Anh Là Kí Ức Thanh Xuân Của Em

Chương 4




Giờ chào cờ đã qua, mọi người quay lại lớp để chuẩn bị cho môn đầu tiên. Sau hai tiết đầu thì giờ ra chơi mà tất cả học sinh chờ đợi cũng đến. Nó bị đau nên không ăn gì được đồ ở trường nên ở lại lớp, còn lại đều ra căng tin để ăn sáng.

- Cậu ở lại một mình ổn chứ hay tớ ở lại cùng nhé. – Khánh Huyền lo lắng cho nó nên lên tiếng.

- Không sao đâu mọi người đi ăn đi, tớ ngủ tí, xí lên thì gọi tớ dậy nha, dù sao tớ cũng ăn ở nhà rồi. – Nó không muốn ai lo lắng nên cũng trả lời lại.

- Vậy bọn tớ ăn nhanh rồi lên, cậu nghỉ đi nha. – Phúc nói rồi cùng cả ba người đi ăn sáng.

Đến căng tin thì cả ba chọn một bàn trống và ngồi xuống, Khánh Huyền đứng dậy tính đi lấy đồ ăn sáng cho cả ba thì Hoàng Lân đứng dậy và nói.

- Để tau đi lấy đồ ăn cho hai bây, cứ ngồi đó đi.

Cả hai người còn lại rất ngạc nhiên và ngơ ngác, kẻ bình thường chuyên gia đợi đồ ăn tới tận miệng hôm nay lại chịu đi lấy đồ ăn cho bạn bè nữa, thật là lo sợ hôm nay trời sẽ đổ mưa.

Cậu ta đi về với khay đồ ăn trong đó có ba tô mì và ba ly nước giải khát đúng vị mỗi người hay uống và cộng thêm là một hộp sữa tươi, thấy lạ nên Khánh Huyền lên tiếng hỏi.

- Sữa cậu mua cho ai vậy, cho tôi hả, cảm ơn nha.

Cô định giơ tay ra lấy hộp sữa, Hoàng Lân đã nhanh tay hơn lấy trước.

- Cái này của con Ki, cậu có còn muốn uống hay không.

Cậu ta vừa nói vừa cười đắt ý, cậu biết chi cũng có người hỏi về hộp sữa nên đã nghĩ ra lý do từ trước.

- Ha ha tất nhiên là không, bổn tiểu thư sẽ không tranh với một con cún con nhé. Thôi ăn nhanh còn lên với Như Huyền cả nó ở một mình.

Có một người bình thường rất thích hưởng thụ ăn lúc nào nhai kĩ, nuốt kĩ hôm nay lại ăn nhanh như máy bay. Cậu ta ăn xong chưa đến 3 phút đã đứng dậy.

- Tớ đi trước xem con Ki trước nha, hôm qua thấy nó mệt, hẹn gặp lại hai cậu trên lớp nhé.



Cậu ta nói mà không cho ai kịp trả lời đã chạy mất dép, hai người còn lại ngơ ra một lúc lại ăn tiếp. Hoàng Lân ra vẻ thăm con cún của chú bảo vệ nên chạy về hướng ngược lại với cầu thang hay dùng để đi lên lớp, vì một dãy có tới hai cái cầu thang để tránh học sinh chen nhau những lúc sinh hoạt tập thể hay chào cờ. Và gần chổ con cún là chiếc cầu thang bên trái dãy, cậu ta đi từ đó lên lớp học.

Lớp học bây giờ chỉ còn mình nó gục đầu nơi bàn học nhưng người ngoài cửa cứ chừng chừ không bước vào, cậu suy nghĩ một lúc và thấy nếu không vào thì có lẽ chỉ 5 phút nữa sẽ vào học, lúc đó thì làm sao đưa hộp sữa cho con ngốc kia. Cậu hít một hơi sâu rồi bước lại gần bàn của nó, lớp học nằm ở tầng ba, bàn nó lại gần cửa sổ, gió mát làm cho nó nhanh chìm vào giấc ngủ. Cậu nhìn nó ngủ ngon lành khẽ cười, rồi để hộp sữa xuống hộc bàn của nó và về chổ ngồi.

Gần hết giờ ra chơi nên nó định lấy sách vở để chuẩn bị học môn tiếp theo thì nó sờ trúng cái gì đó, nó lấy ra và tự hỏi ai lại để hộp sữa vào hộc bàn của mình vậy nè, chắc tụi nó sợ mình đói nên mua, thôi thì đang đói cứ uống vậy, cảm ơn tụi nó sau cũng được. Có người thầm cười trong lòng vì thấy nó đã uống sạch hộp sữa. Lúc này thì Khánh Huyền và Phúc cũng ăn xong và quay lại lớp, họ lại gần chổ Như Huyền và trên tay Phúc là một hộp sữa khác. Như Huyền định chào và cảm ơn hai người thì Phúc liền đưa hộp sữa lên mặt nó và nói.

- Ngạc nhiên chưa, tụi này không quên bạn bè nhé, của Huyền đây, uống cả đói.

- Ngạc nhiên thì có, mà đói thì không, tớ mới uống một hộp sữa xong, không phải hai cậu mua rồi để dưới hộc bàn của tớ à? – Nó ngạc nhiên lên tiếng.

- Đây mới là hộp sữa của tụi này nhé, hay là có ai đang thầm thương con bạn dễ thương của tôi. – Khánh Huyền lên tiếng trêu chọc.

- Cậu này lại nữa rồi, ai mà thích tau chứ, có thích cũng thích mi đó con chó yêu của tau. – Như Huyền ngại ngùng nhưng vẫn không quên chọc lại cô bạn thân của mình.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong nó leo lên giường nằm, đang suy nghĩ về hộp sữa lúc sáng là của ai thì đúng lúc có tiếng điện thoại reo lên, nó cầm lên xem, thì ra là tin nhắn của Khánh Huyền.

- Tình yêu của tui cậu đang làm gì đó.

Nội dung tin nhắn của cô bạn dễ thương của nó đó mọi người.

- Mới ăn tối xong, đang nằm vậy đó, mi ăn chưa.

Nó nhắn tin trả lời.

- Ăn rồi, mà mi có đoán ra ai đã mua sữa cho mi không.

Khánh Huyền tò mò hỏi.



- Không, tau ngủ sao biết được, cũng không biết thằng điên nào mua nữa.

Như Huyền trả lời, ở một nơi nào đó chắc có người đang hắc xì.

- Lúc ra chơi, Hoàng Lân có mua hộp sữa, nói là cho con Ki, nhưng tau nghĩ nó đem cho mi đó.

Khánh Huyền nghi ngờ nên nói cho nó.

- Cậu ta mà mua cho mình thì chắc cậu ta bị điên thiệt, cậu ta chả quan tâm đến ai đâu.

Như Huyền không tin liền trả lời.

- Sao cậu cứ hay có ác ý cho cậu ấy vậy, tớ thấy cậu ấy cũng hay quan tâm người khác mà, với lại lúc chào cờ người vô tình đụng mi là cậu ấy, có khi cậu ta thấy có lỗi nên muốn bù đắp thì sao.

Khánh Huyền nhắn tin bênh vực Hoàng Lân.

- Người khác thì có thể, nhưng với tớ thì chắc chắn là không.

Như Huyền vẫn không muốn tin.

- Được rồi, cậu ngủ cho khỏe rồi mai đi học, chuyện đó bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là hộp sữa thôi mà, cục cưng ngủ ngon nha.

Khánh Huyền muốn kết thúc câu chuyện tại đây.

- Ok, cậu cũng ngủ ngon nha.

Như Huyền cũng chúc cô bạn ngủ ngon, rồi bỏ điện thoại sang một bên.

Dù nói là không tin, nhưng những lời Khánh Huyền nói cũng làm nó suy nghĩ, lăn qua lăn về một lúc, nó liền nghĩ có thể là do cậu ta đụng trúng mình nên thấy có lỗi thiệt không ta, hay nhắn tin hỏi nhỉ. Nó đưa tay lấy điện thoại, rồi nhắn tin cho ai đó.