Buổi tối cô cùng Khôi dọn dẹp lại những tài liệu cô cất trên gác từ tám năm trước, từ giấy tờ băng hình tới chứng từ điều tra năm đó đều được cô lưu lại trong thẻ nhớ và đóng thùng cùng những món đồ thường ngày của bố để trong góc phòng đọc sách. Trong thẻ nhớ là những hình ảnh lấy được từ máy quay an ninh của trụ sở tổ chức nơi bố đi làm và một phần từ hộp đen xe ô tô của bố, đương nhiên trong ngày bị tai nạn mọi hình ảnh trong hộp đen đều bị xóa. Nhìn lại những hình ảnh của bố không khỏi khiến cô và Khôi rưng rưng nước mắt vì nhớ. Cô xoa đầu Khôi như an ủi rồi tiếp tục nhìn về phía màn hình đang hiện lên những hình ảnh bình thường khi bố còn sống. Những hình ảnh này thực tế không có gì đặc biệt ngoài hình ảnh kẻ theo dõi với vết bớt hình tia chớp bị nhòe kia. Đương nhiên trong thẻ nhớ có hình ảnh của một người đã gặp bố trước khi bố mất, Khôi chỉ vào video hỏi cô: “Đây là ai vậy chị?”
Cô lắc đầu chán nản: “Chị không biết, nhưng hình ảnh này sau khi chị cùng công an điều tra lại không tìm thấy đoạn băng này nữa.”
Khôi ngạc nhiên: “Tại sao? Chị cũng không đưa đoạn băng này cho công an sao?”
Cô tiếp tục lắc đầu: “Chị nghĩ đã có người xóa đoạn băng thêm nữa nếu là người của tổ chức trả thù thì đưa đoạn băng cho công an có thể gây thêm nguy hiểm và muốn giết người diệt khẩu hơn. Như vậy thì sẽ nguy hiểm cho cả nhà mình.”
Khôi không khỏi cảm thán: “Chị cẩn thận quá cơ. Vậy sao chị không đưa cho chú Long, có thể sẽ có tác dụng tìm ra hung thủ dễ hơn.”
Ánh mắt cô có chút thất vọng thở dài: “Toàn bộ gia đình chú Long đều nghĩ đây là một tai nạn, chú Long đã nói chị đừng tìm hiểu nữa hãy để công an làm việc vì những việc công an đã nhúng tay chú ấy không muốn tham gia, còn Phong thì không tin chị, không tin bố bị hại chết.”
Khôi chợt cảm nhận được sự đau lòng của cô năm đó. Ở thời điểm người mà cô kính trọng như cha từ chối giúp đỡ cô, người là thanh mai trúc mã, là người cô nghĩ sẽ là chồng trong tương lai cũng không tin tưởng cô. Nếu là cậu chắc chắn cậu đã tức giận và suy sụp tới mức không vực dậy nổi. Lúc này cậu bỗng hiểu ra những gì chị gái mình làm năm đó đều có lý do. Khi lướt qua hình ảnh của Mạnh – trợ lý của bố cô và Quân – trợ lý của chú Long, Khôi liền ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chị lại theo dõi hành trình của anh Mạnh và anh Quân?”
Nhìn thấy ánh mắt hiển nhiên của cô, Khôi chợt hiểu ra: “Chị nghi ngờ hai người có liên quan tới cái chết của bố sao?”
- Anh Mạnh được bố cứu ra khỏi mấy đại ca xã hội đen, anh ấy coi bố như bố của mình, chị thực sự không nghĩ một người như anh ấy có thể làm việc như vậy. Ngày bố mất, sự mất mát và đau khổ trong ánh mắt của anh Mạnh cũng giống như của gia đình mình, chị thực sự không dám nghĩ nếu anh ấy thực sự hại bố thì chị sẽ phải chống đỡ như thế nào. – Cô thực sự phân vân khi phải nghi ngờ Mạnh.
- Nếu chị không tin tại sao vẫn điều tra anh ấy? Có phải vì anh ấy thay bố ngay sau khi bố mất không? Vì chức vụ đó?
- Không! Chưa bao giờ chị nghĩ anh Mạnh cần làm thế. Anh ấy làm trợ lý cho bố bao nhiêu năm cũng như một người anh của chúng ta. Anh ấy thừa biết việc bố không hề muốn chị hay em thay bố tiếp quản công việc ở tổ chức. Thêm nữa trước khi có quyết định, anh đã tới và nói chuyện với chị muốn hỏi chị có muốn làm tiếp quản công việc ở tổ chức hay không? - Cô nhớ lại ngày đó gặp Mạnh, ánh mắt và sự mệt mỏi trên khuôn mặt Mạnh làm cô không thể quên. Sự chân thành của Mạnh khi đó cũng khiến cô không muốn tiếp tục nghi ngờ việc của bố có liên quan tới Mạnh - Nhưng việc anh Mạnh luôn giống như cố gắng giấu điều gì đó, luôn khuyên chị tin việc bố mất chỉ là một tai nạn, những giấy tờ liên quan cũng luôn từ chối đưa cho chị. Điều đó khiến chị thực sự khó hiểu, nhưng chị nghĩ dù anh ấy không phải người hại chết bố chắc chắn cũng có liên quan tới tai nạn của bố.
Khôi gật gù hiểu ra: “Vậy còn anh Quân? Không phải anh ấy đã không còn là trợ lý của chú Long từ hai năm trước khi bố mất hay sao? Chẳng lẽ anh ấy có liên quan gì tới việc bố mất?”
- Em có để ý những nơi bố tới đều có mặt cả anh Quân và anh Mạnh không? Anh Mạnh thì không nói tới nhưng anh Quân không làm việc chung với bố tại sao lại luôn có mặt ở những nơi bố tới. Chưa kể thời điểm đó chị có tìm ra được anh Quân đang có chút xích mích với bố về việc đưa người nước ngoài tới tổ chức để làm việc. Cả anh Quân và anh Mạnh đều rất thân thiết với gia đình mình, và anh Quân cũng rất trung thành với chú Long. Đó cũng là một lý do khiến chị không dám nói chuyện quá nhiều với chú Long nhiều về chuyện này.
Khôi dần hiểu ra: “Vậy có một khả năng anh Quân giết bố để diệt đầu mối liên quan tới việc xấu của mình và chị sợ chú Long có liên quan. Nhưng em cảm thấy xích mích của hai người không đáng để anh Quân giết bố.”
Cô gật đầu: “Đương nhiên nhưng có thể có nguyên nhân sâu xa hơn mà mình chưa biết. Anh Quân vẫn chỉ là một người mà mình nghi ngờ mà thôi.”
- Còn một người nữa là người tới gặp bố ngày hôm đó.
- Ừ nhưng trong tổ chức không có ai gần giống như trong hình ảnh. Việc điều tra thực sự rơi vào bế tắc.
Cô chẹp miệng và tiếp tục thu dọn những hình ảnh trong thẻ nhớ để đưa lại cho Phong. Khôi cầm những hình ảnh về lời khai và hình ảnh điều tra ngày bố mất, mắt Khôi bắt đầu trở nên đỏ hoe. Những hình ảnh này cậu chưa từng được thấy, tất cả đều do chị cậu điều tra và theo dõi. Cô còn cẩn thận điều tra lời khai và gia cảnh của tên tài xế cùng với luật sư đã bào chữa cho tên tài xế đó nhưng để tên tài xế khai ra đã khó, cậy miệng tên luật sư còn khó gấp mười lần. Tất cả những điều này cậu chưa từng được biết chỉ chị gái cậu biết, mà khi đó cô mới chỉ mười tám tuổi. Khôi chợt cảm thấy khóe mắt cay xè, muốn nói câu xin lỗi vì đã để cô chịu đựng một mình nhiều đến vậy mà không biết nên mở lời như thế nào. Nhìn chị gái luôn mỉm cười trước mặt cậu, chỉ khi cô uống rượu cậu mới biết cô có chuyện buồn nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài việc bên cạnh cô, cậu cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể giúp cô bất cứ việc gì.
Sau khi lưu lại đoạn video sang máy và tập hợp lại những hình ảnh thành một tệp tin lưu lại vào thẻ nhớ cho Phong, cô quay sang nhìn thấy Khôi đang đỏ hoe mắt nhìn mình. Bất chợt thấy cô nhìn, Khôi lập tức quay đi tập trung vào tập lời khai. Cô nhìn Khôi khẽ mỉm cười, đặt chiếc gối lên đùi Khôi và nằm xuống. Cô bật một bộ phim vui nhộn và đặt tay cậu lên tóc mình để cậu xoa đầu cho mình. Trước đây khi cậu còn bé vẫn hay nằm trên đùi cô ngủ, cô thường xoa đầu an ủi cậu mỗi khi cậu bị những người trong dòng họ đặt quá nhiều áp lực; bây giờ ngược lại để cậu biết cậu cũng luôn là chỗ dựa để cô có thể nương tựa.
- Từ nay chị nhờ cậy em nha.
Khôi mỉm cười như trút được một phần gánh nặng vuốt tóc cô, từ giờ cậu sẽ cố gắng thay bố chăm sóc mẹ và cô thật tốt. Sau khi nghỉ ngơi xem một bộ phim ngắn, cô dọn dẹp lại những tài liệu để đưa cho Phong và nhắc Khôi:
- Mai chị nhắn Phong qua nhà, em đưa tài liệu cho anh ấy nha.
Khôi gật gù rồi ngó ngang ngó dọc thắc mắc: “Chị không đưa đoạn video hôm bố bị tai nạn cho anh Phong sao?”
- Ừ, chị cảm thấy chưa phải lúc, chị cũng chưa loại hết hoàn toàn nghi ngờ với gia đình nhà chú Long.
Sau khi dọn dẹp hết hai chị em trở về phòng đi ngủ, Khôi trở về cùng tập tài liệu trong tay xem mãi không thôi. Khôi nhìn từng dòng ghi chú từng thông tin cô ghi trên từng trang ghi chép, có những trang còn có những vết nước mắt, cậu chưa từng nhìn thấy cô khóc trong thời điểm đó nhưng cậu biết chị rất buồn. Nhìn những trang giấy còn dấu nước mắt này khiến cậu xót xa, chị đã khóc thầm bao nhiêu lần, đau lòng như thế nào, cậu đều có thể cảm thấy qua từng trang ghi chép từng dòng ghi nhớ.
Khi bố mất, Khôi mới chỉ mười ba tuổi, cậu lần đầu tiên cảm thấy sự suy sụp của cả gia đình. Mẹ cậu đã ngất lên ngất xuống tới mức phải có hai ba người đỡ đi, trên tay sưng đỏ vết tiêm thuốc an thần, ôm cậu khóc không thành tiếng. Cậu bàng hoàng tới mức chỉ biết ôm mẹ luôn miệng nói: “Con đây rồi.” Mẹ cậu trước nay luôn là người phụ nữ dịu dàng, truyền thống, đảm đang và luôn hết lòng chăm sóc gia đình. Có thể đó là lý do khiến bố yêu thương mẹ tới vậy. Bố dù bề ngoài có cằn nhằn thì vẫn sẵn sàng chiều chuộng và chăm sóc cho mẹ tới mức khiến chị em cậu ghen tị. Vì vậy khi bố mất, mẹ hoàn toàn không thể đứng vững. Có lẽ trong gia đình thì người giống mẹ hơn là cậu còn chị gái ư, cô chính là bản sao hoàn hảo của bố. Từ tính cách tới sở thích của cô đều rất giống bố, sự mạnh mẽ và quyết đoán của cô khiến cho chính cậu còn sợ hãi. Chỉ vừa mười tám tuổi nhưng khi tai nạn xảy ra, chị cậu đã đứng ra thay mẹ lo liệu mọi việc. Có thể vì chị đã luôn như một trợ lý bé nhỏ bên cạnh bố và cũng vì mẹ cậu đã quá suy sụp mà chị cậu phải gạt nước mắt quyết định lo liệu mọi việc. Cậu đã không hiểu tại sao khi bố vừa mất không bao lâu cô lại quyết định đi du học và đưa cả mẹ và cậu cùng ra nước ngoài sinh sống. Bây giờ cầm tập tài liệu này trên tay, cậu đã hiểu, cô lúc đó muốn chạy trốn, không muốn ở lại nơi đau thương không có một ai tin tưởng cô. Dù với những tài sản bố để lại, cô không cần phải suy nghĩ tới tài chính nhưng cô vẫn vừa đi học vừa đi làm và không quên chăm lo cho cả mẹ và cậu. Bố là chỗ dựa, là người thầy, người bạn và là bố người luôn yêu thương và bảo vệ cô bằng mọi thứ ông có. Nhưng khi bố mất, cậu đã tự hỏi cô có phải là quái vật hay không khi có thể vượt qua và lo toan mọi thứ toàn diện như thế. Giờ cậu mới hiểu cô đã đau khổ như thế nào nhưng vẫn không kêu than mà gánh vác mọi thứ thay bố, chăm sóc và bảo vệ mẹ và cậu.