Mẹ Nguyệt rời đi, ông Ann mới bắt đầu nói chuyện nghiêm túc hơn:
- Long đã nói với ông về tình hình của Hải, sao rồi đã ổn hơn chưa?
- Cháu đã khoẻ hơn nhiều rồi ạ.
- Được vậy thì chúng ta sẽ nói đến chuyện bố Nguyệt tại sao lại giấu phần ký ức đó đi. Nhìn dáng vẻ lúc gặp ông thì cháu đã nhớ ra mọi chuỵện rồi phải không?
- Ông đã nhận ra rồi ạ?
Đúng là Hải đã gặp ông Ann trước đây. Phần ký ức kia có cả ông Ann ở đó, nên khi gặp Hải đã hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh anh đã giấu đi biểu cảm bất ngờ này. Không ngờ là chút tâm tư này của anh lại dễ dàng bị ông nhận ra. Ông mỉm cười nói:
- Cháu có muốn cho mọi người biết về bí mật đó không?
Hải nhìn sang Nguyệt, thấy cô gật đầu anh mới gật đầu với ông Ann. Ông cũng hài lòng:
- Được. Vậy thì trước khi nói về chuyện đó chúng ta hãy đọc một bức thư.
- Thư sao ạ?
- Ừm là thư của bố cháu gửi cho Hải.
- Bố cháu??? - Nguyệt tròn mắt hỏi lại
- Ừm.
Ông Ann gật đầu rồi đưa bức thư cho Hải. Anh ngơ ngác nhận bức thư và bắt đầu đọc:
- Nếu con đọc bức thư này có nghĩa con đã nhớ ra mọi chuyện và bố không thể ở bên cạnh con. Bố xin lỗi vì đã tự ý thay con quyết định việc ghi nhớ những ký ức về bố mẹ con. Nhưng đó là cũng là quyết định của họ. Bố mẹ con quyết định thay đổi và họ muốn dùng tính mạng để sửa sai và cũng là để bảo vệ con. Bố không chắc chúng có thực sự quay lại sớm hay không nhưng chúng vẫn đang chuẩn bị từng ngày vì vậy có lẽ sẽ sớm thôi con sẽ phải đối mặt với phần quá khứ đó. Dù đau buồn nhưng bố hi vọng lúc đó con đã đủ mạnh mẽ. Bố xin lỗi vì không thể hứa sẽ bên cạnh con lúc đó nhưng ông Ann sẽ giúp con phần nào. Tất cả những chuyện trong quá khứ đều là lỗi của người lớn, khiến con phải gánh vác bố và bố mẹ con cảm thấy rất có lỗi. Mọi người chỉ mong nếu mọi chuyện không bao giờ được nhớ đến thì con hãy sống một cuộc sống bình yên. Còn nếu con đã nhớ lại thì hãy dũng cảm đối mặt với chúng. Ngoài ra bố cũng cảm ơn con đã luôn giúp bố quan tâm chăm sóc Nguyệt và Khôi. Hi vọng lúc đó hai đứa sẽ có thể cùng con gánh vác.
Hải không cầm được nước mắt, một phần trong ký ức anh chưa nói với Nguyệt đó là bố mẹ anh chính là nội gián ở bên cạnh bố cô. Nhưng cũng được chính bố cô khiến họ thay đổi và quyết định đầu quân cho bố cô để dẹp loạn phần nào bên phía chú của anh. Sau khi nhớ lại hết anh càng cảm thấy áy náy với Nguyệt vì chính bố mẹ anh đã khiến bố cô gặp nguy hiểm. Nhưng trong bức thư của bố cô, ông luôn hết lời xin lỗi anh và mong anh trở nên mạnh mẽ hơn. Ông đã lo lắng mọi điều, bảo vệ cả cảm xúc của anh.
Anh khóc vì cảm động cũng có, vì đau lòng cũng có, vì áy náy cũng có và vì tự trách. Ông Ann giơ tay muốn mọi người để yên cho anh khóc, ông hiểu anh cần giải toả cảm xúc đau khổ hiện tại nên chỉ nhẹ nhàng xoa lưng anh.
- Cháu đã bình tĩnh chưa?
Ông Ann vừa đưa khăn giấy cho Hải vừa hỏi thăm. Hải nhận lấy cúi đầu xin lỗi.
- Dạ cháu xin lỗi.
- Cháu xin lỗi gì chứ. Không phải bố Sơn của cháu đã nói rồi còn gì. Lỗi của người lớn, cháu phải gánh vác thay thì xin lỗi cái gì. Mọi người nên xin lỗi cháu mới phải chứ.
Hải nghe cách nói của ông thì được xoa dịu phần nào gật đầu cảm ơn ông.
- Được vậy thì quay lại chuyện chính. Ông sẽ thay cháu nói mọi chuyện với mọi người.
- Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy chú?
- Chuyện về phe đối địch kia Long biết mà phải không? Năm đó vốn tưởng trận sống chết đó đã ép chúng không dám manh động nhưng không ngờ chúng vẫn âm thầm muốn ngoi lên. Sau vụ việc của Quân ba năm trước, ta đã truy xét rất cẩn thận nhưng chúng trốn rất kỹ vốn không thể tìm ra được. Nếu ta biết chuyện chúng dám ngoi lên làm hại Khôi lúc đó ta đã đánh cho chúng không ngóc đầu dậy nổi.
- Phe đối địch kia bắt nguồn từ ai ạ?
- Đương nhiên là từ phe đối địch bên Thái, hắn rất muốn chiếm được cả thị trường của nước ta và các vùng lân cận. Bố mẹ và chú của Hải có thể gọi là những nội gián thành công khi tiếp cận được tới cán bộ cấp cao như bố của Nguyệt. Sau đó đương nhiên cũng bằng cách như bố Nguyệt đã làm với ông anh khó chịu của ta thì bố mẹ Hải đã hoàn toàn thay đổi và muốn đổi phe. Nhưng tất nhiên chú của Hải thì không. Sau một màn thú nhận và đấu tranh không hề nhỏ thì chú của Hải đã bỏ đi. Chắc chắn ta không nên nể lời cầu xin của bố mẹ Hải mà tha mạng cho gia đình hắn ta.
- Ông ơi, vậy sau đó ông không biết chú của cháu ở đâu sao?
- Đúng là vậy. Sau khi chúng cùng với Quân giết hại bố mẹ cháu, ông cùng Sơn đã làm một trận phong sát khiến chúng chạy về Thái Lan. Nhưng chỉ là diệt một vài tên gián điệp đã lộ diện như chú của cháu. Sau đó thì im hơi lặng tiếng cho đến khi chúng bắt đầu với việc giết hại Sơn. Ông gặp chúng thêm một lần khi đánh ở Thái Lan nhưng những tên đầu sỏ cũng nhanh chóng chạy trốn mất. Ở nơi không thân thuộc việc tìm ra càng khó nên đành để cho chúng thoát. Từ khi các cháu tham gia vào việc bắt Quân ba năm trước ông đã muốn truy tìm lần nữa nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả. Chắc chắn một điều là ngoài Quân thì những tên trùm sỏ kia còn chưa dams về nước.
- Nếu vậy có thể có nội gián trong công ty không ạ?
- Các cán bộ cấp cao hiện tại đều là người đã theo ông từ lúc bắt đầu khởi nghiệp chưa từng hé lộ bất kỳ dấu vết nào không trong sạch, phần trăm nằm ở đây rất thấp.
- Nếu là cấp dưới thì không có trọng lượng nhiều để gây nguy hại đến chúng cháu phải không ạ?
- Đúng, nhưng hiện tại vẫn đang rà soát.
- Hay là chúng ta bắt đầu từ con gái của vợ chồng chú cháu đi ạ. Có thể sẽ dễ tìm hơn.
- Là con bé từng đến đây với cháu ngày hôm đó phải không?
- Dạ đúng ạ. Nếu không phải bịt đầu mối thì chắc chắn đang làm tay sai cho bố mẹ. Từ manh mối đó chúng ta có thể sẽ tìm ra người đứng đằng sau.
- Cũng rất hợp lý.
- Cháu đã liên hệ một người bạn cháu ở bên quân đội Mỹ nhờ giúp đỡ. Họ có máy sẽ giúp chúng ta chuyển hình từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành. Nhưng trước hết sẽ phải vẽ lại chân dung trước.
- Ta hiểu. Trong thời gian đó mọi người hãy án binh bất động đi.
- Dạ.
- Được rồi mọi người nghỉ ngơi đi rồi lát ăn tối.