Phúc thấy Phong không nói gì thì miễn cưỡng gật đầu rồi phát cho mỗi người một tập tài liệu và bắt đầu giải thích về những gì anh đã điều tra.
- Về gia đình tên tài xế thì đúng như Nguyệt từng điều tra, sau khi hắn vào tù cả gia đình hắn đã chuẩn đi nơi khác sống và cũng trả hết nợ. Điều đó không phải điều đáng ngờ nhất, điều đáng ngờ nhất là hai đứa con của ông ta. Mặc dù lực học không đủ tiêu chuẩn nhưng lại là quản lý của một cửa hàng trong hệ thống chi nhánh của tổ chức.
- Nếu vậy thì anh có điều tra người có đã đưa họ lên chức quản lý đó không?
- Đương nhiên có rồi, nhưng thông tin bị chặn, chỉ có thể biết người đưa họ vào là một quản lý cấp cao của tổ chức.
Mọi người thở dài lật giở tài liệu Phúc đưa. Phong tiếp lời:
- Về văn phòng luật sư, đúng như Khôi nói, tên luật sư là được chỉ định. Và chủ chính là anh Quân.
- Vậy thì anh Quân chính là kẻ đó rồi. – Khôi liền quyết định.
Cô liền gật đầu bổ sung thêm:
- Nhưng cũng không thể bỏ qua anh Mạnh.
- Tại sao chứ?
- Em không thấy sao, chỉ biết kẻ đã đưa hai người kia lên chức quản lý là cán bộ cấp cao của tổ chức và ai là người cán bộ cấp cao quản lý nhân lực của tổ chức?
Khôi buồn rầu trả lời: “Anh Mạnh.”
Mọi người buồn rầu bởi cả anh Mạnh và anh Quân đều là những người họ coi như anh lớn trong nhà khi luôn kề cạnh giúp đỡ bố họ.
- Vậy tiếp theo mọi người tính làm gì? – Hải lên tiếng hỏi phá vỡ bầu không khí chán nản đang bao trùm trong căn phòng.
- Em không biết nữa. Hai anh nghĩ sao? – Cô lắc đầu hỏi Phong và Phú.
- Anh cũng không biết. Anh Quân luôn tôn trọng bố anh, anh không dám nghĩ sắp tới anh ta có thể ra tay với bố. – Phong không dám tin nhưng những bằng chứng trước mặt khiến anh không có cách nào biện minh thêm nữa. Đương nhiên đây là suy nghĩ chung của những người hiện diện trong phòng.
- Mọi người nghĩ nếu chúng ta điều tra hai người họ có gây nguy hiểm không?
- Đương có rồi Khôi, đó là lý do tại sao chúng ta điều tra về những vấn đề khó hiểu mười năm trước chứ không trực tiếp điều tra họ đấy.
Phúc thở dài đứng dậy, đi dạo một vòng quanh phòng rồi lấy luôn chai rượu trong tủ và rót cho mọi người rồi nói:
- Cuối tuần này là sinh nhật bố anh cũng là mừng bố anh sắp nghỉ hưu. Tại sao chúng ta không theo dõi hai người đó tại đó chứ.
- Nêu ý kiến được rồi, anh không cần mỗi lần nghĩ ra ý kiến gì mới lại mở một chai rượu của em chứ? – Cô càu nhàu lườm Phúc.
Phúc cười trừ:
- Anh muốn mọi người uống chút để lên tinh thần thôi mà. Hôm sau trả em cả hai chai, vậy là em có lời rồi đó.
Cô vẫn lườm anh rồi cũng cạn lời với độ ba hoa của Phúc. Định với tay tới ly rượu thì Hải đánh thẳng vào tay cô. Cô la lên một tiếng rồi nhìn anh khó hiểu.
- Trưa uống chưa đủ sao? Còn định uống?
Cô lè lưỡi cười trừ, mọi người được ăn cơm chó bất ngờ chỉ biết cười khổ.
Tối đó cả nhóm cùng mở tiệc BBQ ngoài trời, Phong tới cạnh Hải khi anh đang chuẩn bị đồ nướng.
- Cuối cùng hai người cũng là thành đôi rồi.
Hải dò xét nhìn Phong như muốn tìm ra ý nghĩa trong câu nói vừa rồi, Phong cũng không ngần ngại nhìn lại.
- Phải. Cậu cũng theo dõi Nguyệt nhiều quá rồi đấy.
- Anh cũng biết?
- Không phải cậu lộ liễu vậy là muốn Nguyệt biết rằng cậu luôn quan tâm và để ý tới cô ấy?
- Không uổng nghiệp vụ bộ đội đặc chủng nhỉ.
- Cậu điều tra tôi.
Phong im lặng gật đầu chăm chú nhìn về phía Nguyệt đang vui vẻ trò chuyện và cười đùa ở phía đối diện. Hải nhìn theo ánh mắt của Phong khẽ nhắc:
- Điều tra tôi cũng chẳng sao. Nhưng giờ đây cô ấy và tôi đã là người yêu rồi. Tôi rất vui được thể hiện chủ quyền của mình đấy.
Phong không nhìn cô nữa mà quay qua nhìn thẳng vào Hải.
- Cô ấy rất đáng quý, anh phải yêu thương và bảo vệ cô ấy thay tôi.
- Không!
Phong kinh ngạc khi Hải thẳng thừng từ chối
- Anh không muốn bảo vệ cô ấy?
- Đương nhiên không phải vế đó. Dĩ nhiên tôi sẽ yêu thương và bảo vệ em ấy, nhưng phần của cậu, cậu hãy tự mình yêu thương và bảo vệ em ấy. Tôi biết cậu và cả Phúc đều là những người ANH quan trọng của Nguyệt. Vì vậy tôi nghĩ chuyện tôi và em ấy ở bên nhau không có nghĩa chấm dứt mối quan hệ giữa em ấy và hai người, và Nguyệt chắc chắn cũng không mong mối quan hệ của ba người xấu đi. Vì vậy mong hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên em ấy như trước đây, yêu thương và bảo vệ em ấy. – Anh không quên nhìn Phong nhấn mạnh. – “Với vai trò một người ANH TRAI.
Phong bật cười khi nghe Hải nhấn mạnh chữ “ANH TRAI” trong câu nói hiểu được Hải đang ám chỉ việc anh chỉ có thể là anh em với cô.
- Anh không sợ tôi sẽ cướp Nguyệt sao?
Hải bật cười nhìn về phía Nguyệt:
- Cả tôi và cậu biết sẽ không có điều đó. Thêm nữa tôi tin tưởng người yêu mình.
Phong thở dài mỉm cười gật đầu rồi cũng nhìn về phía Nguyệt. Đương nhiên Phong biết, Nguyệt là ai chứ, Nữ thần băng giá đâu phải cái danh không thôi. Ngoài vẻ ngoài lạnh lùng, đừng nhìn cô có thể thoải mái với những người thân thiết một mà nghĩ cô dễ dãi, sẽ luôn có giới hạn rõ ràng với những người khác giới muốn tiếp cận cô. Chỉ cần cô không thích đừng nói tới việc tán tỉnh, nói chuyện với cô cũng đã là một điều khó khăn rồi.
- Vậy hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt. Anh yêu công chúa nhỏ của chúng tôi thì đừng để người anh này biết được anh khiến con bé buồn.
- Cô ấy là mọi thứ với tôi và tôi sẽ làm mọi thứ vì cô ấy.
Phong gật đầu hài lòng giơ tay nắm lấy bàn tay giơ ra của Hải coi như hòa thuận.
Sau bữa ăn cô tiễn Phong và Phú trước khi cùng mọi người trở về nhà. Phong cưng chiều xoa đầu cô:
- Anh vẫn có thể là anh trai của em mà phải không?
Cô mỉm cười ôm anh: “Anh luôn là anh trai của em mà.”
Phong mỉm cười hạnh phúc và ôm cô thật chặt. Cô quay sang giơ một tay chào đón Phúc:
- Cả anh nữa.
Phúc cười rạng rỡ: “Đúng rồi sao có thể thiếu anh được.”
Ba người giống như khi còn nhỏ thường ôm nhau ăn mừng mỗi khi chiến thắng một trận đấu nào đó. Có thể cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Phong và Phúc nhưng chắc chắn cô không hề muốn mất đi hai người anh thân thiết này. Cô thầm cầu mong mọi chuyện không liên quan đến chú Long và hai anh em Phong, Phúc, như vậy mối quan hệ của họ sẽ không cần phải thay đổi.