Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 67






- Have you found me yet? Your cute boy almost die because of waiting you. (Tìm thấy tao chưa? Chàng trai nhỏ của mày sắp chết vì đợi chờ rồi đấy.)

John bất ngờ liên lạc đến khiến tôi càng nóng ruột hơn. Nguyệt bên cạnh liền trả lời hắn:

- Looked after him as best you could, if not, then do not blame us for being rude. (Chăm sóc thằng bé tốt nhất có thể. Nếu không đừng trách tôi độc ác.)

- See you soon, baby girl. And only you and Dave are allowed to come my boat or your brother will die. (Hẹn sớm gặp lại, bé cưng. Và chỉ em và Dave được phép lên tàu của anh hoặc em trai em sẽ chết)

Việc hắn trốn trên thuyền giữa biển đã là một chướng ngại vật lớn khiến cô khó có thể sắp xếp lực lượng hỗ trợ, hơn nữa Nguyệt cũng không nắm rõ số lượng hay mục đích của chúng càng là một vấn đề làm cô lo lắng không thôi. Ngồi trên thuyền cả tôi và Nguyệt đều nâng cao cảnh giác lo lắng vô định nhìn về một phía xa trước mặt.

- Em thấy sao?

- Em không biết nữa. Hắn đến lần này chắc đã biết về mấy trò của mình lần trước. Chắc sẽ không thể dùng lại lần nữa.

Cả hai thở dài càng lo lắng hơn. Con tàu lớn phía trước dần xuất hiện trước mặt, tôi và Nguyệt hít một hơi thật sau rồi bật đèn báo hiệu. Vài tên đứng ở boong tàu chờ sẵn ra hiệu cho chúng tôi leo lên tàu.

- Welcome welcome honey. (Chào mừng)

John lớn tiếng chào mừng, nhưng cả hai chúng tôi hoàn toàn gồng mình đứng yên tại mép boong tàu. Hai người một nam một nữ bước đến bên cạnh chúng tôi lục soát. Hắn còn rất cẩn thận lái thuyền rời khỏi vị trí đó rồi đi đến một khu vực hoàn toàn vắng vẻ để tránh Nguyệt báo vị trí cho lực lượng hỗ trợ.

- Darling, you see how much I care about you. (Bé cưng, em xem anh quan tâm đến em nhiều thế nào đi.)

Nguyệt hiểu điều hắn nói về việc đã đưa một cô gái đến lục soát cô, Nguyệt chỉ nhếch mép cười nói:

- I appreciate your concern. (Thật biết ơn vì sự quan tâm của anh.)

- You’re welcome. (Không có gì)

Sự cà chớn của John khiến Nguyệt không thể cười nổi chỉ có thể nghiến răng vì phía sau hắn, Khôi đang bất tỉnh và bị trói vào ghế. Bên cạnh tôi dù im lặng nhưng anh mắt chỉ khoá chặt lấy người mình yêu phía trước. Sau màn chào hỏi vô cùng “nồng nhiệt” John không hề trói nhưng sau gáy chúng tôi là những khẩu súng lạnh lùng.

- What do you want? (Mày muốn gì?)

Tôi không muốn chần chừ chỉ muốn nhanh chóng cứu được Khôi nên trực tiếp hỏi hắn. Lúc này gương mặt hắn biến đổi trở nên đầy hận thù.

- You put me to the jail, break my brother’s hand and made us lost three area. Don’t think I don’t know all are your plan. (Mày đẩy tao vào tù, làm gẫy tay anh trai tao và khiến chúng tao mất ba địa bàn. Đừng nghĩ tao không biết tất cả là kế hoạch của mày.)

- If you hadn’t forced Dave to work for you, nothing would have happened. (Nếu mày không ép Dave làm việc cho mình sẽ không có chuyện gì xảy ra)

- HE MUST WORK FOR US. We acted as guarantee for him when he went US. (HẮN PHẢI LÀM VIỆC CHO CHÚNG TAO. Chúng tao là người bảo lãnh khi hắn sang Mỹ)

- You are just the one who took care him on the first time he came to US. My father is the one who acted as guarantee for him going to US. (Các người chỉ là người quan tâm đến anh ấy khi anh ấy lần đầu đến Mỹ. Bố tôi mới là người bảo lãnh anh ấy qua Mỹ.)

- Strong girl. But I don’t need to talk with you about that. Now I want you pay me everything. (Mạnh mẽ đấy. Nhưng tao không cần nói chuyện với mày về vấn đề đó. Giờ tao muốn mày phải trả tao mọi thứ.)

- What do you want? Let them go. I’m the one you need. (Mày muốn gì? Thả họ ra. Tao là người mày cần.)

- No. No. I want both of you have to pay for what you did. (Không, không. Tao muốn cả hai bọn mày phải trả giá cho nhưng gì mày đã làm.)

- Don’t talk too much. What do you want? (Nói nhanh đi mày muốn gì)

Nguyệt đã mất kiên nhẫn khi thấy hắn vờn cả hai như mèo vờn chuột. Tôi đã quan sát toàn bộ con thuyền, nếu trong khoang thuyền không có người thì hắn chỉ mang khoảng năm người theo. Số này nếu mình tôi cầm chân thì Nguyệt có thể cứu Khôi nhưng nếu John có vũ khí thì không thể chắc chắn.

- We have three debts. Firstly, I want Dave go to jail. Maybe kidnaping will be a good choice. Secondly, I am considering who will be the one got injury maybe you or these two cutie pie. Lastly, the smart girl, you have to take our area back. (Chúng ta có ba món nợ. Đầu tiên, tao muốn Dave đi tù. Có lẽ bắt cóc sẽ là một lựa chọn tốt. Thứ hai, tao đang suy nghĩ xem ai sẽ là người bị thương, có thể là mày hoặc hai bé cưng này. Cuối cùng, cô gái thông minh, mày phải lấy lại địa bàn của chúng tao.)

- If you touch one finger on them, you won’t got any profit and I will use my life to kill you. (Nếu mày đụng một ngón tay vào họ, mày sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích gì và tao sẽ dùng cả mạng sống này để giết mày.)

Lời đe doạ đầy đanh thép của tôi lại không thể khiến John sợ hãi mà hắn còn cười lớn nói:

- You are such a hero, Dave. We should give him a big clap. (Mày đúng là anh hùng đấy Dave. Chúng ta nên vỗ tay hoan hô hắn nào.)

- Ok. As you wish. (Ok. Như mày mong muốn.)

John giơ tay ra hiệu Nguyệt và tôi liền bị giữ lại, những tên còn lại cũng lập tức tập trung ở boong tàu. Ngay sau đó Nguyệt liền bị trói và đưa vào khoang tàu, tôi muốn tiến đến cứu nhưng lại bị hai tên đằng sau giữ chặt.

- LET HER GO. (Thả cô ấy ra.)

Tôi gào lên nhưng chúng vẫn bắt Nguyệt đi. Những ánh mắt đầy *** ô của chúng khiến tôi sợ hãi sẽ xảy ra chuyện chẳng lành với Nguyệt. Tôi gắng sức vùng vẫy và bắt đầu đánh nhau với chúng nhưng rất nhanh chóng bị ba tên vây đến giữ lại, John cầm chiếc chìa khoá của thuyền ném xuống biển trước sự ngỡ ngàng của tôi.

- Calm down. After I have good time with your baby sister, we will talk more about our deal. If we can make the deal, I will call my boy to rescuse us. (Bình tĩnh. Sau khi tao vui vẻ với em gái mày xong, chúng ta sẽ nói thêm về thoả thuận của chúng ta. Nếu chúng ta có thể đạt được thoả thuận, tao sẽ gọi điện để người đến cứu chúng ta.)

- YOU SCOUNDREL! DON’T TOUCH HER! (THẰNG VÔ LẠI. KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO CÔ ẤY.)

Hắn cười khẩy rồi bước vào trong khoang thuyền. Tôi gắng sức vùng vẫy cố gắng thoát ra nhưng bị những tên còn lại kìm hãm chỉ có thể gào thét gọi tên Nguyệt. Dường như nghe thấy giọng của tôi gọi tên chị gái Khôi đã khiến cậu nhóc tỉnh dậy. Nghe thấy tiếng tôi gọi tên Nguyệt cùng tiếng Nguyệt la hét phía trong liền đứng phắt dậy đánh úp hai tên bên cạnh. Nhân cơ hội mấy tên sao nhãng tôi liền vùng dậy lao tới bên cạnh Khôi.

- Cứu chị em.

Dù bản thân bị trói nhưng Khôi vẫn gào lên nói với tôi muốn tôi cứu chị gái mình. Chắc chắn tôi muốn bảo vệ cả hai nhưng bị bao vây xung quanh thế này sao tôi có thể lao vào cứu Nguyệt và giữ an toàn cho Khôi chứ.

Ngay lúc tôi đang lo lắng thì ở dưới nước nhảy lên một vài người mặc đồ lặn màu đen. Thế trận nhanh chóng được đảo ngược, họ nhanh chóng nhập hội cùng tôi đánh lại chúng còn cởi trói cho Khôi. Vài người cũng nhanh chóng vào phía trong cứu Nguyệt ra ngoài và đánh một trận với tên John. Nhìn thấy Nguyệt, quần áo bị xé tơi tả, mệt mỏi được một người đỡ ra, Khôi liền nhanh chóng lao đến bên cạnh xót xa hỏi:

- Chị, chị có sao không?

Nguyệt mệt mỏi lắc đầu, Khôi nhanh chóng lấy chăn bên cạnh choàng lên người Nguyệt che lấy cơ thể cô trước ánh mắt đầy *** ô của những tên kia. Sau một trận hỗn chiến, đội mặc áo lặn đã hoàn toàn áp chế được bọn người John quỳ giữa boong tàu. Lúc này tôi mới hỏi Nguyệt.

- Là em gọi họ đến sao?

- Ừm… Bên hải quân lục chiến đấy.

Lúc này những người mặc đồ lặn mới mở kính và nón bơi chào họ. Chỉ huy của đội uân lục chiến đó là Mạnh quan tâm hỏi Nguyệt:

- Em không sao chứ? Bọn anh có đến muộn không?

- Không sao. Cảm ơn anh đã đến kịp lúc.

- God – damned. Why they can find us? I already check very carefully. (Khốn khiếp. Tại sao chúng có thể tìm thấy chúng ta chứ? Tao đã kiểm tra rất kỹ.)

- Right. You check very carefully but you forgot to check her. (Đúng. Mày check rất kĩ nhưng mày quên kiểm tra cô ấy.)

Nguyệt chỉ vào người đã kiểm tra mình lúc này mọi người mới biết nhân lúc cô ta đến gần Nguyệt đã nhanh tay đặt máy phát tín hiệu lên áo cô ta. Nhờ vậy biệt đội của Mạnh mới có thể nhanh chóng tìm đến đúng vị trí để giải cứu. Rất nhanh sau đó đã có tàu đến để đưa chúng tôi vào bờ. Nhân cơ hội mọi người lơ là, tên John đã vùng ra khỏi sự kìm kẹp của một người lính và ôm Khôi nhảy xuống biển. Thực sự phải nói tên này quá thù dai và tâm tính không tốt, nếu hắn bị hại thì cũng phải có người chịu chung.

Huy cùng Mạnh đã nhanh chóng nhảy xuống theo. Tên John được vớt lên thì vô cùng hả hê vì dù hắn cũng bị thương khi nhảy xuống va chạm vào thuyền thì Khôi cũng bị tương tự. Hắn cười như một kẻ điên vô cùng phấn khích với thành quả của mình còn mọi người vô cùng lo lắng cho Khôi khi thấy cậu đã bất tỉnh nhân sự.

Ngay sau khi vào bờ Khôi đã được đưa vào bệnh viện, tôi đã không thể nói một lời nào suốt chặng đường đưa cậu vào phòng cấp cứu. Trong lòng có vô vàn tự trách, Nguyệt cũng bị bàn tay dơ bẩn của tên John sờ mó, Khôi thì bị hắn đẩy xuống biển dẫn đến bất tỉnh, tôi hận không thể tự tay đâm chết hắn. Mọi chuyện đều vì Nguyệt gặp lại tôi ở Mỹ mới khiến họ bị tổn thương.

Tôi nắm chặt bàn tay bật dậy muốn đi giết chết tên John mới bị bắt vào trại tạm giam kia. Nguyệt tinh ý đã phát hiện ra điểm kì lạ của tôi liền xông tới trước mặt giữ tôi lại nhấn tôi xuống ghế.

- Anh định đi đâu?

Tôi không trả lời ánh mắt đầy căm phẫn cùng xót xa nhìn cô. Nguyệt như hiểu ra liền chạy đến ngăn cản và khuyên giải:

- Anh muốn em trai em tỉnh dậy liền biết tin người yêu bỏ mình chạy vào tù ở sao?

- Hắn hại Khôi nằm trong đó. Hắn còn đụng vào em. Bọn em….. Vì anh…. Do anh

Tôi nghiến răng nói lòng đầy tự trách, thật lòng hận không thể tự tay đâm ngàn nhát vào người hắn cho hả giận. Nguyệt nhắc nhở:

- Bọn em tự nguyện. Vì anh là người chúng em quan tâm. Do anh là người Khôi sẵn sàng chịu đựng vết thương chưa khỏi để chạy đến bên cạnh.

- Anh… không xứng… Anh….

Trong thâm tâm tôi cảm thấy bản thân chẳng có gì đáng để chị em cô phải hi sinh vì mình nhiều đến vậy.

- Vậy thì làm cho xứng đi.

- Hả?

- Nếu anh cảm thấy bản thân không xứng với những gì em bỏ ra thì hãy thay em chăm sóc cho Khôi thật tốt, cùng em ấy vượt qua sự ghét bỏ của mẹ em mà yêu thương thằng bé bằng cả trái tim đi. Hãy cho mẹ em và em thấy anh yêu thằng bé nhiều thế nào và anh xứng đáng đứng bên cạnh nó.

Từng lời Nguyệt nói khiến tôi tỉnh ngộ. Nếu giờ phút này tôi trả thù cho họ thì sau này sẽ không có tương lai nào cho tôi ở bên cạnh chăm sóc họ nữa. Tôi lại lủi thủi lùi về chỗ ngồi của mình.

- Em nên đi thay quần áo trước đi. Chỗ này để anh trông cho.

Mạnh trông thấy tất cả, có vẻ cũng biết một phần sự tình. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh đưa cô túi quần áo và nhắc nhở cô thay đồ. Nhìn lại bản thân vẫn mặc bộ quần áo tả tơi vì bị tên John xé chỉ khoác thêm chiếc áo của Mạnh, Nguyệt mới gật đầu cầm túi quần áo rời đi không quên gửi gắm Mạnh.

- Anh trông anh ấy giúp em. Nếu có bất kì vấn đề gì nhớ nhắn tin cho em.

- Được. Em đi đi chỗ này để anh lo.

Khi Nguyệt chưa đi được bao lâu thì mẹ cô lao đến đánh tôi vừa đánh vừa khóc:

- Con tôi đâu? Cậu đưa con tôi đi đâu? Sao nó lại phải vào đây rồi?

- Cô… Cô bình tĩnh đã ạ.

Mạnh bên cạnh liền chạy đến bên cạnh xoa dịu mẹ Khôi nhưng bà không thấy con không thể bình tĩnh vẫn cứ vừa đánh vừa hét đòi con. Tôi chỉ có thể im lặng quỳ ở đó hứng chịu mọi sự trách móc của bà. Mạnh vội vàng cầm điện thoại nhắn tin cho Nguyệt.

Nguyệt cũng nhanh chóng chạy đến đỡ mẹ dậy khuyên nhủ bà còn không quên ám chỉ Mạnh đỡ tôi.

- Mẹ à, con đây rồi mà. Con có sao đâu.

- Vậy Khôi? Khôi đâu? Tại sao các con lại ở đây?

- Chúng con gặp chút chuyện lúc đi ra biển ạ. Huy đã gọi mấy anh bên hải quân đến giúp chúng con. Khôi bị sẩy chân ngã xuống biển nên bị ngạt nước một chút, trên thuyền đã được bác sĩ kiểm tra, không quá đáng ngại đâu ạ. Hiện đang cấp cứu mẹ đừng lo hãy tin bác sĩ.

Câu chuyện qua lời kể của Nguyệt đã hoàn toàn bị thay đổi thành hai chị em đi chơi và Huy trở thành người gọi Mạnh đến cứu. Tôi nghĩ đến muốn nói thật với mẹ cô nhưng nghĩ đến những lời của cô mới nói lúc này lại nuốt những lời muốn nói vào bụng. Dù xảy ra chuyện gì tôi vẫn phải ở bên cạnh và chăm sóc cho Khôi để chứng tỏ bản thân xứng đáng và sẽ yêu thương cậu.

Nghe câu chuyện của con gái mình, mẹ cô nửa tin nửa ngờ nhưng có lẽ việc trước đây bố cô ở trong tổ chức cũng xảy ra nhiều chuyện khó nói nên bà không tiếp tục truy hỏi chỉ thất thần ngồi chờ. Ánh đèn phòng phẫu thuật vừa tắt cả bốn người chúng tôi liền đứng bật dậy lao đến cửa chờ đợi. Bác sĩ đẩy giường bệnh của Khôi ra khỏi cửa dừng lại trước mặt chúng tôi.

- Bác sĩ, con trai tôi sao rồi ạ?

- Bệnh nhân bị tụ máu do va chạm nhưng đã được cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy hiểm, mọi người đừng quá lo lắng. Bệnh nhân sẽ được đưa vào phòng hồi sức tích cực để theo dõi thêm. Một lát nữa mọi người có thể qua đó thăm bệnh nhân.

- Cảm ơn bác sĩ.

Mẹ cậu vẫn không hề hài lòng khi thấy tôi đi theo giường bệnh nhưng có lẽ vì đang ở bệnh viện và vì cô con gái đang đứng cạnh khuyên răn nên bà không nói gì.

Khôi nằm bất tỉnh ba ngày sau mới tỉnh dậy. Trong những ngày này mẹ cậu luôn ra vẻ khó chịu ra mặt với tôi nhưng tôi vẫn mặt dày hằng ngày túc trực 24/24 giờ bên cạnh cậu chăm sóc. Chỉ trong vòng ba ngày mặc kệ bao nhiêu lời trách móc của mẹ cậu thì tôi vẫn chỉ nói với bà một câu rằng:

- Dù cho Khôi bỏ cháu thì cháu sẽ vẫn ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc em ấy cả đời.

- Cậu không để ý đến ánh mắt người đời vậy Khôi thì sao? Thằng bé là con trai duy nhất của gia đình chúng tôi. Khôi sẽ phải đối mặt với bao nhiêu lời bàn tán, bao nhiêu sự dè bỉu hả?

- Nếu Khôi cảm thấy không thể tiếp tục ở bên cháu thì mối tình này có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Cháu chỉ xin được ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ em ấy là vệ sĩ là quản gia là gì cũng được không danh không phận cũng được. Chỉ cần là được ở bên cạnh Khôi.

- Cậu….

Thấy tôi bất chấp như vậy, mẹ Khôi cũng bất lực không còn từ gì để nói chỉ tức giận nghiến răng rồi không thèm nhìn tôi mà quay đi. Cảm thấy tình hình không ổn, Nguyệt lên chạy lại bên mẹ.

- Mẹ! Khôi từ nhỏ đều nghịch ngợm không cẩn thận, có anh Huy ở bên cạnh lo lắng và chăm sóc cho em ấy chẳng lẽ không tốt sao ạ?

- Vậy thì sao chứ? Ở Việt Nam này hai đứa yêu nhau vẫn không có kết quả?

- Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà mẹ ngăn cản Khôi hạnh phúc sao? Việt Nam không cho phép kết hôn nhưng vẫn chấp nhận mối quan hệ hôn nhân hợp pháp của nước ngoài. Khôi và anh Huy có thể qua Mỹ kết hôn.

- Mẹ… Còn họ hàng mọi người sẽ nói sao? Rồi khi về già thì sao? Chẳng lẽ hai đứa định bên nhau cô đơn đến già sao?

- Mẹ à, kể cả khi bố còn sống chúng con cũng chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bố mẹ thôi. Chừng ấy hành động của Huy còn chưa đủ để mẹ chấp nhận anh ấy sao? Con cái có nhiều cách rõ ràng mẹ biết.

- Mẹ….

Sau những lời khuyên của con gái, bà im lặng không nói gì nhưng từ đó cũng bớt đi phần nào cảm giác khó chịu với tôi. Ít ra tôi có thể thoải mái chăm sóc Khôi còn chuyện bày tỏ tình cảm vẫn phải nén lại để dành khi chỉ có hai người.