Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 43






- Bắn khá nhỉ.

Nguyệt hơi giật mình quay lại nhìn Hùng đang dựa vào tường tay vẫn đang cầm miếng bánh nhai rất từ tốn. Cô mỉm cười:

- Quá khen rồi.

Cười cười gật gật, nuốt xuống miếng bánh cuối cùng Hùng vào thẳng vấn đề:

- Đi lượn chút không?

- Được.

Hùng đã thẳng thắn như thế chắc chắn muốn nói chuyện riêng với cô nên cũng không quanh co mà đồng ý.

- Đi xe anh sao?

- Đi xe em chứ. Để em ngồi sau xe anh thì không biết anh còn toàn mạng không nữa.

Cô lắc đầu cười ném chìa khóa cho anh lái.

- Em có đặc biệt muốn tới đâu không?

Lái xe rời khỏi biệt thự, Hùng mới hỏi Nguyệt, cô nhìn về phía bên đường lơ đãng nói:

- Thực ra thì cũng không có nơi nào cả. Nhưng nếu đi dạo không mục đích thì chắc đàn ông các anh không thích phải không. Vậy tới công viên ở gần đây đi.

- Haha, được được, đi tới công viên đó đi. Em nói đúng đàn ông không ai thích đi dạo không mục đích. Đặc biệt là ông anh trai có chỉ số lãng mạn bằng không của anh. Nhưng hình như lần nào em thích anh ấy cũng đi cùng em phải không?

Cô im lặng mỉm cười vì anh nói đúng, không lần nào cô buồn muốn đi dạo mà Hải từ chối cô cả.

Đi dạo tới bên hồ Hùng mới lên tiếng:

- Anh ấy yêu em rất nhiều, yêu từ lâu rồi. Em có biết không?

Cô nhìn Hùng giờ này cô cảm nhận được rõ tình cảm mà Hùng dành cho anh trai mình. Hùng luôn quan tâm mọi thứ liên quan tới anh trai nhưng luôn cố gắng biểu hiện thờ ơ.

- Em nghĩ là em biết.

- Nhưng chắc em không biết tình cảm đó có từ mười năm trước, trước cả khi bố em mất.

- Trước khi bố em mất?

- Ừm lúc đó có lẽ chính bản thân anh ấy cũng không biết đã yêu em rồi. Có thể chỉ mới là thích thôi nhưng anh ấy không rõ. – Dừng một chút nhìn thẳng cô mà nhấn mạnh. – Nhưng anh rõ.

- Sau khi bố em giới thiệu em cho anh Hải, lúc nào anh ấy cũng nói về em, để ý em. Hình chụp em trong điện thoại có thể tràn bộ nhớ. Giờ này chắc vẫn còn nằm trong cái USB nào đó ở nhà.

- Không phải vì bố đã nhờ anh ấy trông chừng em sao?

Hùng lắc đầu hỏi cô:

- Chẳng lẽ giữa việc để ý bảo vệ và thích mà anh còn không phân biệt được sao. Anh Hải lúc đó không lúc nào không nói về em, kể những chuyện em gặp phải, kể em lạnh lùng như thế nào, kể em đáng yêu trước mặt bố em như thế nào rồi lại tự nhớ tự bật cười. Chuyện của em dù nhỏ nhất thì với anh ấy cũng là một chuyện lớn. Người khác anh không biết nhưng với anh trai anh. Em là người duy nhất khiến anh ấy cười ngây ngốc như thế kể từ khi sinh ra.

Nhìn về phía cổ tay cô, Hùng hỏi:

- Chiếc vòng bạc em đang đeo có phải từng bị mất không?

- Hả sao anh biết?

- Làm sao có thể không biết chứ. Anh và anh Hải đã dành một đêm trong sân bóng trường em lục mọi ngóc ngách để tìm nó cho em mà.

Cô kinh ngạc nhìn chiếc vòng trên tay.

- Là hai người tìm giúp em sao?

- Đúng, sau khi thấy em buồn trên đường đi học về, anh Hải đã hỏi bố em, khi biết được đó là chiếc vòng em đeo từ nhỏ và rất thích thì ông anh trai yêu quý đã không màng tới sự mệt mỏi của đứa em trai này mà lôi nó mới đi học về đi tìm vòng cho em đấy.

Nghe giọng điệu tủi thân đầy khoa trương của anh mà cô bật cười thành tiếng. Kể từ khi cô biết nhớ thì đã luôn đeo chiếc vòng tay này, vì vậy khi không may làm mất cô đã rất buồn. Chỉ thấy sáng hôm sau bố đã tìm được không nghĩ người tìm lại là Hải.

- Em sẽ không biết sau khi từ chối em, anh ấy đã uống nhiều cỡ nào. Nếu không phải anh được nghỉ phép đưa đi viện thì không chắc giờ em có người yêu đâu.

- Hả? Anh ấy uống tới nhập viện sao?

- Ừm. Trước đó mỗi lần lảng tránh em anh ấy đều nhắn với anh rằng em nên có một người xứng đáng hơn bên cạnh. Nhắn cho anh nhưng thực ra là để tự nhắc bản thân. Còn khi từ chối em rồi lại thấy em uống rượu trong bar cùng em trai thì anh ấy đã dốc không biết bao nhiêu ly vào bụng.

- Em…

Đột nhiên nghe những chuyện này, cô cảm thấy thương Hải nhiều hơn. Thì ra những lần cô đau khổ thì bên kia anh cũng không dễ chịu hơn là mấy.

- Em không cần suy nghĩ. Anh đã từng khuyên cứ yêu đi mà không nghe. Nghĩ nhiều quá làm gì, tới lúc đau khổ tự chịu. Kệ ổng, em không cần xót.

- Anh lật mặt nhanh ghê. Vậy không phải anh đang trách em à. – Cô tròn mắt hỏi lại.

- Do ổng, kệ ổng chứ…. Nói vì muốn em biết được anh trai anh rất khờ và tự ti. Lúc trước anh ấy luôn nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với em, sợ em suy nghĩ rồi sợ cái này sợ cái kia. Ổng cùng từng quen nhưng chưa khi nào không nghĩ tới em. Quen người ta mà mỗi lần gọi cho anh câu đầu tiên không phải hỏi thăm tình hình em trai mà hỏi thăm tình hình của em và gia đình. Lúc đó anh đã nghĩ ai ngu lắm mới yêu ổng. Trừ em ra. Vì vậy, anh mong em có thể bao dung và chỉ dạy cho ổng nhiều thêm. Chứ ổng ngốc lắm chẳng biết gì đâu.

Tới lúc này cô ôm bụng cười, không biết do tính cách hay là suy nghĩ thực sự nhưng không thể tình cảm nổi một phút mà.

- Em còn tưởng anh sẽ dặn dò đe dọa gì em phải tốt với anh ấy hay phải chăm sóc anh ấy hay gì đó.

- Hải sẽ luôn tình nguyện cho em bắt nạt, cũng tình nguyện hi sinh cả tính mạng cho em. Công bằng mà nói, anh Hải biết quá nhiều về em rồi trong khi em mới biết về những chuyên sau này của anh ấy thôi nên anh kể cho em biết… Thêm nữa… – Lấm lét nhìn quanh khi thấy bóng dáng người nào đó đang vội vàng chạy tới thì mới hài lòng nhếch mép nói. – Anh thật sự muốn xem có thật anh trai anh ghen với cả anh không?

Cô ngạc nhiên chưa hiểu Hùng đang muốn nói gì thì khi nhìn về phía Hùng đang nhìn, nhân vật chính được kể đến nãy giờ đang sốt sắng chạy lại. Vụt qua Hùng không thèm liếc mắt nắm lấy tay cô hỏi:

- Em có sao không? Sao em không nghe điện thoại? Hùng nói gì với em rồi? Em đừng để ý lời thằng nhóc chết dẫm này nói. – Vừa nói còn không quên giơ chân muốn đá Hùng.

Hùng vừa chạy vừa cười sảng khoái, cô bật cười lắc đầu:

- Anh hỏi nhiều vậy sao em biết mà trả lời. Em đi với em trai anh mà, đâu phải người lạ. Điện thoại hình như để trên xe thì phải.

Lúc này Hùng mới trả điện thoại lại cho cô và khoa chân múa tay cảm thán:

- Em trai anh đứng đây nè, đứa em trai duy nhất đã gần một năm anh chưa gặp đang đứng đây nè. Đưa vợ anh đi chút thôi mà anh đã không thèm để ý tới thằng nhỏ rồi. Thật tổn thương.

- Đi với mày anh mới lo đấy. Rồi sao cầm điện thoại của Nguyệt cũng không trả lời tin nhắn của anh luôn là đủ hiểu nó đang tính chơi trò gì rồi đấy.

Hùng đảo mắt trốn tội khiến Nguyệt bật cười, anh giơ tay chưa đánh mà Hùng đã kêu la ầm ĩ:

- Á… Á…Chị dâu ơi! Anh trai không thương em. Huhu. Đồ trọng sắc khinh em.

Bất lực gõ trán thằng em bộ đội nhưng lại có khả năng diễn xuất thần sầu của mình rồi quay qua dịu dàng nói với cô:

- Không cần để ý lời nó nói. Quá khứ của anh không có gì hết, anh không có đau khổ, người yêu cũ sẽ không tìm tới, anh cũng không có bạn thân là con gái hay em gái mưa đâu, không cần lo.

Thấy dáng vẻ vội vàng thanh minh của anh, khiến Hùng hài lòng vô cùng, tự nghĩ chị dâu đúng là điểm yếu chí mạng của anh trai, và đã nghĩ ra đủ trò để chọc ghẹo anh trai mình. Anh thì sốt sắng còn cậu em thì ranh mãnh cười gian khiến cô cười bất lực chỉ có thể an ủi anh:

- Chúng em đi dạo dạo làm quen nhau chút thôi. Anh đừng lo.

- Thật sao? Nó không nói gì với em sao?

Hải nghi ngờ nheo mắt nhìn Hùng. Như được trao vai diễn, Hùng lập tức nhập vai:

- Giờ anh trai tin người yêu hơn em rồi, em chỉ muốn làm quen để có thể hòa hợp với chị dâu mà không bị hai người bỏ rơi thôi mà. Anh nỡ lòng nào nghĩ xấu ý tốt của em như vậy chứ.

Cái nét diễn giả trân của Hùng khiến Hải càng nghi ngờ, không chút lưu tình mà đánh:

- Giả tạo. Ý tốt mà cầm điện thoại Nguyệt không trả sao? Không thấy anh gọi hả? Còn muốn nhây nhớt, anh đã dặn rồi mà.

Hai anh em nhà này không đánh nhau đời không nể hay sao ý. Đánh đã tay rồi anh nắm tay Nguyệt đi về không quên nhắc Hùng:

- Tự lái xe đi theo. Em mà dám lái xe đi đâu thì đừng hỏi tại sao bị đánh.

Ngoái lại nhìn bộ dạng đang kêu trời kêu đất của Hùng trước mặt Hải nhưng khi anh vừa quay đi lại mỉm cười hài lòng lững thững theo bước hai người, cô hiểu Hùng thương Hải như thế nào. Dù cả buổi nói chuyện với cô đều không thể tình cảm quá một phút, cũng thực sự cố ý giấu điện thoại để chọc tức anh, nhưng tất cả đó chỉ là bề ngoài. Thực chất cô hiểu Hùng muốn anh hạnh phúc, muốn cô biết anh là toàn tâm toàn ý yêu cô như thế nào chứ không phải lạnh lùng, cứng miệng như anh trước giờ.

- Hai người đúng là anh em, giống nhau ghê. – Ngồi trên xe cô cười nói với anh.

- Lần đầu tiên có người nói bọn anh giống nhau đấy. Trước giờ ai cũng nói một đứa là lửa một đứa là nước đánh nhau suốt ngày. Nếu không phải chính tay anh nhìn thấy nó được đưa ra cùng mẹ chắc anh còn không tin nó là em anh nữa ấy chứ.

Cô bật cười lắc đầu trước trò đùa của anh người yêu. Tuy nhìn tính cách và phong cách khác nhau nhưng thực tế hai người đều giống nhau, quan tâm mà không chịu nói, không chịu hành động mà âm thầm bên cạnh yêu thương theo cách riêng của mình.

Vừa vào biệt thự đã thấy Khôi đi tới hỏi:

- Điện thoại chị đâu vậy sao không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại, làm cho anh Hải tìm như muốn lục tung cái đồi này lên vậy?

Cô liếc anh:

- Khoa trương tới vậy hả?

Hải đảo mắt trốn tránh:

- Cũng…. không hẳn…

- Còn không. Lúc nãy chạy khắp nơi làm mọi người trong biệt thự sợ hãi làm em tưởng chị xảy ra chuyện. Tới tận lúc nhìn thấy chị đi cùng anh Hùng rời khỏi biệt thự mọi người mới thở phào. Còn người này thì vừa thấy đã hớt hải chạy xe đi kiếm liền.

Bị Khôi vạch trần khiến anh chẳng biết nói gì chỉ biết nhìn quanh trốn ánh mắt của cô. Nếu cơ hội tốt thế này mà không trêu chọc Hải thì thật phí. Và đương nhiên cô không muốn bỏ phí nhưng người không muốn bỏ phí hơn chắc chắn là cậu em quý hóa của anh rồi.

- Xa chị dâu có vài phút mà anh phải hối hả vậy sao? Chắc từ sau phải lấy dây buộc em ấy vào người anh thôi.

Thẳng chân đạp khiến cho Hùng phải khụy chân quỳ bên cạnh anh rồi quát:

- Lắm lời.

Cô dù biết anh rất quan tâm mình nhưng đây là lần đầu chứng kiến anh sốt sắng như vậy. Giờ cô đã hiểu được câu nói mà anh nói khi hai người công khai và cả Hùng nói. Cô thực sự là mạng sống của anh, dù nguy hiểm tới anh thì chỉ cần vì cô anh chắc chắn sẽ làm.

Buổi tối sau khi ăn uống tắm rửa cô tới cạnh Hùng đang đứng ở hồ bơi hỏi:

- Từ lúc anh tới em đã muốn hỏi một chuyện.

- Chuyện gì vậy?

- Anh chắc chắn sẽ tham gia lần này sao?

- Em không thể giống những người khác ích kỷ một chút được hay sao? Cả ngày cứ suy nghĩ cho người khác có mệt không? – Anh lắc đầu cảm thán rồi nhấn mạnh. – Bố em là bố anh, mẹ em là mẹ anh, em và Khôi là em anh. Cuộc chiến này trả thù cho bố mẹ anh, bố nuôi của anh ngoài ra cả anh của anh và em của anh cùng tham gia. Em nghĩ anh có thể đứng nhìn được sao?

Thấy cô thở dài không nói gì, anh tiếp tục nói:

- Nguyệt. Em biết hai mươi năm trước gia đình anh như thế nào không? – Nguyệt lắc đầu thì anh nói. – Một gia đình vô cùng hạnh phúc. Nhưng khi bố mẹ bị giết và đối mặt với cái chết, thì bố em chính là chúa. Hai mươi năm trước nếu không có bố,… à không, phải nói là nếu không phải là bố thì sẽ không có Hải và Hùng đứng ở đây hôm nay, em biết không. Vì vậy đừng suy nghĩ quá nhiều.

- Đúng vậy đừng suy nghĩ nữa. – Anh từ phía sau tự nhiên ôm eo kéo cô sát người mình. – Không cần để ý tới nó đâu. Không cần hỏi ý kiến nó cũng phải tham gia.

- Anh có thể bớt phũ với em được không? – Hùng cười khổ nhìn anh trai của mình.

Không thèm để ý tới sự tổn thương của Hùng, Hải ôm eo bịt tai Nguyệt kéo đi:

- Nó khùng lắm đừng nói chuyện với nó. Chúng ta về phòng thôi.

Cô cũng cạn lời với mức độ cà khịa của hai anh em nhà này đành theo anh về phòng.

“Cốc Cốc”

“Ra đây”

Hùng nghe tiếng liền rời giường mở cửa.

- Ui anh trai yêu quý không ôm người yêu mà qua đây gặp em trai làm gì đây?

- Bớt nhây. Cầm chăn đi. – Đẩy cậu ra anh đi thẳng vào trong.

- Trời trời mai bão thật rồi.

- Bớt lời. Nghe anh nói.

Thấy anh có vẻ nghiêm túc, Hùng cảm thấy có điều chẳng lành và đúng như cậu đã nghĩ.

- Mai có thể nguy hiểm, nhưng anh muốn em hãy bảo vệ Nguyệt và Khôi. Mục tiêu đầu tiên chúng nhắm vào chắc chắn sẽ là chị em Nguyệt và anh. Không biết sẽ như thế nào nhưng hãy bảo vệ chị em Nguyệt.

- Anh tính làm gì? Nếu trường hợp chọn một trong hai em sẽ phải bảo vệ Nguyệt mặc kệ anh chết sao?

- Bố đã nhờ, anh đã không thể bảo vệ bố, anh không thể khiến gia đình ông mất thêm thành viên.

- Chúng em cũng không thể mất anh.

Im lặng, việc anh nói lần này anh biết mình đang nói gì, cũng biết cậu sẽ không đồng ý dễ dàng nhưng nếu chị em Nguyệt xảy ra chuyện anh cũng không còn mặt mũi mà đối diện với mẹ cô ấy. Vốn dĩ lần này ai tham gia cũng phải suy nghĩ tới chuyện có hi sinh. Cậu hiểu anh, hiểu suy nghĩ của anh nhưng anh có hiểu anh là người thân duy nhất của cậu không. Nói chuyện chết chóc nhẹ nhàng tới vậy, làm sao cậu có thể thản nhiên đồng ý việc nhìn anh trai mình chết chứ. Tức giận phát tiết hết vào chiếc gối đáng thương, cậu đương nhiên biết và sẽ bảo vệ chị em Nguyệt nhưng cũng không hề muốn nhìn thấy anh có chuyện gì. Cậu thầm cầu mong chỉ cần anh không làm cái chuyện anh hùng nghĩa hiệp ngu xuẩn như việc tự cống nạp bản thân thì sẽ cậu mới có thể yên tâm được.