Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 29




Nguyên liệu làm hoa giấy và len chọc đầy đủ. Mọi người bắt tay vào làm. Mới đầu không quen, còn lúng túng, đồ làm ra không được đẹp mắt lắm. Hà Tịch lấy len, chọc ra một con thỏ trắng xinh xắn. Tiểu Ni thấy vậy thì khen không ngớt:

- Lớp trưởng, cậu giỏi thật đấy!

- Mọi người cứ làm đúng các bước, làm nhiều lần quen tay sẽ đẹp hơn thôi.

Một bên chọc len, một bên cắt giấy. Người làm ở trong bếp cũng không rảnh hơn. Vừa chuẩn bị hoa quả bánh kẹo vừa phải làm đồ ăn.

Sau mấy ngày miệt mài, cứ rảnh là lại bắt tay vào làm, kết quả đã làm ra được bốn thùng hoa giấy và thú 3D. Giờ mọi người đang ngồi suy nghĩ xem làm sao để bán? Bán ở đâu và bán như thế nào?

- Nhưng tôi chỉ nghe nói lễ tình nhân tặng chocolate, chứ ai sẽ mua hoa và gấu của chúng ta đây?

- Giờ có nhiều người không thích chocolate nữa đâu. Năm ngoái bạn tôi cũng bán hoa vào dịp này, bán rất chạy là đằng khác.

- Trong lớp chúng ta, tài khoản của ai nhiều lượt theo dõi nhất?

Sau khi nghe Dương Minh nói vậy, cả lớp quay lại chằm chằm nhìn cậu. Cậu nhướng mày:

- Sao lại nhìn tôi như vậy?

Tống Đại Nghĩa vỗ vỗ vay cậu:

- Chẳng phải là cậu sao?

- Tôi?

Tài khoản của cậu cũng ngót 1 vạn lượt follow, nhưng cậu không thấy nhiều. Hà Tịch hiểu ra:

- Tài khoản có được nhiều sự chú ý sẽ bán chạy hơn. Vậy Dương Minh...

Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, Dương Minh sao lại đành lòng từ chối cơ chứ? Cậu thở dài:

- Biết rồi.

Nhưng lại lòi ra một vấn đề nữa, đó là làm sao để hàng đến tay khách đây? Nếu đăng lên các trang thương mại điện tử thì rất lâu mới có khách hàng.

- Cái này chẳng phải rất dễ sao? Lớp chúng ta có một tay moto đầy đẳng cấp đây cơ mà!

Cả lớp lại một lần nữa dồn sự chú ý vào Dương Minh. Dương Minh giơ tay đầu hàng, cậu sẽ làm nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Hà Tịch!

Cô không hiểu:

- Tôi làm sao?

- Cậu là người giao, còn tôi sẽ chỉ đảm nhiệm vai trò vận chuyển.

- Tôi...

Dương Minh nhìn bộ dạng ngập ngừng của cô, dút khoát nói:

- Vậy thì tôi không làm.

Hà Tịch bất đắc dĩ đồng ý. Sau cùng, bọn họ tụm lại một chỗ, xem nên đăng bài như thế nào. Ngày kia là lễ tình nhân, nếu pr tốt sẽ bán được rất nhiều. Tất cả nín thở chờ Dương Minh nhấn nút đăng, sau đó dùng tài khoản của bản mọi người chia sẻ, tiếp cận được càng nhiều khách hàng càng tốt.

" Sắp tới là Valentine, không biết các bạn đã tìm được món quà nào dành tặng cho người thương chưa?"

" Mau tới đây! Mau tới đây! Thú len chọc vô cùng dễ thương, vừa rẻ vừa đẹp nè!"

" Mua đi, mua đi! Mua quà tặng cho chị em bạn dì đi mọi ngươi ơi!"

Sau chiến dịch quảng bá rầm rộ và thời gian dài đợi chờ, cuối cùng đã có được vị khách đầu tiên. Cả lớp vui mừng hò hét.



- Có rồi! Có rồi!

- Thành công rồi!

- Chờ gì nữa? Mau đóng hộp đi!

- Trời phật phù hộ!

....

- Các em đang làm cái trò gì vậy?

Tiếng quát lớn khiến tất cả rơi vào im lặng. Thầy chủ nhiệm mặt giận giữ đứng trên bục giảng.

- Tôi nghe nói nhiều ngày qua các em không đăng ký học thêm? Tương lai của mấy người rẻ mạt đến mức đó sao? Trong lúc người ta đang bạt mạng chạy về phía trước thì các em đang làm gì thế? Không thấy có lỗi với bố mẹ đang vất vả kiếm tiền ngoài kia sao? Không thấy có lỗi với thầy cô, với tương lai của mình sao?

Thầy lắc đầu nhìn Hà Tịch:

- Hà Tịch! Em làm tôi quá thất vọng!

- Thầy...em...

- Không cần nói nữa. Em là niềm hi vọng của toàn ban chúng ta, thầy cô luôn đặt sự kỳ vọng lớn với em. Nhiệm vụ lớn nhất của em là học tập thật tốt. Tôi sẽ bàn với mẹ em và các giáo viên khác chuyển em xuống lớp B, ở đó em có thể tập trung học, không bị nhiễm thói xấu từ những học sinh khác trong cái lớp này.

Tống Đại Nghĩa nhịn không được nữa liền đứng dậy nói:

- Thầy, thầy hiểu lầm rồi. Bọn em là vì chuyện của Quách Hàng...

Thầy chủ nhiệm không để cho cậu nói hết, phất tay:

- Còn có Quách Hàng, nghỉ học nhiều ngày, liên lạc cho phụ huynh cũng không được. Tôi thật sự không biết nên làm gì với cậu ta. Nhà trường đang cân nhắc nếu tình trạng này tiếp diễn, cậu ta sẽ bị đình chỉ, nặng hơn là đuổi học.

Mọi người ai nấy đều oan ức muốn lên tiếng, nhưng thầy không hề cho họ cơ hội giải thích, mang theo sự tức giận ra khỏi lớp.

Tào Thanh như cố tình thêm dầu vào lửa, buông lời chế giễu:

- Nói mấy người còn không chịu nghe, giờ thì hay rồi!

Lời nói ra liền hận khôn thể nuốt lại vào, cả lớp ai nấy đều trừng mắt nhìn cậu ta. Tống Đại Nghĩa hùng hổ xông tới:

- Muốn chết sao?

Dương Minh kéo cậu ta quay lại. Còn chưa đủ loạn hay sao mà lại định gây gổ đánh nhau? Hà Tịch nhìn ai cũng căng thẳng, nhẹ nhàng an ủi:

- Mọi người không cần lo lắng. Chờ thầy nguôi giận tôi sẽ tìm cách nói chuyện với thầy ấy.

Sau buổi học, cô và Dương Minh đi giao đơn hàng đầu tiên. Gấu và hoa được đặt ngay ngắn trong hộp giấy, Hà Tịch ôm chặt nó trong tay. Chiếc moto chạy hoà trong con đường tấp nập xe cộ. Qua nhiều con đường, bọn họ cuối cùng cũng đến được khu trung cư.

- Địa chỉ ghi là tầng mấy?

- Phòng 305, tầng 9. Để tôi cầm cho.

Cậu giành lấy hộp quà từ trong tay cô, dắt cô bước vào thang máy.

- Cậu nghĩ chúng ta có thể làm tốt không?

Nghe Hà Tịch hỏi, cậu dựa vào tường sau đó cất giọng chậm rãi:

- Chúng ta vẫn luôn làm tốt mà.

Cô phì cười. Đúng là tự tin thì không ai bằng.

Cửa thang máy mở ra.

- Phòng 305... Tìm thấy rồi!

Vị khách đầu tiên của bọn họ là hai cô gái trẻ, đã thế lại còn tốt bụng, dù bọn họ không đòi nhưng vẫn nằng nặc đòi trả tiền ship. Đến khi hai người sắp bước vào thang máy, cô nghe loáng thoáng được cô gái nọ nói:



- Xem xem, không biết Lâm Trú có thích hay không đây?

- Rất dễ thương mà!

Lâm Trú? Hà Tịch không suy nghĩ nhiều, cầm số tiền kiếm được trên tay, miệng cười rất tươi, Dương Minh cũng vì thế mà vui lây.

Đơn hàng tăng lên nhanh chóng, khách có người quen người lạ, mọi người dường như đã quên mất chuyện bị thầy mắng. Số tiền trong túi tỷ lệ thuận với niềm vui của họ ngay lúc này. Hà Tịch và Dương Minh xách theo nhiều túi đồ chạy từ con phố này qua con phố khác, đều không thấy mệt mỏi. Buổi tối mọi người quyết định làm thêm đồ có thể bán, ban ngày chốt đơn và giao hàng.

Một buổi chiều, trời đang xanh trong bỗng mây đen dồn dập kéo về, không gian u ám. Bọn họ cố gắng chạy nhanh nhất có thể, giao đơn cuối cùng tới tay khách hàng. Vừa ra khỏi tiểu khu, trời đổ mưa tầm tã. Dương Minh hết cách đành phải dừng lại bên đường, dắt cô chạy vào trạm xe bus trú tạm. Hà Tịch phẩy chỗ nước dính trên áo, miệng lẩm bẩm:

- Trưa nay còn nắng to, thế mà giờ lại...

Cậu kéo cô đứng sát lại với mình, nhắc nhở:

- Coi chừng bị ướt.

Trời đột ngột mưa lớn, con đường vốn tấp nập giờ chỉ có vài chiếc xe lác đác chạy qua. Khung cảnh ảm đạm, chỉ có Hà Tịch cảm thấy chuyện như thế này rất thú vị, nên được trải nghiệm ít nhất một lần trong đời. Cô nhìn chàng trai bên cạnh, mái tóc có chút rối, một vài ngọn tóc còn đọng lại mấy hạt mưa nhỏ li ti. Cậu không hề lười biếng như cô từng nghĩ, ngược lại chuyện gì cũng rất nhiệt tình. Cả ngày vất vả chạy ngang chạy dọc cũng không thấy kêu ca. Đột nhiên cô cảm thấy khắp người cậu toàn là ưu điểm, tìm không ra một chút gì gọi là nhược điểm cả.

- Cậu nhìn tôi trắng trợn quá đấy.

Hà Tịch cười:

- Tôi không thể nhìn sao?

- Không thể.

- Tại sao?

- Như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm.

- Hiểu lầm gì?

Dương Minh quay người lại, đưa tay lên nhéo nhẹ má của cô, cất giọng trầm ấm:

- Cậu nói xem?

- ...

Hà Tịch về đến nhà đã là 12 giờ đêm. Mẹ Hà khoanh tay ngồi trên ghế, thấy cô về liền nói cô ngồi xuống.

- Gần đây con đi sớm về khuya, mẹ vốn không định hỏi nhưng thầy chủ nhiệm hôm qua đã tới gặp mẹ. Nói mẹ nghe rốt cuộc là có chuyện gì? Con chưa từng lơ là việc học như thế này!

Cô ngồi xuống trước mặt mẹ. Mẹ cô hiếm khi lớn tiếng, biểu hiện như vậy có lẽ là đang rất giận.

- Mẹ nghe con giải thích đã...

Hà Tịch kể lại chuyện của Quách Hàng cho mẹ, mẹ Hà tuy đang nóng nảy nhưng vẫn kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, không sót một chữ. Cùng với chiều nay cô đã giải thích với thầy chủ nhiệm, thầy ấy đã không trách mọi người nữa, còn nói sẽ tìm cách giúp Quách Hàng đi học trở lại. Sau cùng mẹ Hà thở dài:

- Mẹ biết con làm việc gì cũng đều có lý do. Giúp bạn học là chuyện tốt. Có điều con sắp thi tốt nghiệp, thầy chủ nhiệm nói trạng thái của con không tốt, cũng đã bàn với mẹ chuyển xuống lớp B.

Mẹ! Thời gian này tuy là có chút khó khăn, nhưng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. Con hứa xong việc sẽ chú tâm học tập mà!

Mẹ Hà mặc cho cô năn nỉ vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý. Thầy giáo có nói tuy thành tích lớp B xếp sau một chút, nhưng nề nếp luôn đi đầu toàn khối. Cho dù thầy đồng tình với việc họ đang làm, ngay cả bà cũng ủng hộ nhưng học hành là chuyện hoàn toàn khác. Điểm của cô kỳ này đã bị kém đi một chút, nếu bà còn tiếp tục để cô thích làm gì thì làm, vậy cô làm sao đảm bảo được thành tích đây? Bà thừa nhận thời gian qua đã không quan tâm cô nhiều, làm một người mẹ nhưng chưa làm tròn chức trách. Từ giờ bà sẽ làm mọi việc có thể để cô thuận lợi thi tốt nghiệp.

- Chẳng phải trước đây mẹ luôn muốn con có thể vui vẻ hoà đồng như mọi người sao? Giờ con đã có thể rồi mẹ lại muốn chuyển con đi?

Con thì sao? Không phải luôn muốn đặt thành tích lên trước, chuyên tâm học tập sao? Giờ điểm số kém đi nhưng con không nhận ra vấn đề là gì à?

- Con...

- Không cần nói nữa. Mau đi tắm rồi vào phòng ngủ đi. Giờ này mới về chắc là đã ăn rồi đúng không?

- Vâng...

Hà Tịch nằm trên giường, vì những lời mẹ nói mà suy nghĩ lan man. Kết quả là không cách nào chợp mắt. Cô lại nhớ về buổi chiều đứng trú mưa cùng Dương Minh, cậu đưa tay mơn trớn má của cô, rồi đến mắt. Bàn tay cậu mang hơi ấm dịu nhẹ, khiến cho con phố từ màu mưa ảm đạm lạnh lẽo trong mắt trở nên đầy màu sắc. Cô chưa từng thích mưa, nhưng cơn mưa này đến thật đúng lúc, cùng với người khiến trái tim cô rạo rực.