Đúng là không nên tin kẻ tráo trở như Quân, nhưng cô cũng đâu phải kẻ ngu khi không biết hắn ta lật lọng cỡ nào chứ, chấp nhận bước qua làm con tin sao có thể không có kế hoạch. Nghe hắn huênh hoang nói:
- Tao sẽ giữ cả hai rồi sau khi tao chạy trốn thành công thì chúng mày đi mà nhặt xác lão và con nhỏ này nha.
Câu nói của hắn cùng điệu cười đầy đắc ý khiến cho mọi người vừa căm phẫn vừa lo lắng. Cô lại bình thản rút một dao dí vào bụng Quân, cô không nhanh không chậm nói:
- Ông biết gì không? Hoàn cảnh bây giờ là nếu ông không thả lão già kia đi thì tôi đâm ông, ông giết tôi, hai bên bắn nhau. Ông nghĩ không có con tin mà ông có thể chạy thoát sau khi giết hai người chúng tôi sao? Ông sẽ cùng tôi và lão già này đi xuống gặp bố tôi bồi tội. Vì vậy tương lai tốt nhất cho ông bây giờ là trả lão già sắp chết kia về với Phong và tôi sẽ buông con dao theo ông làm con tin.
Quân nghiến răng tức giận nhưng nhìn những khuôn mặt hằm hằm sát khí trước mặt thì hắn cũng không dám tự tin nói rằng có thể chạy thoát nếu hai bên giao chiến mà không có con tin trong tay. Nghĩ một chút thì lão già Long thực sự đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, mang theo chỉ khiến cho việc chạy trốn bị chậm lại. Hơn nữa Nguyệt là một con tin tốt vừa có sức ảnh hưởng với toàn bộ đám trẻ ranh kia và cũng có ảnh hưởng nhất định về phía Mạnh và ông trùm, nếu mang theo khả năng thoát thân rất cao. Nhưng điều duy nhất hắn lo chính là cô quá thông minh, giữ cô trong tay không biết khi nào cô cắn lại hắn. Dù vậy giờ phút này hắn nghĩ chỉ có cách đó mà thôi, không có vũ khí cô cũng chỉ là một con tin vô dụng bị hắn chế ngự. Nghĩ tới đây hắn ra lệnh cho đàn em:
- Vứt lão ta về đi. Túm theo chỉ tổ vướng chân. Một tay giao người, còn một tay mày phải giao dao lại cho tao.
Nguyệt không nói gì chỉ gật đầu nghe theo. Khi thấy chú Long bị đẩy về thì con dao trong tay cô cũng bị đàn em của hắn tước đoạt. Lúc này ánh mắt hắn như lấy lại được tự tin liền ra lệnh:
- Nhanh gọi cho tên Mạnh kia bắt hắn dừng hành động lại nếu không tao giết con nhỏ này.
Thấy chú Long đang được đón và dìu tới nơi an toàn cô lại tỏ vẻ sợ hãi nói nhưng k quên nháy mắt ra hiệu với Hải:
- Kìa nhanh tay gọi đi chứ. Em đang trong tay hắn đấy. Dao kề cổ đây này. Lạnh sống lưng muốn chết.
Dáng vẻ sợ sệt của cô cùng với sự luýnh quýnh của Hải khiến cho Quân cười đắc ý còn những tên vệ sĩ cũng tưởng chúng đã giữ được vé trốn thoát mà cười theo. Trong lúc chúng đang sung sướng mất cảnh giác thì ánh mắt cô lập tức thay đổi nhìn về phía Huy và Khôi nháy mắt, mọi người bắt được tín hiệu liền gật đầu. Ánh mắt lạnh lẽo, tay nhẹ nhàng quấn chiếc khăn tay, cô dùng tay mình chặn giữa con dao và cổ của mình một cùi chỏ bay nhanh tới khuôn mặt đang cười sung sướng của Quân. Ngay lập tức tiếng súng nổ ra, những tên vệ sĩ của Quân bị bất ngờ hoảng hốt. Sau khi tặng cho Quân một cú đấm ngay mặt thì nhanh chóng phi thân chiến đấu cùng hai tên gần đó. Hải và Huy được yểm trợ chạy tới hỗ trợ cô còn khoảng giữa chính là khoảng mưa bay bão đạn.
Quân không hề đơn giản, dù hắn chỉ mang tới vài người cầm súng nhưng những vệ sĩ phía sau đều là những người võ nghệ cao cường là đội vệ sĩ bậc nhất được hắn tuyển chọn. Đương nhiên Hải và Huy đều có khả năng cận chiến rất tốt nhưng cũng không thể đấu với toàn bộ những tên vệ sĩ đó, thêm cô thì cũng chỉ đủ để cầm cự. Quân sau khi bò dậy từ cú đá của cô thì liền cầm dao lao tới phía sau cô, Khôi lập tức chạy lại đá một cước vào lưng khiến hắn ngã nhào xuống đất ngay dưới chân cô. Thấy vậy Nguyệt lập tức dẫm lên tay khiến hắn đau đớn kêu la phải buông con dao ra rồi tặng thêm cho hắn ta một cước vào bụng.
Sau khi những tên mang súng bị vô hiệu hóa thi những kẻ phía sau nhanh chóng bị thất thủ. Quân loạng choạng ôm bụng đứng dậy lườm từng người bọn cô, Hải uy hiếp:
- Tốt nhất ông nên đầu hàng và khai ra kẻ đứng sau. Nếu như vậy chúng tôi sẽ cho ông một con đường sống.
Hắn khinh bỉ nói:
- Không phải tổ chức thì bị bên kia giết cũng đâu có gì khác.
- Bên kia?
Mọi người giật mình hóa ra kẻ phía sau có thể mạnh tới mức có thể so sánh với tổ chức. Dù gần mười lăm năm nay đa phần ông trùm đều ở nước ngoài nhưng thế lực của tổ chức không hề nhỏ cộng thêm việc ra nước ngoài là để phát triển thêm ở nước ngoài thì thế lực của ông ta không hề nhỏ chút nào. Một thế lực có thể sánh cùng tổ chức nếu không phải có máu mặt thì chắc chắn phải là một kẻ đáng sợ. Trong khi mọi người vẫn còn đang nhìn nhau bàn luận về kẻ đứng sau thì mắt Quân chợt lóe lên lấy ra con dao giấu trong người hét lên:
- Nhưng tao sẽ không chết một mình đâu.
Hắn ta lao tới Hải trong khi mọi người còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
“Phập”
Con dao găm vào người Nguyệt vì ngay trước lúc Quân lao tới cô đã chạy ra chắn cho Hải. Hình ảnh con dao vẫn đang cắm trên người cô, cán dao được cả cô và Quân giữ chặt khiến mọi người đứng hình. Ánh mắt Nguyệt dần trở nên lạnh lẽo lạnh lẽo và sâu thăm thẳm, một khi ánh mắt này hiện ra chắc chắn kẻ đó không sống yên, chưa để Quân kịp định hình cô đã dùng một tay bóp lấy cổ hắn. Hắn trợn tròn mắt hai bàn tay cào loạn tay cô nhưng cô không quan tâm mà ném hắn về phía sau. Hải giơ tay muốn đỡ cô lại thì cô đã một chân đạp cho Quân ngã quỵ xuống đất. Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô mang ánh mắt như thần chết bước từ từ tới trước mặt Quân:
- YOU GOT A BIG BIG TROUBLE!
Vừa nói cô vừa vung chân đá ngay mặt khiến hắn ta lăn lộn hai vòng trên mặt đất mà rên rỉ. Con dao vẫn còn cắm ngay bụng không ngừng rướm máu ra miệng vết thương nhưng Nguyệt dường như không cảm thấy đau, sự phẫn nộ lấn át mọi lý trí và cảm giác của cô. Mọi người vội vàng chạy tới giữ cô lại nhưng khi thấy Quân lồm cồm bò dậy cô hất tay mọi người lao tới đá thêm một cước khiến hắn phun máu. Khôi chạy lại muốn giữ cô cũng bị cô đẩy ra không thương tiếc khiến mọi người sững sờ. Mặc kệ mọi thứ cô lao tới nắm cổ áo Quân đấm liên tục khiến hắn quỳ trước mặt cô và gào lên:
- Không phải tao nói không được phép động vào người của tao rồi sao?
Đôi mắt căm thù hiện lên khiến không chỉ Quân mà tất cả mọi người có mặt đều tái mặt sợ hãi không dám bước lại gần. Cô cúi xuống bóp miệng hắn gằn từng chữ:
- Nếu mày muốn thử mức độ hiền lành của tao thì tao có thể nói luôn kết quả cho mày là âm vô cực. – Giọng nói dường như mang âm khí khiến Quân run rẩy.
Cô mạnh tay vứt hắn sang một bên như vứt một món đồ chơi, hắn khó khăn bò dậy hoảng loạn nói như kẻ tâm thần:
- Mày không phải Bé Nguyệt, Bé sẽ không như vậy, mày là quỷ.
Cô cười mỉa mai nói:
- Đúng tao là quỷ, tốt nhất đừng đụng tới những người tao quan tâm nếu không mày sẽ sống không bằng chết. – Đáp thêm một cước vào bụng hắn cô gằn giọng. – Còn nữa chỉ có một người được gọi tao là Bé, mày không xứng.
Không khí xung quanh cô đáng sợ khiến cho Phong phải chỉ đạo một vài người chạy tới kéo Quân đi vì sợ còn tiếp tục hắn ta sẽ không sống nổi. Dù con dao vẫn khiến vết thương rỉ máu nhưng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng thấy của cô khiến mọi người rùng mình. Hải từng bước từng bước tiến về phía cô nhưng ánh mắt cô khi ấy toàn sát khí như chỉ muốn giết chết tên độc ác đã hại chết bao nhiêu người thân yêu của cô kia.
- Nguyệt!
Ánh mắt cô vẫn không thay đổi nhìn về phía anh dò xét, anh tiếp tục gọi tên cô an ủi.
- Nguyệt, anh ở đây.
Lần này giọng nói trầm ấm của anh thực sự lay động được cô. Anh tiếp tục nhắc lại câu nói: “Có anh đây rồi.” Lúc này cô mới thực sự buông bỏ, sắc mặt không còn vẻ dữ tợn, ánh mắt cũng không còn sự sắc lạnh, nước mắt trong hốc mắt đỏ chốc lát chảy xuống. Cô bước tới ngã vào lòng anh:
- Anh! Em mệt rồi.
Giọng nói yếu đuối của cô khiến anh xót xa chỉ biết ôm lấy cơ thể mảnh mai xoa dịu cảm xúc của cô, để cô nằm trong lòng mình nghỉ ngơi:
- Anh đây. Anh đây rồi. Không sao đâu.
- Ưm. Em … mệt.. muốn ngủ.
Anh phát hiện cô đang lịm dần ngã xuống, vội vàng bế cô trên tay mà hét lớn:
- Cấp cứu.
Hùng rất nhanh chạy xe tới hét lớn:
- Lên xe.
Anh một đường bế cô vào xe cùng với Khôi ở phía trước nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện. Những người khác cũng nhanh chóng thu dọn hiện trường chỉ để lại một hai người lo liệu tại biệt thự rồi cũng lên xe cùng chú Long chạy theo phía sau. Khôi không ngừng sốt sắng nhìn chị mình, gương mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy, con dao cắm ở bụng không ngừng rỉ máu. Người chị gái này của cậu trước nay luôn sợ rằng chuyện này sẽ gây nguy hiểm cho cậu nhưng lại chưa từng nghĩ tới bản thân mình gặp nguy hiểm. Nguyệt luôn coi chuyện mình gặp nguy hiểm hay không không quan trọng bằng mọi người cô yêu an toàn. Cậu luôn cố gắng để giúp cô bớt lo lắng nhưng cô chưa từng để cậu phải lo lắng. Giờ phút này cậu không dám nghĩ tới nếu Nguyệt có chuyện gì, cậu thầm cầu xin bố hãy cứu cô, đừng mang cô đi.
Đối với Hải, chuyện này chính là một minh chứng hùng hồn nhất cho tình yêu cô dành cho anh. Cảm xúc trong anh vô cùng rối loạn, đau đớn và xót xa đi kèm với tự trách, những cảm xúc này dày vò anh suốt một quãng đường. Anh không dám rời mắt khỏi cô, cánh tay muốn ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt nhưng hơi thở đứt quãng của cô khiến anh sợ mình sẽ làm cô đau. Nhìn anh loắng ngoắng khiến Hùng cũng lúng túng theo, sự hốt hoảng hiện rõ trên khuôn mặt hai người đàn ông còn lại trên xe khiến Hùng cũng không biết làm gì. Dù chưa từng thân thiết với cô chị dâu này nhưng cậu luôn rất phục cô.