Những ngày tháng xa cách khiến Hạ Vy luôn dõi theo từng bước tiến của Thiên Phong. Cô luôn động viên và ủng hộ anh trong mọi việc, nhưng nỗi nhớ nhung cũng ngày càng lớn dần. Được nghỉ phép vài ngày, Hạ Vy quyết định sẽ dành cho Thiên Phong một bất ngờ lớn. Cô nở nụ cười tươi khi nghĩ đến phản ứng của anh và nhắn tin: “Em có một bất ngờ cho anh vào ngày mai.”
Thiên Phong nhận được tin nhắn từ Hạ Vy khi đang ngồi trong văn phòng làm việc. Anh không thể kiềm chế được nụ cười trên môi khi đọc tin nhắn. “Bất ngờ gì đây nhỉ?”
Anh tự hỏi và không khỏi tò mò. Dù vậy, anh không nhắn lại ngay mà quyết định sẽ giữ sự tò mò đó cho đến ngày mai.
Sáng hôm sau, Thiên Phong nhận được tin nhắn từ Hạ Vy: “Anh đến sân bay vào lúc 10 giờ sáng nhé.” Thiên Phong bất ngờ và háo hức, anh chuẩn bị nhanh chóng và rời khỏi trung tâm nghiên cứu sớm hơn thường lệ. Khi đến sân bay, anh không thể ngừng hồi hộp khi nghĩ về việc sẽ gặp lại Hạ Vy sau khoảng thời gian dài xa cách.
Đúng 10 giờ, Thiên Phong đứng chờ ở cửa ra của sân bay. Tim anh đập nhanh hơn khi thấy dòng người ra khỏi cổng, từng khuôn mặt lướt qua anh. Cuối cùng, anh thấy một dáng người quen thuộc bước ra. Đó là Hạ Vy, với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô nhìn thấy anh và chạy vội đến, ôm chầm lấy Thiên Phong.
“Anh có bất ngờ không?” Hạ Vy cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
“Rất bất ngờ! Anh không nghĩ em sẽ đến đây. Anh rất nhớ em!” Thiên Phong ôm chặt Hạ Vy, cảm nhận sự ấm áp từ cô.
Hai người quyết định dành cả ngày hôm đó để ở bên nhau. Họ cùng đi dạo quanh thành phố, ghé thăm những địa điểm nổi tiếng và ăn những món ăn đặc trưng của nơi này. Hạ Vy không ngừng cười nói, kể cho Thiên Phong nghe về cuộc sống của mình trong thời gian qua, về gia đình và bạn bè.
Buổi tối, họ cùng nhau đến một nhà hàng nhỏ ấm cúng. Thiên Phong đã chuẩn bị một bữa tối đặc biệt để chào đón Hạ Vy. Ngồi bên nhau, họ cùng thưởng thức món ăn ngon và chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ.
“Hạ Vy, anh thật sự cảm ơn em vì đã đến đây. Điều này thật sự có ý nghĩa với anh.” Thiên Phong nhìn sâu vào mắt Hạ Vy, giọng nói chân thành.
“Em cũng rất nhớ anh. Khoảng thời gian xa cách thật sự không dễ dàng, nhưng em biết rằng anh đang làm việc quan trọng. Em chỉ muốn ở bên anh và ủng hộ anh.” Hạ Vy cười nhẹ, nắm lấy tay Thiên Phong.
Khi bữa tối kết thúc, họ cùng nhau đi dạo trên con đường nhỏ bên bờ sông. Ánh đèn lấp lánh phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên khung cảnh lãng mạn. Thiên Phong dừng lại, quay sang nhìn Hạ Vy.
“Hạ Vy, anh biết rằng công việc của anh ở đây sẽ còn kéo dài một thời gian nữa. Nhưng anh muốn em biết rằng dù anh ở đâu, trái tim anh luôn hướng về em.” Thiên Phong nói, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em biết mà, Thiên Phong. Em tin tưởng vào anh và tình yêu của chúng ta. Dù khoảng cách có xa xôi thế nào, em vẫn sẽ chờ đợi anh.” Hạ Vy nói, mắt cô cũng rưng rưng cảm xúc.
Họ ôm nhau dưới bầu trời đêm, cảm nhận tình yêu và sự gắn kết mãnh liệt giữa họ. Đêm đó, họ trở về căn hộ mà Thiên Phong đã thuê ở trung tâm thành phố. Hạ Vy cảm thấy rất thoải mái và ấm áp khi ở bên cạnh Thiên Phong. Cả hai cùng nhau ngồi trò chuyện, nhớ lại những kỷ niệm đã qua và chia sẻ những ước mơ, dự định tương lai
Thiên Phong kể cho Hạ Vy nghe về những thách thức và thành công mà anh đã trải qua trong thời gian làm việc ở trung tâm nghiên cứu. Anh kể về sự giúp đỡ của đồng nghiệp và cả những khó khăn khi phải làm việc xa nhà. Hạ Vy lắng nghe, thấu hiểu và cảm thông với những gì Thiên Phong đã trải qua.
Trong lúc trò chuyện, Hạ Vy bất ngờ hỏi:
“Anh có nhớ về Nancy không? Cô ấy có tiếp tục làm phiền anh nữa không?”
Thiên Phong cười nhẹ, trả lời: “Không, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Nancy hiểu và tôn trọng mối quan hệ của chúng ta. Giờ cô ấy là một đồng nghiệp tốt, tụi anh cùng nhau làm việc hiệu quả.”
Hạ Vy cảm thấy yên tâm khi nghe điều đó. Cô biết rằng Thiên Phong luôn trung thành và chân thành với tình yêu của mình. Điều này càng làm cô thêm tin tưởng và yêu anh nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Thiên Phong đưa Hạ Vy đến thăm trung tâm nghiên cứu nơi anh làm việc. Các đồng nghiệp của Thiên Phong rất vui mừng khi gặp Hạ Vy và họ chào đón cô bằng sự nồng nhiệt. Hạ Vy cảm nhận được sự thân thiện và hòa đồng của mọi người, điều này làm cô cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.
Trong suốt thời gian nghỉ phép, Hạ Vy và Thiên Phong cùng nhau khám phá những địa điểm đẹp và thú vị của thành phố. Họ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm mới, những khoảnh khắc đáng nhớ mà cả hai sẽ mãi giữ trong tim.
Một buổi chiều, họ cùng nhau ngồi trên đồi cao, ngắm nhìn toàn cảnh thành phố dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Thiên Phong nắm lấy tay Hạ Vy, cảm nhận sự ấm áp từ cô.
“Hạ Vy, em biết không? Những lúc anh cảm thấy mệt mỏi hay áp lực trong công việc, chỉ cần nghĩ đến em, anh lại có thêm động lực để tiếp tục. Em là nguồn sức mạnh lớn nhất của anh.” Thiên Phong nói, giọng đầy cảm xúc.
Hạ Vy cười nhẹ, đáp lại: “Em cũng vậy, Thiên Phong. Anh là nguồn động viên và niềm tin lớn nhất của em. Dù chúng ta ở đâu, em luôn tin tưởng rằng tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”
Họ ôm nhau dưới ánh hoàng hôn, cảm nhận tình yêu và sự gắn kết mãnh liệt giữa hai trái tim. Những ngày tháng xa cách dường như không còn quan trọng, bởi vì họ biết rằng tình yêu sẽ luôn đưa họ về bên nhau.
Cuối cùng, ngày Hạ Vy phải trở về quê nhà cũng đến. Thiên Phong tiễn cô ra sân bay, cảm giác lưu luyến và tiếc nuối tràn ngập trong lòng. Trước khi bước vào cổng kiểm soát, Hạ Vy quay lại, ôm chầm lấy Thiên Phong lần cuối
“Anh hãy giữ gìn sức khỏe và hoàn thành tốt công việc nhé. Em sẽ chờ anh trở về.” Hạ Vy nói, giọng nghẹn ngào.
“Anh hứa, Hạ Vy. Anh sẽ sớm hoàn thành công việc và trở về bên em. Em cũng giữ gìn sức khỏe và chờ anh nhé.” Thiên Phong đáp lại, mắt anh cũng rưng rưng.
Hạ Vy mỉm cười, rồi bước vào cổng kiểm soát. Thiên Phong đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô dần khuất xa, lòng anh tràn đầy quyết tâm và tình yêu. Anh biết rằng dù có khó khăn hay xa cách, tình yêu của họ sẽ luôn là nguồn động viên lớn nhất, giúp anh vượt qua mọi thử thách và trở về bên Hạ Vy.