- Chị nên bỏ thói quen nằm bên ngoài vào ban đêm đi. Muỗi cắn sưng người đấy.
Cậu em trai đáng quý của cô đã ra khỏi phòng và còn tới thăm cô ở tận tầng dưới khiến cô ngạc nhiên nói:
- Cậu em của tôi giờ còn quan tâm tôi sao?
Vì biết trước mẹ sẽ kích động ép mình chia tay nên cảm giác của cậu không còn quá đau khổ nữa, buổi tối còn có tâm trạng hóng gió nên mới thấy được chị mình lại nằm ở xích đu ngắm trăng sao.
- Đắp chăn vào.
Nguyệt ngồi dẹp một bên cho Khôi ngồi và tựa vào vai cậu vô cùng thoải mái.
- Chị!
- Hửm?
- Cảm ơn đã nói giúp em với mẹ.
Nguyệt cười nói:
- Đó là nói để mẹ bình tĩnh suy nghĩ không phải vì em.
- Hả? Em tưởng chị ủng hộ chuyện tình cảm của em. – Khôi ngạc nhiên.
- Chị không cấm không có nghĩa là ủng hộ.
- Không cấm và ủng hộ có khác gì nhau chứ.
- Không cấm tức là em yêu cũng được không cũng được còn ủng hộ là giơ hai tay hai chân đẩy thuyền ra khơi.
Khôi bật cười:
- Hả chẳng lẽ chị không muốn đẩy thuyền ra khơi?
- Không!
- Tại sao?
- Nếu chiếc thuyền của em ra khơi với một chiếc neo rất lớn ở đuôi tàu thì dù ra khơi được chị cũng không ủng hộ.
- Nếu chị muốn chiếc neo được kéo lên thì chị phải giúp một tay chứ.
- Chiếc neo là sự lo lắng và tình yêu một người mẹ dành cho con trai mình dù muốn chị cũng không thể kéo lên được.
- Chẳng lẽ em phải chết để chứng minh tình cảm của mình sao?
Nguyệt bật cười ngồi dậy véo má cậu em của mình nói:
- Em chỉ nghĩ được cách đó thôi sao? Và em nghĩ chị sẽ để em làm điều đó sao?
- Vậy chị định để tình yêu của em trai chị đi vào ngõ cụt sao?
- Em biết không, bố từng kể với chị một chuyện. Mẹ trước khi yêu bố là một người con gái giỏi giang và độc lập, một mình bà có thể xử lý mọi khó khăn.
- Có sao?
Khôi hoàn toàn bất ngờ vì mẹ mà cậu biết luôn được bố cậu yêu thương chiều chuộng hầu như không việc lớn nào bố để mẹ lo lắng.
- Có chứ. Nhưng mẹ yêu bố và bố không chỉ là người chồng mà còn là người cha thứ hai với mẹ. Ông đã yêu thương và bảo vệ mẹ để mẹ có thể là một đứa trẻ biết chăm lo cho ông và gia đình nhỏ mà ông yêu.
- Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Khôi không hiểu chuyện đó có liên quan gì đến chuyện tình cảm của mình, Nguyệt nhìn lên ngôi sao phía trên kia cười nói:
- Một nửa cuộc đời mẹ đều ở nhà lo lắng cho chúng ta với mong muốn em có thể trở thành một người giống bố còn chị có thể tìm được một người như bố để cưới. Đó là ước nguyện cũng là chấp niệm cả đời của mẹ. Vậy mà em muốn mẹ bỏ hết quan niệm ấy trong vòng một phút sao?
- Vậy chẳng lẽ em từ bỏ tình yêu của đời em sao?
- Tình yêu của đời em? Hứ mới quen nhau mấy ngày đâu mà nói mạnh miệng quá. Haizz đương nhiên chị hiểu em và Huy bên nhau khó khăn thế nào cũng rất mong em được mẹ chấp nhận nhưng không phải trong một phút mà chuyện đó có thể thành được. Cái gì cũng cần có thời gian.
- Vậy theo chị em phải làm sao?
- Vậy em nghĩ xem mẹ phải làm sao?
- Em ….
Thực sự dù đây là lần làm lại cuộc đời Khôi cũng chưa từng nghĩ đến cảm nghĩ của mẹ. Lần trước vì đấu tranh rồi chạy trốn rồi vào viện mà mẹ đã nhún nhường nên cậu chưa từng nghĩ mẹ cũng rất đau khổ. Cậu từng nghĩ lần này cứ vậy là được nhưng như vậy thật sự không khác nào cậu ép mẹ mình chọn một là cậu chết hoặc cho cậu yêu Huy. Thực sự trò đó quá trẻ trâu rồi, lần này có lẽ cậu phải làm khác đi. Chứng minh tình yêu bằng một cách khác.
- Chị!
- Hửm?
- Em có nên mặt dày đưa Huy đến nhà mỗi ngày không?
- Ừm, thông minh hơn rồi đấy.
- Chị không thể cho em chút phao để em dễ nổi hơn sao?
Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Mẹ, dù khó thế nào như thế nào thì vẫn là một người mẹ. điều một người mẹ quan tâm nhất chính là con cái mình được hạnh phúc.
- Vậy là ném phao dữ chưa?
Khôi không hiểu câu nói của Nguyệt, chỉ cảm thấy điều Nguyệt nói như một điều hiển nhiên rằng mẹ nào không thương con không muốn con hạnh phúc chứ, nhưng rõ ràng là quan niệm sống quá khác nhau mà. Nguyệt cấu cậu một phát nói:
- Chị đây là đang làm hộ bài rồi đấy.
- Hử? Chị là đang đánh đó em thì có.
- Phải không? Chị thật là giáo viên giỏi.
Nguyệt tự hào đắc ý mặc kệ khuôn mặt bất lực của cậu em bên cạnh. Khôi cũng chỉ đành gật đầu coi như đã biết chứ làm sao nói nổi bà chị quyền lực ấy đây.
- Chị không đi làm giáo viên thật là phúc đức của mọi học sinh trên thế giới mà.
Nguyệt bày ra bộ mặt không quan tâm vẫn dửng dưng thể hiện mình là người tài giỏi. Và cũng vì vậy cuộc chiến của hai chị em bắt đầu với lý do vớ vẩn và kết thúc bằng việc Khôi bị chị mình đá lăn quay ra đất còn Nguyệt thì cười như được mùa.