Hải đã đi, Nguyệt đã tỉnh, Phong đương nhiên muốn có thể có cơ hội ở riêng với cô gái thanh mãi trúc mã của mình.
- Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi để con trông Nguyệt cho ạ.
Câu nói này tạo nên hai luồng biểu cảm: các bậc phụ huynh mừng rỡ đồng ý vun vén cho hai con còn cô và những anh em thì làm vẻ mặt biết tỏng rồi nhé.
- Đúng rồi để Phong chăm Nguyệt được rồi.
Thấy chú Long phụ họa còn mẹ cô không hề từ chối mà mừng rỡ ra mặt cô chỉ đành bất lực bày ra ánh mắt cún con cầu cứu em trai mình. Bắt sóng được tín hiệu Khôi cũng không hề phụ lòng cô chị gái của mình:
- Tối nay cứ để cháu ở lại với chị. Chúng cháu cũng có nhiều chuyện cần bàn.
Mẹ cô không hề có ý ép con gái mình yêu đương thực tế là không thể ép cô chuyện gì nhưng cũng rất mong sau chuyện tình cảm với Hải, Nguyệt có thể mở lòng hơn với Phong. Dù vậy thấy hai chị em hợp tác từ chối thì người là mẹ như bà cũng chỉ có thể ngậm ngùi đồng ý. Và đương nhiên gia đình cô đã như vậy thì ai có thể thay đổi chứ. Tiễn mọi người về sau khi kết thúc giờ thăm nuôi, Khôi bày ra vẻ mặt ta đây bước vào phòng nói với cô:
- Chị nên hậu tạ em gì đây?
- Có chút chuyện vậy có cần chị quỳ xuống bái tạ không?
- Nên cảm tạ vụ trốn viện chạy khắp sân bay nữa chứ.
Thấy cậu em nhướn mày cô có chút chột dạ, đương nhiên cô biết rõ địa vị của em trai mình cao thế nào, làm sao Huy dám giấu vợ chứ.
- Không có gì.
- Chị sẽ chờ anh ấy sao? Chị không giận sao? Nếu không phải để bảo vệ anh ấy, bố sẽ còn sống và bên chúng ta tới giờ.
- Chị cũng từng nghĩ như vậy. Một bên là bố người sinh ra chị và một bên là người chị yêu, em nghĩ sẽ dễ dàng sao?
Khôi chợt hiểu ra rằng nếu cậu và mẹ đã bàng hoàng đau đớn thế nào khi biết tin thì chắc chắn với cô sự bàng hoàng và khó xử tăng lên gấp bội.
- Nhưng em có nghĩ nếu em vào vị trí của bố em sẽ làm gì không? Nếu là chị, chị cũng sẽ làm giống bố… Hơn nữa em sẽ tin việc một kẻ như Quân lại không giết một người biết nhiều và xen vào nhiều cuộc truy sát của hắn như bố, em nghĩ hắn sẽ để lại một người như bố sao?
Mím môi nhận ra hình như cậu đã quá vội vàng mà không suy nghĩ kỹ về mọi phía, vẫn là chị gái giống bố nhiều hơn, suy nghĩ kỹ càng và cẩn trọng.
- Vậy… chị biết từ khi nào?
- Lâu rồi, anh Mạnh nói hôm gặp chị.
Thì ra cô đã biết từ rất lâu rồi, tới ngồi cạnh cô, cậu khẽ hỏi:
- Vậy…. Chị…. Anh Hải… à… chị có… giận mọi người không?
Khôi lắp bắp khó giải thích khiến cô bật cười xoa đầu:
- Không. Sao giận nổi chứ? Mọi người đâu có sai.
Nằm trên đùi cô để cô xoa đầu cho mình, giây phút lãng mạn hiếm thấy của hai chị em là đây:
- Em ghen tị với chị lắm chị biết không?
- Tại sao?
- Chị rất giống bố. Chị vừa giỏi giang lại hiểu chuyện. Nếu không có cái tính nết lầy lội với khả năng bếp núc âm vô cực thì chắc chắn chị là người con gái mẫu mực nhất trên thế giới này. – Khôi vừa cười sặc sụa vừa la oai oái khi bị cô nhéo tai rồi tiếp tục nói. – Nhưng em đau lòng lắm…. Mỗi khi có chuyện buồn cũng tự ôm vào mình, lo lắng cho mọi người mà quên đi bản thân… Em thực sự muốn thấy chị khóc hơn là thấy chị cười đấy.
- Hả em muốn chị gặp chuyện buồn suốt sao?
- Đương nhiên không. Nhưng cuộc sống không thể mãi một màu hồng, nên nếu gặp chuyện buồn em muốn thấy chị khóc chứ không phải mỉm cười nói không sao. Con người cũng giống như bầu trời, mỉm cười như tỏa nắng và khóc cạn như mưa rào. Vì vậy thỉnh thoảng khóc một chút cũng không sao vì sau cơn mưa chính là cầu vồng. Chỉ cần đừng khóc một mình, vì gia đình chưa bao giờ bỏ rơi chị.
- Khôi….
- Chúng ta là một gia đình. Dù chuyện gì xảy ra em và mẹ sẽ luôn yêu thương chị vô điều kiện.
Xoa đầu cậu nhóc tới mức xù thành một đầu tóc xù rồi lại thơm chụt lên tóc cậu một cái:
- Được rồi. Chị sẽ khóc ướt hết hàng loạt áo hàng hiệu của em rồi làm nũng đòi em đưa chị đi ăn xả sầu thật đã mới thôi. Tới lúc đó nếu dám nói Không chị sẽ đánh em một trận biết chưa.
Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục và cũng tới lúc Nguyệt trở lại với công việc của mình và tiếp tục chờ Hải. Trong công ty phần lớn sau khi biết việc anh nghỉ đột xuất đều đoán mò rằng cô và anh đã chia tay nhưng cô chưa từng trả lời bất cứ điều gì. Đối với hội bạn thân thì dù không biết rõ có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ cần thấy cô bạn thân vẫn một lòng giữ lại những kỷ vật và từ chối mọi lời làm quen thì cũng đủ hiểu trái tim Nguyệt chỉ có mình Hải và đang đợi anh trở về.
Từ chối những người đàn ông bên ngoài rất dễ, nhưng khó nhất chính là Phong. Từ khi cô trở lại cuộc sống bình thường lấy cớ cô còn cần nghỉ dưỡng đã thành công năn nỉ được mẹ cô giữ lại chìa khóa xe của cô và trở thành tài xế riêng đưa đón cô đi làm mỗi ngày. Nếu không phải cô kiên quyết thì không chừng Phong còn có thể muốn thuyết phục cho cô nghỉ làm. Trong khi hai bên cha mẹ cực kỳ tích cực đẩy thuyền thì Khôi và Huy chỉ có thể nén cười ngồi xem kịch. Phong luôn chủ động lo lắng, không ngại bày tỏ tình cảm với cô trước mặt mọi người. Dù cô luôn trực tiếp hoặc gián tiếp từ chối những hành động tình cảm ấy thì Phong vẫn bỏ ngoài tai mà tiếp tục theo đuổi. Đây là đẹp trai không bằng chai mặt trong truyền thuyết ư? Rồi cái người vừa đẹp trai vừa chai mặt này cô phải làm thế nào đây?
Ở một bang xa lạ ở Mỹ, đã hơn hai năm kể từ khi Hải quyết định ra đi để xây dựng một tương lai vững chắc hơn trước khi trở về nắm bàn tay ấy một lần nữa.
- Anh có thể để ý tới sức khỏe của mình chút được không?
Đặt lên bàn hộp cơm đã làm nóng lần thứ ba, Hùng không khỏi cằn nhằn lần thứ n vì ông anh trai tham công tiếc việc của mình lại một lần nữa bỏ bữa tăng ca làm việc. Kể từ khi đặt chân tới đất nước cờ hoa này, Hải vẫn luôn vùi đầu vào công việc, xây dựng thành công một công ty vận tải cho những mặt hàng từ Việt Nam xuất khẩu qua. Sau hai năm công ty đã có những thành công nhất định nhờ có những mối quan hệ từ trước của Hải tại Việt Nam và Hùng tại Mỹ, cộng thêm việc cắm đầu làm việc và một vài lần thất bại tới mức gần như mất hết. Hùng biết những cố gắng của anh mình vì ai, và dù đồng tình với sự cố gắng này thì cậu chắc chắn không muốn thấy anh mình bị bệnh như vài lần trước. Nhưng kể cả khi nhận được sự quan tâm từ em trai thì ông anh nào đó vẫn chỉ nghĩ tới công việc và cô gái nào đó ở Việt Nam mà thôi.
- Đặt đó đi xong việc anh ăn.
Thở dài lắc đầu cạn lời với Hải, Hùng dứt khoát bấm lưu công việc trên máy tính rồi đẩy chiếc ghế của Hải sang phía hộp cơm.
- Xong việc là ngày nào tháng nào mới xong. Anh nói câu đó lần thứ ba trong buổi tối hôm nay rồi. Gần chin giờ rồi đấy.
Lắc đầu không nói gì, đành nghe theo Hùng ăn suất cơm nhưng vẫn không quên đưa mắt đọc đống tài liệu trước mặt.
- Đã hai năm rồi từ lần cuối nhận tin từ Việt Nam. Anh cố gắng như vậy nếu Nguyệt không chờ nữa thì sao?
Hùng thực sự đã chạm đúng chỗ ngứa của Hải, dừng động tác ăn vài giây như suy nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục ăn như không có gì. Hùng rất khó chịu tiếp tục hỏi:
- Đừng giả vờ. Nếu em ấy yêu người khác rồi thì anh tính sao? Vé máy bay đã mua. Anh cố gắng như thế này là để trở về sớm hơn với cô ấy không phải sao. Nếu nhìn thấy cô ấy bên cạnh người khác anh sẽ như thế nào.
- Ừm. Yêu thì yêu thôi chứ có gì đâu. Chỉ cần là người xứng đáng với cô ấy là anh vui rồi.
Hùng thực sự cạn lời với người anh đầu gỗ của mình. Rõ ràng đau lòng tới mức không thể đọc nổi chữ trên tài liệu, cơm cũng không thể nuốt xuống mà đã lấy cớ đứng dậy ra ngoài. Không cần đi theo Hùng cũng biết anh trai mình đi đâu, cũng như những lần trước đây, mỗi lần nhớ Nguyệt, Hải sẽ đi tới biển, đây có lẽ là một lý do khiến Hải lựa chọn thành phố này để phát triển. Không chỉ vì thành phố này gần cảng biển mà còn vì người con gái anh xem như sinh mạng rất yêu biển nên mỗi lần nhìn thấy biển cũng như anh đang thấy hình bóng cô. Bước phía sau Hải, nhìn từng bước chân nặng nề cùng gương mặt mệt mỏi, Hùng biết trái tim anh đều đặt hết ở Việt Nam trên người cô gái đã hơn hai năm anh không được gặp. Nửa năm đầu, sau khi tỉnh Nguyệt đã cố gắng để liên lạc với hai người, những tin nhắn tới liên tục nhưng chỉ mình Hùng biết vì Hải sợ nếu đọc tin nhắn anh sẽ không kìm được nỗi nhớ mà chạy về ôm cô. Anh nói chỉ cần anh biết cô vẫn bình an là đủ rồi. Mỗi buổi tối trước khi trở về nhà Hải lại lầm lũi tới trước biển, mối tình của hai người như biển và trăng nhìn tưởng gần nhưng lại xa vời vợi khiến trái tim anh bị bóp nghẹt. Nguyệt có lẽ là động lực duy nhất của Hải, Hùng từng sợ rằng nếu không có Nguyệt, bấy nhiêu cú sốc có lẽ sẽ khiến Hải suy sụp tới mức tự tìm tới cái chết.
Quyết định trở về mở văn phòng đại diện tại Việt Nam vừa là lý do chính đáng vừa để anh quay lại bên cô. Vì quyết định này mà gần hai tháng nay Hải ăn ngủ tại công ty, tất cả chỉ để khi đứng trước mặt cô, gia đình cô, anh có đủ khả năng để lo lắng và chăm sóc cho công chúa nhỏ. Nhưng nếu cô đã bên một người đàn ông khác thì thực sự bản thân anh không biết phải làm gì vì mọi quyết định và phương hướng trong cuộc đời anh trước nay đều vì cô. Biết là rất ích kỷ khi rời đi không một lời từ biệt còn muốn cô đợi mình suốt ba năm nhưng không phải tình yêu là vậy sao. Yêu chính là ích kỷ, muốn đối phương chỉ nhớ chỉ yêu một mình mình. Vì vậy anh tự nhủ bản thân không sai, chỉ là anh yêu cô mà thôi.
Ngồi trên chuyến bay trở về Việt Nam, hình bóng cô tràn ngập tâm trí, trái tim đánh từng hồi trống khiến anh bồn chồn không yên. Chi vài tiếng nữa, người con gái anh mong chờ suốt gần ba năm, người mà anh yêu bằng cả sinh mạng này, chỉ nghĩ tới cô chạy tới sà vào lòng anh như trước đây là miệng anh không thể không nở nụ cười. Nhưng cái điều mà Hùng luôn nhắc nhở, cái điều anh luôn trốn tránh, câu hỏi mà tới chính bản thân anh cũng không dám trả lời lại xuất hiện trước mắt. Cô đã ở bên cạnh Phong, vậy anh phải thế nào đây?