Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 12




Ai chơi với cô cũng biết cô sợ nhất là mẹ không phải sợ mẹ chửi mà sợ mẹ lo vì vậy anh cũng đành đưa cô về phòng mình. Không phải lần đầu cô đến phòng anh nhưng là lần đầu cô không tự chủ mà tới đây. Cô là người không biết, không thể và không dám phát tiết nỗi nhớ bố với ai. Không biết vì không biết nên nói ra như thế nào vì với mọi người sinh ly tử biệt đã là chuyện bình thường trong cuộc sống này. Không thể vì sợ làm phiền tới người nghe và không dám vì cô sợ gia đình mình buồn lòng. Cô cứ hiểu chuyện như vậy mà giữ những nỗi buồn một mình. Từ sau khi có anh, nhà anh là nơi duy nhất để cô phát tiết vì anh sẽ không hỏi dù cô muốn khóc muốn quậy như thế nào. Có khi cô chỉ tới và ngủ chừng một hai tiếng, và những lúc đó dù anh đã dọn sẵn căn phòng trống của em trai mình nhưng cô vẫn ngang ngược chui ngay vào phòng anh ngủ. Nhiều lúc chính anh cũng không hiểu sao mình lại nuông chiều cô như thế.

Bế cô đặt lên giường, cô bé vẫn không chịu buông cánh tay đang vòng trên cổ anh ra.

- Ngoan ngủ đi.

Cô nheo mắt nhìn anh bĩu môi:

- Anh!~~~

Giọng nũng nịu này đủ sức khiến mọi chàng trai đổ gục chấp nhận quỳ dưới chân cô, anh cũng dịu dàng hỏi:

- Sao nào?

- Em mệt lắm, muốn được ôm.

“AH” lên một tiếng vì cô ôm chặt lấy anh và rúc đầu vào người anh làm nũng giống như chú chó con nhỏ đáng yêu. Trước đây anh chưa từng từ chối để mặc cho cô ôm thì giờ phút này cũng vậy, nằm xuống bên cạnh cô, mỉm cười bất đắc dĩ khi cô ôm lấy mình như gối ôm riêng của cô. Nói cho cùng thì ai nỡ từ chối cô gái đáng yêu đang làm nũng này chứ. Nhẹ nhàng xoa đầu dỗ cô vào giấc ngủ, rồi mới nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cô, anh nên ra ngoài làm chút đồ ăn trước khi cô dậy dù sao uống nhiều rượu như thế lúc tỉnh chắc chắn sẽ không tránh bị hành.

Được mùi thơm dẫn lối, có một cô bé nhỏ vừa đi vừa nhắm mắt mò mẫm ngồi xuống bàn chờ ăn. Nhìn thấy cô gái nào đó còn buồn ngủ mắt mở không lên nhưng vì đói bụng mà lon ton ra đây chờ ăn thì anh không khỏi bật cười. Đặt trước mặt cô bát cháo gà nóng hổi thơm phức khiến cô hít hà, nheo mắt hai lần mới có thể mở mắt lên một chút nhìn anh:

- Thơm quá.

Anh bật cười, ai có thể nghĩ cô gái trước mặt này đã hai mươi sáu tuổi chứ:

- Ăn đi, cẩn thận bỏng.

Mỉm cười nuông chiều nhìn cô vừa mắt nhắm mắt mở vừa ăn hết bát cháo.

- Đau chưa?

Ăn xong bát cháo cô mới có thể mở tròn mắt nhìn anh đang khoanh tay nhìn mình. Mất một lúc cô mới có thể hiểu ra anh đang hỏi về cái dạ dày khó chiều của cô.

- Trước khi đi em uống thuốc rồi. Không sao…… Mà tại hai đứa kia kìa. Chứ em ngoan mà có uống nhiều đâu. – Cô vừa khoa chân múa tay đổ tội cho hai nhỏ bạn thân vừa lén lút nhìn biểu cảm trên khuôn mặt người đối diện.

- Hừm. – Vừa cười vừa bày ra vẻ mặt biết tỏng, anh túm tay cô bỏ mấy viên thuốc vào tay cô rồi lại rót cho cô ly nước. – Thôi đi cô nương. Hôm nay cô đi chung với tôi đấy tiểu thư à. Nói dối không chớp mắt. Khỏi phải lý do lý trấu, uống nhanh còn về không mẹ lại lo.

Cô cười khan hai tiếng lấp liếm rồi ngoan ngoãn uống thuốc, trong lòng thầm chửi bới hai đứa bạn ác độc kia. Nói là làm phải nhắn tin chửi liền cho nóng.

Nguyệt: “Thấy bạn say mà bỏ vậy luôn?”

Hà: “Ủa đâu phải bỏ lại đâu. Nói chính xác là gửi gắm cho trai. Chứ quán có nhận đâu, muốn bỏ lại cũng không được.”

Nguyệt: “Tao có phải bạn thân mày không vậy. Có hai con bạn thân mà không nhờ vả được gì, chị em mà không yêu thương nhau gì hết vậy.”

Thùy: “Được trai đưa về còn than. Chị em tốt mới vậy đấy.”

Hà: “Đúng rồi. Có trai rồi, bọn tao ở lại chi cho vướng, rồi lại thành kỳ đà cản mũi.”

Nguyệt: “Không tin nổi luôn á. Ủa hai đứa không sợ tao có chuyện à?”

Hà, Thùy: “KHÔNG”

Nguyệt: “Mất dạy ghê.”

Hà: “Xin lỗi bạn, mình không làm giáo viên không đi dạy sao mất được.”

Thùy: “Trời ơi có anh Hải lo cho mày rồi, có gì bắt anh ấy chịu trách nhiệm. Như vậy có khi mẹ mày lại cảm ơn tụi tao ấy chứ.”

Hà: “Like.”

Nguyệt: “YÊU NGHIỆT.”

Hà, Thùy: “Quá khen.”

Bất lực nhìn những dòng chữ trong điện thoại. Thật cạn lời với hai đứa này. Một đặc điểm khác của hội bạn thân chính là tám chuyện người yêu và cô là đứa duy nhất còn ế trong hội vì vậy ngoài nội dung tâm sự mỏng về chồng và người yêu thì một chủ đề đặc sắc trong hội chính là chuyện đẩy thuyền cho cô và anh thành đôi. Ở công ty, Hà và Thùy có lẽ là người duy nhất biết về mối tình đơn phương của cô còn ở nhà thì mẹ và Khôi tuy chưa từng nói về chủ đề này nhưng cũng dễ dàng hiểu rõ khi cô luôn miệng nhắc tới anh trong mọi bữa ăn. Thật ra đừng trông hai đứa nhố nhăng, luôn tỏ vẻ bất cần vậy chứ thực sự ba người luôn quan tâm lẫn nhau. Mỗi lần có người buồn thì hai con người còn lại sẽ lập tức nhận ra và tìm cách an ủi. Nhưng thực ra cách an ủi của hội này lạ lắm. Như khi Thùy bị trách vô lý vì một vấn đề trong công việc do người khác làm, đáng ra nên an ủi nhưng…

- Đừng buồn em ơi đừng khóc dẫu cho em có mất đi vài trăm.

- Thôi buồn làm gì. Thấy cũng tội mà thôi nghiệp nó quật, trách ai mày ơi.

Thùy tức giận đánh cho mỗi đứa một cái:

- Hai đứa bay á. Đã không nói được lời tốt đẹp thì chớ, thèm đòn à.

- À lời tốt đẹp ok. Để tao nói cho nghe, sếp mày á, bả cũng tội, không phải muốn mày chịu tội đâu, mà do trời xui. Hiểu hông?

- Trời xui sao? – Thùy trừng mắt biểu cảm như đe dọa nói cho tử tế đừng để tao ra tay.

- Đây tao kể cho nghe. – Bắt đầu giờ chị kể bé nghe của chị Hà. – Ngày xửa ngày xưa á, bả thương mày lắm, muốn cho mày trở nên tốt hơn, nhưng không biết làm cách nào để chỉ dạy cả. Sau rất nhiều ngày suy nghĩ đắn đo, mái đầu đã dần trở nên bạc trắng mà vẫn chưa nghĩ ra luôn. Nên cả ngày cứ đau đầu bứt tóc miết luôn.

- Rồi tới chưa? – Thùy bắt đầu cáu vì câu chuyện dở có chứng nhận của Hà.

- Bình tĩnh. Nóng vội là hư bột hư đường hết. – Cô nén cười xen vào.

- Đây đây, rồi ngày đó cũng tới. Khi mà chị ấy phát hiện ra lỗi sai, mừng như bắt được vàng, đây là cơ hội để dạy dỗ lại mày…. – Tốc độ câu chuyện đang chậm rãi nhưng Hà lại thích kết thúc nhanh chóng. – Ừ vậy đó nên mày bị chửi thôi.

Câu kết vừa cụt vừa vô lý khiến hai đứa còn lại không kịp chuẩn bị mà choáng váng. Nguyệt lập tức định hình lại mà vỗ tay nhiệt tình:

- Câu chuyện quá hay, quá súc tích. Đấy hết buồn chưa?

Thùy trợn mắt muốn đánh hai đứa mất nết này:

- Cái nết thảo mai bình thường của hai đứa đâu sao không lấy ra dùng đi cho tao mát lòng mát dạ một chút được hả?

- KHÔNG. – Hà và Nguyệt đồng thanh.

Thùy cau có muốn đánh nhưng bị cô giữ tay nói:

- Đánh chi cho đau tay. Tao nói mày nghe nè thảo mai chỉ đối với những người không biết gì về mình thôi chứ với những người thân quen chúng ta không nên thảo mai… phải thật thà mới là bé ngoan. – Cô vừa nói vừa múa khiến Thùy muốn nghi ngờ nhân sinh.

- Đúng rồi với cả mày biết rõ tụi tao thảo mai rồi còn giả bộ chi cho mệt. Mà ủa câu chuyện của tao hay vậy để mày nhận ra là mày được phạt là điều đúng đắn của cuộc đời mà chưa hiểu hả?

- Hai đứa bay. – Thùy ôm đầu thể hiện sự cạn lời với hai đứa bạn của mình nhưng cũng nhận ra cả tâm trạng và đầu óc đều không còn tảng đá nặng đè nữa. Trợn mắt ra lệnh. – Đưa tao đi ăn trứng vịt lộn xả xui coi.

- Đấy vậy đi cho nhanh, làm nói nãy giờ khô cả cổ.

Nghĩ lại cô cảm thấy mình thật may mắn khi luôn có hai đứa bạn khùng của mình. Chơi ba người có thể không bền vì luôn có một người là người thừa. Đúng nhưng chỉ cần tình bạn mà mỗi người đối với nhau là thật thì dù ba người hay năm người cũng đều là một tình bạn bền vững. Sẽ luôn có một người sẽ thân với bạn hơn người còn lại hoặc hai người kia sẽ thân với nhau hơn với bạn nhưng chỉ cần họ không bỏ rơi bạn và luôn nghĩ tới bạn thì đó vẫn là một tình bạn đáng để trân trọng.