giận em thật sao? – Cô mừng rỡ hỏi.

- Thật ra anh không giận em, anh chỉ buồn vì em không tin anh. Nhưng nếu em đã hiểu thông rồi, anh cũng không buồn nữa… Yên Yên, em nghe kỹ lời anh nói…

Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói tiếp:

- Tình cảm anh dành cho em là thật lòng, là tình cảm chân thành. Anh không phải kiểu con trai chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, làm ra những chuyện bỉ ổi. Anh chỉ mong em ở cạnh anh, yên bình yêu anh, anh không đòi hỏi gì ở em. Anh bảo đảm với em, cho đến lúc em đồng ý với anh, nếu không anh sẽ không làm gì vượt quá giới hạn với em. Em không cần phải lo lắng, hiểu chưa? – Anh hôn lên đỉnh đầu cô.

- Em hiểu rồi, em tin tưởng anh mà! Em không làm anh buồn như hôm nay nữa đâu! – Giọng cô sụt sùi, cảm động vì những lời nói của anh, lại thấy hổ thẹn vì những điều mình vừa làm.

- Vậy em có còn muốn đi xem phim không? – Anh xoa xoa đầu cô, hỏi.

- Có ạ, mình đi xem phim nhé! – Cô như bắt được vàng vì câu nói của anh. Xem ra anh đã hết giận cô thật rồi.

- Được, em chờ anh nhé, anh thay đồ xong chúng ta sẽ đi!

Nói xong anh nhanh chóng lên phòng thay quần áo. Anh đã sớm quên hết muộn phiền vì nụ hôn của cô rồi. Hôm nay anh sẽ dắt cô đi chơi thật vui vẻ. Còn ngày tháng sau này, anh nhất định làm cho cô càng lúc càng tin tưởng vào anh, tin vào tình yêu anh dành cho cô.