Theo đúng thứ tự trải nghiệm của lần trước, sau khi Khôi và Huy bắt đầu bí mật hẹn hò mới bị Nguyệt phát hiện và điều tra. Nhưng lần này là tự anh dẫn xác tới, không biết mọi chuyện có như lần trước không.
Nhớ lại trước đây sau khi bị Nguyệt phát hiện, cô đã hẹn riêng và nói chuyện với anh trước. Riêng khoản khí chất lạnh lùng và nghiêm túc đã khiến anh sợ hãi, còn thêm sự tức giận, Nguyệt có thể dùng ánh mắt để giết người đấy.
***************
Trải nghiệm trước đây.
Nguyệt đã yêu cầu Huy cùng cô lên võ đài. Vì biết bản thân có lỗi nên Huy nào dám đánh lại chỉ có thể né và đỡ cho đến khi cô mệt và dừng ra đòn. Nhưng thực sự mỗi đòn cúa cô không hề nhẹ nhàng khiến anh bị bầm cả hai tay, hai chân.
Đến khi bị dồn vào một góc võ đài, Huy đã hỏi một câu ngu ngốc:
- Khôi đâu phải chưa yêu lần nào. Sao những người trước em không quản?
Nguyệt tức giận tung cú đá vào ống đồng khiến anh quỳ xuống trước mặt cô và quát:
- ANH THẤY ANH GIỐNG HỌ SAO? Khôi chưa từng trao hết tình cảm cho họ và em cũng không tin tưởng họ. Nhưng em tin anh. Và Khôi cũng vậy.
- Anh sẽ không lừa dối em ấy.
- Em không tin lời hứa. Nhưng anh nên nhớ Khôi là em trai em và em sẵn sàng trở thành kẻ ác với những kẻ khiến em ấy bị tổn thương.
- Vậy là…. Em sẽ cho bọn anh quen nhau phải không?
Huy rón rén hỏi, Nguyệt khẽ thở dài nói:
- Em tôn trọng Khôi nên sẽ không cấm nhưng em không chấp nhận. Yêu Khôi, sẽ có rất nhiều vật cản cho cả anh và cả Khôi. Nhưng dù thế nào thì luôn nhớ em sẽ luôn đứng về phía em trai em.
************
Đến giờ nhớ lại anh còn cảm thấy đau nhức khắp người, chân cũng rụt rè hơn nhiều. Đứng trước cửa công ty nơi Nguyệt làm việc, anh lo lắng đi qua đi lại. Xe Nguyệt chậm rãi rời khỏi cổng nhưng khi thấy anh thì liền dừng lại trước mặt anh hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh có chuyện muốn nói?
- Hửm? Lên xe…. Đi đâu đây?
- Về phòng tập của anh đi.
- Được.
Suốt chặng đường Huy đều giữ im lặng khiến Nguyệt vô cùng tò mò liên tục nhìn anh và dò hỏi nhưng dù cho cô hỏi thế nào anh cũng nhất định không chịu trả lời cho đến khi về đến phòng tập. Thấy anh kiên quyết im lặng như vậy cũng khiến cô vô cùng lo lắng.
- Rồi đến nơi rồi. Anh còn không nói là em đánh anh đấy.
- Được rồi. Anh và Khôi… À không anh thôi… chỉ là… anh… anh… có tình cảm với Khôi.
- Có tình cảm?
- Ừm. Nói thẳng ra là anh thích Khôi. Em muốn đánh anh thế nào cũng được.
- Đánh anh làm gì?
- Hả? Em không giận anh hả?
- Tại sao em phải giận anh chứ? Thích ai là quyền của anh, Khôi còn vừa đẹp trai vừa giỏi giang thích cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa cũng chưa chắc thằng nhóc đó có thể chấp nhận anh mà. Anh không cần drama quá vậy đâu.
- Nếu Khôi thích anh?
- Cũng chẳng sao. Đó là lựa chọn của em ấy em can thiệp sao được? Đến khi nào anh khiến thằng bé khóc thì em mới tính sổ với anh.
Huy ngỡ ngàng, không hiểu tại sao cô bỗng nhiên dễ tính như vậy, anh nhìn cô chằm chằm như muốn xác nhận. Nguyệt bị nhìn thì cáu anh:
- Không muốn hiền mà muốn bị đánh sao? Anh thành thật với em như vậy có gì mà em phải đánh anh nữa chứ.
- Như thế nào thì em sẽ đánh anh?
- Nếu anh yêu cầu thì lúc nào em cũng sẵn sàng.
- Anh hỏi thật. Không phải em rất thương Khôi sao?
- Em thương Khôi thì sao chứ, chuyện tình cảm em không thể ngăn cảm. Nhưng nếu anh giấu em và em phát hiện ra thì anh sẽ bị đánh.
- Hả? Tại sao? Chỉ cùng một câu chuyện thôi mà? Chỉ là việc nói trước nói sau có gì khác biệt chứ?
- Tại sao không? Nói trước tức là anh xin phép em, em tự phát hiện tức là anh cố tình giấu diếm dù mục đích gì em cũng không tin tưởng nổi. Vì vậy em sẽ đánh.
- Thì ra vậy.
Đã từng trải qua tận hai lần nhưng đến giờ anh mới hiểu ra điều gì khiến chị em cô giận dỗi anh mỗi lần anh cố giấu chuyện gì đó. Đáng ra anh nên nói rõ với Khôi mọi chuyện trước khi bị phát hiện. Có vẻ đó luôn là tâm lý của kẻ lừa dối, nghĩ rằng mình sẽ không bị phát hiện ra.
- Em giúp anh được không?
Một kế hoạch nảy ra trong đầu Huy, nếu đã trót sai thì nhất quyết sai luôn đi vậy.
Kể từ sau khi bật thái độ bơ với Huy, anh hoàn toàn biến mất trước mặt Khôi và đúng hơn là anh biến mất hoàn toàn khỏi trại huấn luyện. Sau gần một tuần Khôi bắt đầu có chút lo lắng, dù cậu giận anh không muốn gặp nhưng vẫn muốn anh trong tầm mắt mình. Hiện giờ cả hai đều là người tương lai Khôi càng không thể đoán ra anh đang muốn làm gì. Nếu anh đi Mỹ để một mình đối mặt với tên đại ca kia thì cậu phải làm sao chứ.
Tình huống hiện tại cậu không thể trốn đi lại không thể nhờ ai không biết phải làm gì, cậu vô cũng khó chịu bứt rứt suy nghĩ suốt ngày. Vẻ mặt cáu gắt của Khôi trông như ngọn núi lửa lớn sắp phun trào, khiến mọi người sợ hãi không dám đụng, sợ rằng đụng cái tay vào là mất cái tay luôn. Dương nhìn thấy mọi người không dám đến gần Khôi thì hỏi cậu:
- Mày sao vậy? Mày đang giết người bằng ánh mắt đấy.
- Không có gì. – Khôi vẫn cau có dù miệng nói không có gì.
- Mày không thấy mọi người sợ mày đến mức không dám tiếp cận luôn hả? Mày không định nói thì lát chị Nguyệt đến tao sẽ mách đấy.
- Chị Nguyệt đến?
- Ừm mày quạo mà quên luôn ngày thăm người thân hả? Hôm vừa rồi mày còn chọc tao sẽ bắt tao nói vụ chị ấy giúp tao bằng được khi chị ấy đến mà giờ lại quên à.
Trong đầu Khôi liền nảy số, cậu phải tìm cách để moi ra được thông tin của Huy mới được. Ai có thể không biết chứ bà chị gái quyền lực của cậu chắc chắn phải biết rõ. Nhưng nếu hỏi thẳng cô về Huy thì sẽ để lộ việc cậu đã biết chuyện giữa hai người họ, mọi chuyện giữa cậu và Huy đã thay đổi quá nhiều cậu không thể khiến những mối quan hệ khác cũng thay đổi theo được. Vậy nên hỏi thế nào để biết được thông tin của Huy đây? Có lẽ nào muốn cậu tự khai rằng cậu thích Huy, nhưng như thế cũng chưa chắc sẽ moi được thông tin gì từ Nguyệt. Dù sao Nguyệt vẫn luôn là một người vô cùng bí ẩn không dễ dàng moi được bất cứ thông tin gì của cô.
Trong thời gian ở trại huấn luyện người thân có thể đến thăm vào một ngày duy nhất nhưng vì trại huấn luyện nằm ở vị trí khá xa xôi nên chỉ có một phần nhỏ phụ huynh tới thăm được.
- Khôi!
Từ xa đã nghe tiếng mẹ và Nguyệt đang đứng cạnh nhau vẫy tay về phía Khôi, cậu liền đi lại về phía hai người vui vẻ ôm mẹ mình.
- Sao rồi ở được không?
- Không ở được thì chị có đưa em về không?
- Cái thằng này. Chị đang tử tế với em đấy.
- Thôi thôi. Hai đứa này không cãi nhau không chịu được hay sao? – Chỉ về phía sau Khôi hỏi. – Là bạn con sao?
Khôi nhìn theo hướng mẹ chỉ thì thấy Dương đang đứng đó. Thấy mọi người nhìn mình Dương cũng lễ phép cúi chào. Khôi mỉm cười vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Dương bạn của con.
- Cháu chào cô, em chào chị.
- Chào cháu. Hai đứa lại đây cô mang nhiều đồ ăn lắm để lát nữa hai đứa nhớ chia các bạn nha.
- Dạ/ Dạ cháu cảm ơn ạ.
- Ừm. Để mẹ xem con trai mẹ thế nào có thiếu miếng thịt nào không nào.
- Con thấy đắp thêm được mấy miếng thịt trên mặt ấy chứ.
Hai đứa trẻ lại bắt đầu trêu ghẹo nhau khiến bà mẹ bất lực lắc đầu. Nói chuyện được một lát thì bỗng có tiếng gọi:
- Chị Cúc! Phải chị không ạ?
Nghe thấy có người gọi mình, mẹ cô liền quay lại, sau một lúc nhìn và như nhận ra người quen bà vui mừng tiến đến giao lưu:
- Nam, là cậu phải không?
- Dạ là em.
- Cũng phải mười mấy năm chưa gặp. Đã lên chức Thiếu Tá rồi à.
- Dạ chị đến thăm ai vậy ạ?
- À con trai chị đây, hôm nay chị đến thăm nó một chút. Còn đây là con gái lớn Nguyệt. Mấy đứa, chú Nam trước đây là bạn của bố mẹ khi còn trẻ, cũng khá lâu rồi không gặp không ngờ giờ lại gặp lại. Chào chú đi.
- Chào chú ạ.
- À Khôi đây mà Nguyệt thì lớn xinh gái ghê. Vậy để em giới thiệu với chị những người đang huấn luyện Khôi ở đây.
- Được vậy thì tốt. Nhân dịp chị nhờ mọi người dạy dỗ lại thằng nhóc nghịch ngợm này nhà chị.
Xem vở kịch quá giả trân của thiếu tá Nam khiến Khôi cũng muốn ngỡ ngàng bật ngửa trong lòng nhiều chút. Nguyệt suýt chút nữa phụt cười vì nét diễn gượng gạo của người chú bộ đội kia. Khôi đoán chị gái mình đang muốn nói riêng gì đó với mình nên mới tìm cách đưa mẹ đi như vậy. Cậu cầu mong sẽ là chuyện liên quan đến Huy, muốn mở lời nhưng lại không biết mở lời thế nào.
- Nào kể đi.
- Hả? Chị muốn em kể gì?
Khôi ngơ ngác hỏi lại khi chị mình vào chủ đề chính lại là muốn cậu kể chuyện gì đó. Nguyệt thản nhiên:
- Chứ không phải em nói có chuyện muốn kể chị nghe sao. Chuyện gì người nào đấy.
- À. – Vì chuyện của Huy mà cậu quên mất sự tò mò của mình với câu chuyện của Dương. – Chị nhìn xem có quen không?
- Mới có mấy phút đã mất trí nhớ à. Em mới giới thiệu cậu ta là bạn em không phải sao?
- Dương, idol ở đây rồi, kể câu chuyện của mình đi. Đây là Trần Đăng Dương sẽ kể câu chuyện về mình và idol Minh Nguyệt.
- Hả chị sao?
Nguyệt ngơ ngác nhìn Dương thật kĩ nhưng dường như cô vẫn không thể nhận ra đã từng gặp cậu ở đâu. Dương đưa ra một vài tấm ảnh chụp phía sau và góc nghiêng của một cô gái đứng ngắm cảnh bên bờ hồ luôn cầm ly cà phê trên tay. Nguyệt và Khôi ngay lập tức nhận ra người trong những bức ảnh chụp lén ấy chính là Nguyệt.
Lúc này cô mới nhớ ra khi bản thân chuẩn bị sao cấp ba luôn thích chạy ra bờ hồ uống cà phê hoặc hoàng hôn. Lúc ấy có một xe kéo bán cà phê nhỏ gần bờ hồ tên là Cà phê Đăng Dương, chính là ly cà phê cô cầm. Xe cà phê của một cậu bé học cấp hai, phụ giúp bố mẹ mỗi buổi chiều vì gia đình gặp khó khăn đang trên bờ vực phá sản.
- Vậy em chính là cậu bé đó. Tên Cà phê Đăng Dương cũng là lấy tên em sao?
- Dạ.
- Rốt cuộc là sao? Kể đi trước khi tao đánh mày đó.
Câu chuyện chỉ có hai người biết khiến Khôi thành kẻ thứ ba nên vô cùng bức bối.
- Mấy tháng hè sau khi tốt nghiệp cấp hai, mỗi sáng hoặc chiều chị thường chạy ra bờ hồ ngắm cảnh nhớ không? Lúc đó, chị luôn mua một ly cà phê từ quán của nhà Dương, chính là ly cà phê trong ảnh. Nhưng tại sao lại gọi chị là idol?
- Ngày đầu tiên em gặp chị, chị còn ngạc nhiên khen ngợi em giỏi mới học cấp hai đã biết phụ giúp cha mẹ. Còn em trai mình vẫn còn ham chơi lăng nhăng.
- Lê Minh Nguyệt.
Khôi gọi tên cô qua kẽ răng, Nguyệt liền cười trừ đánh trống lảng:
- Hihihi. Tiếp tục câu chuyện.
- Em đã nói có thể sắp tới em không chỉ bán chiều mà nghỉ học bán buổi sáng luôn vì gia đình bị lừa tiền đầu tư mà sắp phá sản. Em cảm thấy việc đó rất ngại với bạn bè. Lúc đó chị nói với em: “Dù em làm gì chỉ cần mục đích vì yêu thương vì để gia đình có một cuộc sống tốt hơn thì chẳng có gì phải xấu hổ. Mình không ngại thì mặc kệ người nào ngại đi. Sau này em có thể mạnh dạn đi xin việc với kinh nghiệm làm chủ quán cà phê rộng bằng cả một công viên từ khi còn nhỏ.”
- Chị lại nói phét rồi.
- Nhưng điều đó lại là một sự an ủi to lớn với tao. Chị ấy sẽ nán lại làm bạn với tao mỗi buổi chiều sau khi giờ tan tầm bận rộn kết thúc. Sau đó còn giúp tao kéo quán ra quản trường gần đó cho mẹ tao đang bán hàng đồ ăn vặt ở đó bán buổi tối. Suốt gần hai tháng ngày nào cũng vậy.
- Chỉ vậy thôi sao? – Khôi nghi hoặc hỏi lại
Ngay lập tức Dương lườm cậu, nhìn Nguyệt chân thành nói:
- Vào giờ phút gia đình em bấp bênh nhất, em suýt chút nữa buông bỏ bản thân trở thành một kẻ đầu đường xó chợ với suy nghĩ bố mẹ không giỏi khiến em phải bỏ học. Chị đã đến làm bạn và nhắc nhở em rằng: “Con không chê cha mẹ khó chó không chê chủ nghèo. Con đường nào cũng có thể thành công nhưng chỉ một con đường thành người tử tế. Và chị tin chắc chắn nếu em còn giữ ý nghĩ bố mẹ gây tội thì con đường em đi không phải con đường đúng đắn.” Sau đó chị đã giúp bố em tìm lại kẻ lừa tiền. Chuyện đó sau này em mới biết nhưng lại khiến em càng cảm ơn chị nhiều hơn.
- Vậy chị phải xin lỗi vì đã không nhớ em. Càng lớn càng đẹp trai rồi.
- Em muốn thay bố cảm ơn chị. Chiếc vòng này chắc không thể so sánh được với những chiếc vòng ở nhà chị nhưng đây là chiếc vòng tự gia đình em cùng nhau mài đá và làm ra. Mong chị bình an và thật hạnh phúc.
Dương lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp đựng một vòng đá mặt trăng không quá tinh xảo nhưng đơn giản và tinh tế. Nguyệt mỉm cười nói với Dương:
- Cảm ơn em chiếc vòng rất đẹp và quý nhất trong những chiếc vòng chị có.
- Không ngờ chị cũng tốt bụng ghê. Nhưng hai người có thể bớt màn cảm ơn qua lại đi chứ không em ói ra đây luôn cho coi.
- Cục súc.
Hai người đồng thanh than phiền về sự cáu bẳn của Khôi, Nguyệt liền đổi gương mặt hào hứng kể chuyện:
- Chị mới thấy lúc đi lên có mấy đoàn như dân anh chị của Mỹ. Nếu có con họ ở đây thì hai đứa đừng có dính tới đấy.
- Trong này không có ai như vậy cả.
- Ồ vậy thì may. Nhưng nhớ cẩn thận đó.
- Rõ.
Nguyệt nói vậy nhưng chủ yếu là muốn đưa thông tin về tên đại ca ở Mỹ cho Khôi cẩn thận hơn. Nhưng nhìn khuôn mặt thực sự có vẻ quan tâm của cậu thì có vẻ cô đã thua cược Huy rồi liền nhắn cho anh hai chữ “Anh thắng”. Lần trước khi hai người nói chuyện chính Huy là người đã ra chủ ý đưa tin tức về tên đại ca ở Mỹ cho Khôi.
- Anh muốn nhờ em giúp anh một việc. – Huy mở lời nhờ đến sự giúp đỡ của Nguyệt.
- Nói liền cho nóng.
- Vào ngày thăm học viên ở trại huấn luyện em hãy nói cho em ấy nghe việc có một nhóm anh chị của Mỹ cứ luôn lảng vảng gần trường huấn luyện.
- Anh từng kể em ấy nghe sao?
- Không phải tất cả chỉ có nói qua từng chiến nhau với một tên anh chị ở Mỹ có thể em ấy không nhớ nhưng em ấy sẽ đề phòng.
- Vậy thì thằng bé sẽ không nhớ đâu không cần nói.
- Cược không?
- Cược sao?
- Nếu em ấy có vẻ quan tâm lo lắng thì anh thắng k quan tâm thì em thắng.
- Nghe hay đấy. Một chiếc airpod.
- Deal nhưng anh muốn em không cản anh quen Khôi.
- Deal. Vốn dĩ em làm gì cản chỉ không chấp nhận thôi.
Huy ôm đầu than thở vì dường như bị lỗ trong vụ cá cược này.
Khôi lúc này cũng có chút hoảng hốt. Việc huấn luyện chỉ còn lại một tháng hơn dù là bây giờ hay một tháng sau thì vẫn còn quá sớm để tên đại ca kia xuất hiện so với trong trí nhớ của Khôi. Cậu không biết là do sự kiện bị thay đổi hay do tên đó thực sự đã theo chân Huy về Việt Nam từ lâu nhưng dù là lý do một hay hai thì có một chuyện cậu nhớ rõ đó là hắn về để trả thù Huy. Mình Huy bây giờ không thể đọ được với sức lực của chúng đem về, thêm cả chị cậu lại càng làm cậu lo lắng hơn. Mấy lần muốn hỏi Nguyệt nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đến tận lúc mẹ và Nguyệt sắp về cậu vẫn chưa tìm được cách đã thấy Huy đang đi từ hướng ngược lại quay lại trại huấn luyện.
Thiếu Uý Nam nhanh nhẹn kéo Huy lại giới thiệu:
- Chị Cúc, đây là đội trưởng Huy là người trực tiếp quản lý Khôi và cũng là giáo viên ở trường.
- Ồ à. Đây là chị của Khôi, Nguyệt còn cô là mẹ của Khôi.
- Cháu chào gia đình ạ.
- Chào anh. Mong anh hãy dạy dỗ thằng nhóc lì lợm này thật mạnh tay.
- Được chứ.
Nhìn thấy một màn giả vờ không biết nhau của Huy và Nguyệt mà Khôi muốn nổi cơn giận. Cậu thầm nghĩ thật muốn thấy Nguyệt chạy theo năn nỉ cậu lần nữa mà.