Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 4




Mấy ngày sau đó, Tống Đại Nghĩa vẫn lành lặn đến trường. Nghe đâu bọn Trương Tiểu Hổ ngựa quen đường cũ, đi gây gổ đánh nhau với mấy tên xã hội đen, không những bị cho thôi học, còn bị tống vào trại giáo dưỡng. Tống Đại Nghĩa hả dạ vô cùng, trước mặt cả lớp khua môi múa mép:

- Ha, đường anh đi có quý nhân phù trợ. Xem đi, anh đây còn chưa kịp ra tay, chúng nó đã tự dắt nhau vào vũng lầy rồi!

Tử Lý bĩu môi. Cái mặt phởn gớm. Chơi trò đánh nhau hay ho lắm sao? Còn không biết xấu hổ lại đi oang oang cái miệng. Coi trừng một ngày đến tai thầy chủ nhiệm, xem cậu ta cười được nữa không?

Hà Tịch ngồi ôn bài. Đột nhiên một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt:

- Chào cậu! Tôi là Chu Văn lớp B.

- Chào cậu. Có chuyện gì sao?

Chu Văn nghe tiếng cô trả lời mà hai tai đỏ hết cả lên. Cậu ta rụt rè đặt quyển sách giáo khoa lên bàn, cẩn thận lật từng trang sách.

- Tôi có bài tập này nghĩ mãi không ra. Cho nên muốn nhờ cậu...

À. Hà Tịch gật đầu, nhìn xuống đề bài được đánh dấu gọn gàng, chữ viết cũng rất ngăn nắp... Cũng không để ý đến lý do vì sao lại trèo qua tận lớp cô để hỏi bài, xưa nay cô vốn không bài xích những ai ham học hỏi, ngược lại rất cổ vũ bọn họ.

Cô dọn sách vở sang một bên, nói Chu Văn ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhiệt tình giảng đi giảng lại những chỗ khó. Để Chu Văn hiểu rõ, cô còn không ngại trình bày từng bước làm ra giấy. Sau khi nhẩm lại kết quả, cô nhận thấy có chỗ không đúng lắm. Không biết đã sai ở bước nào, thế là cất công tính lại từ đầu.

- Xin lỗi, có một lỗi nhỏ ảnh hưởng đến kết quả, để tôi xem lại!

Chu Văn gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn cô sáng đến lạ thường.

Dương Minh cầm lon coca từ bên ngoài đi vào. Đi bên cạnh còn có Âu Tuấn và Hàn Lập. Hàn Lập hất cằm về phía Chu Văn.

- Ai vậy? Không phải lớp chúng ta.

Dương Minh và Âu Tuấn đồng loạt nhìn sang. Người con trai đang dè dặt nhìn người con gái, thi thoảng lại nở một nụ cười dè dặt. Còn cô gái bên cạnh thì đặt hết tâm tư lên quyển sách, trông như đang nghiền ngẫm gì đó, thỉnh thoảng lại quay sang nhiệt tình thảo luận với người bên cạnh, hoàn toàn không nhận ra có điều gì khác thường.

- Không phải nói lớp trưởng của chúng ta lạnh nhạt, ít nói sao?

Hàn Lập nhìn Dương Minh, đưa tay lên chỉnh lại kính:

- Hình như bọn họ đang trao đổi bài tập. Hà Tịch đúng là ít nói, nhưng nếu liên quan đến sách vở thì lại khác...

Dương Minh đi đến đứng phía sau cô, nhìn xuống trang sách chằng chịt chữ số, lại nhìn xuống tờ nháp bên dưới tay cô. Ngẫm một lúc rồi cất giọng trầm thấp:

- Cậu sai ở bước rút gọn rồi.

Hà Tịch bị giọng nói từ trên đầu làm cho giật nảy mình. Dương Minh cúi xuống nhìn cô, nhún vai rồi trở lại chỗ. Có điều sau khi cô nhìn kỹ bài giải, quả nhiên là sai phần rút gọn biểu thức. Cái này chỉ là sơ ý mới dẫn đến sai lầm. Sau khi giải thích cho Chu Văn hiểu, cô quay sang nói cảm ơn với Dương Minh. Lời giải của cô dài kín cả mặt giấy, không nghĩ tới cậu nhìn một chút liền nhận ra vấn đề.

Có lẽ lâu nay cậu thực sự giỏi, chỉ không muốn thể hiện ra mà thôi. Nhớ đến cậu ngày đầu tiên đi học, không có mặc đồng phục, quần jean áo phông. Nhìn đâu cũng không ra phong thái của một học sinh trung học. Không những thế học hành còn rất qua loa, cho nên mới khiến cô nảy sinh ác cảm.

Lần đầu tiên cô chủ động hỏi cậu:

- Đề cương của cô Trần...cậu làm tới đâu rồi?

Dương Minh từ ngăn bàn mang ra tập giấy, nhìn cô nói:

- Cái này sao? Xong hết rồi.

Xong rồi? Số đó phải lên đến hơn trục đề. Không nói đến đề bình thường, đằng này còn thiên về lịch sử thế giới, mất công tìm câu trả lời đã đành, còn có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, cho dù là học sinh lớp 12 cũng chưa chắc đã biết. Mấy ngày qua cô cật lực học từ điển, tìm hiểu lịch sử cũng mới xong được hơn nửa, chứ đừng nói là xong hết.



Dương Minh thấy cô bất ngờ, tốt bụng nói cho cô biết:

- Ông nội tôi sinh ra và lớn lên ở Anh. Từ bé tôi đã được ông nội dạy dỗ. Tiếng Anh đối với tôi cũng không khác tiếng mẹ đẻ là bao.

Còn về bài kiểm tra tiếng anh lần trước, cậu cố tình đánh sai hai câu. Không có lý do gì, chỉ là cảm thấy cái gì cũng không nên tốt quá, tốt quá hoá cùi bắp.

Giờ ăn trưa, Tử Lý nắm tay Hà Tịch kéo đi. Lần này nhất định không được xuống muộn, tránh việc bị cướp hết món ngon. Buổi sáng đến lớp, nghe người ta nói hôm nay nhà ăn có món gà chiên, Tử Lý điên cuồng lôi cô đi bằng được. Phía trước họ là Dương Minh và Tống Đại Nghĩa. Ánh mắt Tử Lý loé lên, vỗ vỗ vào tay Hà Tịch:

- Cậu nhìn xem, hai người họ có phải là một đôi không?

Hà Tịch lắc đầu. Cái này hơi kỳ. Hai người họ cũng khá nam tính mà. Dương Minh khi mới vào học rất được lòng các cô gái, thỉnh thoảng trên bàn sẽ xuất hiện một vài bức thư, một vài hộp quà. Nhưng dạo gần đây thấy ít đi nhiều.

- Cậu có biết vì sao quà lại ít đi không?

Cô lắc đầu.

- Vì giờ người ta nói Dương Minh không phải trai thẳng, cậu ta và Tống Đại Nghĩa có gì đó rất mờ ám. Mấy cô gái khác biết được chuyện này thì đau lòng không thôi!

- Không phải chứ?

- Cậu chỉ biết có học, không để ý đến thế giới bên ngoài. Bây giờ cả trường đều đồn ầm lên rồi. Nói nam thần của khối ta là gay, còn...với bạn cùng lớp nữa.

Nhưng chuyện này không phải là không có căn cứ. Dương Minh từ thành phố lớn chuyển về, mới thời gian ngắn đã cùng Tống Đại Nghĩa chơi chung, nói hơi quá là cả ngày bám dính lấy nhau không rời. Thời gian trước thấy chủ nhiệm đề xuất đổi chỗ, hai người họ phản đối trước tiên. Lại nghĩ đến hôm trước cô đứng ở phòng thí nghiệm, nghe được những lời kia... Tử Lý bổ sung thêm:

- Cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong. Bây giờ có rất nhiều người, vẻ bề ngoài lạnh lùng nam tính thế thôi, thực chất là trai cong đó!

Hà Tịch cũng không biết nói thế nào, chỉ gật đầu cho qua chuyện. Dù sao cũng không phải chuyện mình nên quản, không nên quan tâm nhiều. Nào ngờ Tử Lý càng nói càng hăng:

- Cậu nói xem, hai người họ...ai nằm trên, ai nằm dưới đây?

Nói xong liền bị Hà Tịch gõ vào đầu.

- Cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Xem phim ít thôi!

Tử Lý không những không dừng lại, còn đem hết kiến thức của mình truyền đạt cho cô nghe. Còn kể về những bộ truyện BL mà cô từng đọc. Hà Tịch sau một hồi bị tẩy não, cảm thấy loại chuyện như vậy không hay ho gì. Lại nhìn Dương Minh và Tống Đại Nghĩa phía trước, chẳng lẽ hai người họ thật sự đã cùng nhau vào khách sạn, giống như Tử Lý nói làm ra những chuyện xấu như vậy... Da gà bắt đầu nổi lên. Cô lắc đầu, gạt những suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu. Không liên quan đến mình! Không liên quan đến mình!

Phía trước có hai nam sinh chạy ào qua, Tống Đại Nghĩa bị người ta va vào, có chút mất thăng bằng. Dương Minh nhanh tay đỡ lấy eo cậu ta kéo lại.

- Thấy người ta chạy đến mà không biết tránh à?

Tống Đại Nghĩa được một phen hú hồn, sau khi đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm.

- May nhờ có cậu! May nhờ có cậu!

Họ không biết rằng hai cô gái phía sau đang trố mắt nhìn theo. Cảnh ban nãy trông rất quen, trên phim có rất nhiều cảnh như vậy, chỉ có điều là bạn nam đỡ bạn nữ, chứ không phải như vừa rồi họ thấy...

Từ lúc đó, cái nhìn của cô về hai chàng trai phía trước khác đi một chút... Thật ra không phải một chút, mà là nhiều chút.

Những ngay sau đó, tin đồn không mấy hay ho kia ngày càng nhiều người biết đến, qua nhiều cái miệng, được nhiều người thêm mắm dặm muối cuối cùng không biết đã ra đến cái dạng nào. Buổi chiều tan học, Hà Tịch một mình đạp xe trở về nhà. Trên đường nhân tiện ghé qua nhà sách.

Nhà cô có một quán ăn nhỏ, đã mở từ khi bà ngoại còn trẻ, nay đến lượt mẹ cô làm chủ. Bởi vì lâu năm nên cũng có chút tiếng tăm, kinh doanh rất được, bao năm buôn bán tuy không khá giả nhưng cũng coi như đủ ăn đủ mặc. Chỉ có điều mấy năm trước bà ngoại cô đổ bệnh nặng, bao nhiêu tiền của tích cóp trong nhà đều đổ vào thuốc men. Như thế vẫn chưa đủ, mẹ cô còn phải chạy đi vay mượn khắp nơi. Hai năm trước bà qua đời để lại một gánh nợ lớn. Một mình mẹ cô bươn chải vừa để trả nợ vừa nuôi cô ăn học cũng không dễ dàng gì.

Cô đạp xe ngang qua tiệm hoa, hôm nay đúng vừa là ngày giỗ của bà ngoại. Ông Trương chủ hàng hoa ngoài sáu mươi nhưng tay chân vẫn còn nhanh nhẹn, hai mắt vẫn sáng, gương mặt hiền lành, lúc mỉm cười lại càng thêm phúc hậu. Ông là bạn học thời trẻ của bà ngoại, nghe mẹ nói hồi trẻ ông cũng khôi ngô tuấn tú lắm. Hà Tịch dựa xe ở bên ngoài, ôm cặp xách bước vào.

- Ông Trương, gói cho cháu một bó hoa cúc trắng ạ!



Ông Trương miệng vừa xếp hoa vừa cùng cô trò chuyện:

- Tiểu Tịch đấy à? Hôm nay về sớm quá nhỉ!

- Vâng. Đúng làm sớm hơn ạ.

Cô để cặp trên ghế, đi vòng quanh xem hoa. Mùi hoa ngào ngạt quanh quẩn trong quán nhỏ.

- Thời gian qua nhanh quá, mới đó đã hai năm rồi. Nhớ khi còn trẻ, bà ấy hoạt bát vô cùng, cũng rất xinh đẹp. Đáng tiếc...

Ông đưa bó hoa cho cô, nhìn thấy cô đang móc tiền từ trong túi thì ngăn lại. Đã là hoa giành cho bạn của ông, ông nhất định không lấy tiền. Hà Tịch nhìn từng bông hoa được xếp gọn gàng ngăn nắp trong bọc giấy, lại ngại ngùng nhìn ông Trương:

- Ông ơi, như vậy không được đâu! Mẹ cháu dặn nhất định phải đưa tiền cho ông. Tấm lòng của ông, bà cháu nhất định sẽ biết, chỉ có điều tiền này ông vẫn phải cầm!

Ông Trương đưa đôi tay nhăn nheo lên vỗ vỗ vai cô nói:

- Được rồi, được rồi. Đứa trẻ ngoan!

- Vậy ông cho cháu mua một bông hồng nữa được không ạ?

Cô ôm bó hoa trên tay bước vào quán ăn. Mới xế chiều nhưng khách vẫn khá đông. Mẹ cô đang tất bật trong bếp. Chị Phí nhìn thấy cô thì mỉm cười:

- Về rồi đấy hả?

- Vâng. Mẹ em đâu chị?

- Ở trong bếp.

Cô tựa trước cửa bếp, nhìn bóng lưng gầy của mẹ. Hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại, cô buồn một thì mẹ cô buồn mười. Mẹ cô là một người con có hiếu, biết bà có bệnh liền bỏ hết công việc chạy đến bệnh viện chăm lo cho bà ngoại, để bà được chữa trị thật tốt cũng không ngại đi vay mượn một khoản lớn. Nhưng cuối cùng ông trời nhẫn tâm mang bà ngoại đi mất...

Mẹ Hà đang thái rau, quay lại đã thấy cô đứng đó, mồm thì nói nhưng tay chân vẫn làm không ngừng.

- Con về rồi đấy à?

- Vâng.

- Có mua hoa chưa?

- Con mua rồi.

- Buổi sáng mẹ quên nhờ con mua giúp mẹ một chút bột nếp rồi. Con lên nhà cất đồ rồi chạy đi mua giúp mẹ nhé?

Vừa nói xong liền có một bông hồng đặt ngay trước mặt, mẹ cô dừng lại động tác thái rau, hỏi:

- Cái gì vậy?

Hà Tịch từ phía sau ôm lấy mẹ, nói:

- Tặng mẹ đó. Mẹ của con đã vất vả rồi!

Mẹ Hà cảm động, cười đến nỗi suýt chảy cả nước mắt. Con gái lớn thật rồi, đã biết an ủi mẹ như thế này. Trái tim hưu quạnh như được đốt thêm lửa.

Nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, cô thay quần áo xong liền đạp xe ra ngoài mua đồ.