Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 92




Nguyệt ngồi thẫn thờ bên cạnh Hải chẳng biết làm gì. Nếu kẻ đứng sau mọi chuyện là Ngọc thì cô phải làm sao? Cô đã từ chối tình cảm của Phong cũng vì vậy mà Phong mới đến bên Ngọc và giờ mọi người đang rất hạnh phúc. Có phải cô lại lần nữa phá hoại tình cảm nhà người ta không? Có phải nên điều tra kỹ trước khi nói ra không? Vậy trong hoàn cảnh đó thì có nên giữ bí mật với Phong không? Tại sao mọi chuyện càng lúc càng rối khiến cô không biết nên làm gì cho đúng.

Bỗng Hải tỉnh dậy với khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn thấy anh như vậy cô lo lắng chưa kịp hỏi thăm đã bị anh ôm chặt cứng.

- Sao vậy? Không sao có em ở đây mà.

Anh không nói gì chỉ ôm cô thật chặt và mặc nước mắt rơi không ngừng. Cô không biết chuyện gì xảy ra chỉ có thể vỗ vai anh an ủi như anh thường làm với cô trước đây. Sau một lúc anh mới buông cô ra và hỏi:

- Nguyệt?

- Hửm?

- Anh nhớ hết rồi. Anh nhớ lại hết rồi.

Nguyệt buông anh ra hỏi lại:

- Anh thực sự nhớ lại rồi sao?

- Ừm anh nhớ lại rồi.

- Bí mật là gì?

- Đó là chú anh.

- Hả?

- Anh có người thân, bố anh có em trai và đó là người khiến anh phải mất trí nhớ, giết chết bố mẹ anh và còn muốn giết chết hai anh em anh. Cả hai lần đều là bố em cứu và bố em cũng là người đã thôi miên khiến anh quên đi ký ức ấy. Chú anh là nội gián, anh chính là nhân chứng cho mọi chuyện. Anh chính là bí mật. Nguyệt ơi anh chính là bí mật.

Hải cứ nói, nói mãi rồi nước mắt rơi ướt đẫm trên khuôn mặt, cô chỉ im lặng ôm anh thật chặt. Chắc chắn vì bố cũng muốn anh lớn lên mạnh khoẻ nên mới làm vậy. Đó là điều đau lòng nhất vì chỉ có mình anh có thể chứng minh người giết hại bố mẹ mình và anh bị ép giữ im lặng suốt từng đó năm và khi nhớ lại người đã giết hại chính là người thân duy nhất còn sót lại. Cô chưa từng thấy anh khóc và đây là lần anh khóc dữ dội nhất. Không âm thanh không nức nở nhưng lại âm thầm và đau lòng nhất mà cô có thể cảm nhận được. Và cô chỉ có thể dùng hết sức mình ôm chặt lấy anh hi vọng có thể xoa dịu phần nào nỗi đau bị cất giữ suốt mấy chục năm này.

- Anh ấy sao rồi?

Hùng lo lắng chạy về từ công ty sau khi nhận được cuộc gọi của Nguyệt.

- Em cho anh ấy uống thuốc an thần rồi, giờ anh ấy đang ngủ.

- Mọi chuyện là như thế nào vậy?

- Đợi Khôi về đã rồi chúng ta nói chuyện. Anh vào phòng sách đợi Khôi và Huy trước đi. Em sắp xếp một chút đã.

- Được.

Nguyệt cần phải kiểm tra tình hình bảo mật của căn nhà trước khi nói chuyện chính. Dù sao kẻ nội gián giờ chính là người thân của họ không thể không phòng bị kỹ càng. Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã trong vòng kiểm soát, cô nói với mẹ:

- Mẹ ơi, mẹ có thể trông anh Hải giúp bé chút không ạ?

- Được mẹ sẽ ở trong phòng bé đến khi thằng bé tỉnh.

- Dạ mẹ.

Ngay khi đảm bảo an toàn, Khôi và Huy cũng đã vào nhà thì cô mới vào phòng đọc sách để tụ họp với mọi người trong đó.

- Rốt cuộc có chuyện gì mà chị gọi gấp vậy.

- Chuyện có vẻ nghiêm trọng rồi. Anh Hải đã nhớ ra mọi chuyện rồi.

- Vậy thì tốt chứ sao lại nghiêm trọng.

- Cái nghiêm trọng mà Nguyệt nói đến là bí mật mà Hải nhớ ra phải không?

- Đúng thế. Nó không chỉ là ai đã khiến Hải mất trí nhớ mà còn ai là người thực sự đã hại chết bố mẹ hai người và cả lý do.

- Là mọi chuyện.

- Ừm. Và cả kẻ nội gián trong chúng ta, có thể là một người chúng ta không mong muốn.

- Có thể?

- Ừm em chưa chắc chắn 100% vì em không nghĩ ra được lý do là gì.

- Chị nói đi em tò mò quá rồi đấy. Ai là người đã hại bọn em chứ?

- Có thể là chị Ngọc.

- Hả? Điều này quá vô lý rồi. Làm sao Ngọc lại có thể làm điều đó chứ?

- Đó cũng là lý do em không chắc chắn. Nhưng người nghe được cuộc hội thoại của em và Hải ngày hôm đó ngoài hai người thì chính là Ngọc.

- Lúc chúng ta vào phòng Nguyệt, anh đã nhìn thấy có bóng người đi xuống cầu thang nhưng anh chỉ nghĩ có lẽ đó là mẹ nên đã không nghĩ nhiều.

- Giờ một người bí ẩn đứng sau Dũng chúng ta còn không biết, lại thêm Ngọc nữa sao?

Hùng cảm thấy họ đang ở thế bí, vì Phong và Phúc đều là những người bọn họ rất gần gũi muốn thực hiện gì chẳng lẽ họ không biết chứ. Giờ lại thêm hai kẻ nội gián bên cạnh chính những người họ thân quen nhất. Muốn làm gì cũng vô cùng khó khăn.

- Có thể chúng ta cần âm thầm điều tra một chút để đảm bảo an toàn.

Huy có thể là người giữ bình tĩnh nhất trong thời điểm này.

- Có thể phải đợi Hải tỉnh dậy và bình tĩnh hơn đã. Dù sao muốn chi tiết mọi chuyện vẫn cần Hải.

- Ừm. Lên xem tình hình thế nào cũng cần một người có thể giúp bảo vệ mẹ an toàn nữa. Dù sao không thể tin Phong và Phúc vào thời điểm này nữa.

Mọi người gật đầu đồng tình vẫn còn im lặng chìm vào suy nghĩ riêng của mình thì tiếng động mở cửa vang lên. Hải đi vào tâm trạng có vẻ mệt mỏi tiến đến trong vòng tay của mọi người. Hùng là người đầu tiên tiến đến ôm lấy anh. Hải dựa vào Hùng đầy mệt mỏi. Câu chuyện bi thảm của gia đình có thể còn quá khó hiểu với cậu bé lúc đó chỉ mới bảy tuổi nhưng với cậu bé mười tuổi thì nó là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Anh chỉ vỗ vai Hùng rồi chống đỡ một chút đi đến bên cô. Nguyệt nhẹ nhàng giúp anh chống đỡ.

- Cần tìm người con của chú ấy.

- Con sao? Tại sao?

- Anh và con bé cùng chứng kiến mọi chuyện. Tuy rằng con bé mới sáu tuổi nhưng không thể đảm bảo con bé an toàn.

- Chúng ta không có thông tin gì, tìm ra cô bé sẽ hơi khó đấy.

- Anh không thể nhớ rõ được khuôn mặt con bé. Hùng em có nhớ không?

- Là ai cơ?

- Con gái chú Khải – bé Nhi ấy.

- Em nhớ. Trước đây chúng ta lúc nào cũng chơi cùng với nhau. Anh cũng rất chiều con bé.

- Vậy anh có nhớ mặt chị ấy không?

- Có thể vài đường nét. Nhưng anh không thực sự chắc chắn đâu.

- Không sao cứ thử xem sao. Để em nhờ một người giúp vẽ lại chân dung.

- Thử bắt đầu từ đó xem. Nếu tìm ra người đó cũng có thể sẽ tìm ra vài điều thú vị về chú anh thì sao. Có khi sẽ giúp được chúng ta.

- Ừm thử xem sao.