Anh Là Antifan Của Em

Chương 43: Đòi hỏi quá nhiều




Khi Nghiêm Khả Khả tìm tới Lạc Dương đã là sau nửa đêm, gió thổi lành lạnh, mang theo hơi thở đầu mùa thu.

Cô xuống xe taxi, khoác áo khoác, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng, có chút choáng váng.

Nơi này cũng là khu nhà giàu nổi tiếng, nhưng hầu hết đều là kẻ có tiền sống một mình một phòng.

Bên kia, mấy người Lạc Dương chăm chú nhìn Nghiêm Khả Khả một lúc lâu, mới xác nhận đúng là cô, chậm rãi chạy đến gọi người.

Khi dẫn Nghiêm Khả Khả đi vào trong, Lạc Dương hoài nghi hỏi: "Chị Khả Khả, sao chị tới muộn thế?"

Phải biết trước đó, vừa nghe thấy tin tức của mẹ mình, Nghiêm Khả Khả còn kích động hơn trúng xổ số 60 triệu.

Nhưng mà nhìn trạng thái hôm nay, hình như cô cũng không xúc động lắm.

Nghiêm Khả Khả lắc đầu, không nói gì.

Lạc Dương bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Đúng rồi, tối nay chị gọi điện thoại cho tôi là muốn tìm tôi có chuyện gì không?"

"Không có việc gì, chị bị cảm, bảo cậu ngày mai mang cho chị ít thuốc cảm." Nghiêm Khả Khả thuận miệng hùa theo.

Lúc này, vừa lúc thang máy đến tầng lầu bọn họ muốn đi, dù Lạc Dương phát hiện sự khác thường của cô, nhưng cũng không có cơ hội truy vấn.

Nơi này là một tầng một hộ, nên thang máy vừa dừng đã đến trong nhà mẹ của cô.

Nghiêm Khả Khả đánh giá chung quanh một chút, có chút không dám tin tưởng: "Cậu nói mẹ chị từ tầng hầm đi ra, dừng lại ở đây sao?"

Lạc Dương gật đầu: "Lúc đầu em cũng không dám tin, nhưng người trong công ty lần theo manh mối đúng là đã tra được nơi này, lại nhìn thấy bà ấy ở đây."

"Manh mối gì?" Nghiêm Khả Khả nhíu mày, đánh giá tất cả trong phòng.

Từ cái lớn như ngăn tủ, cửa, cái nhỏ như bọc ghế sô pha, thảm, không hề giống như đồ đạc vừa chuyển đến nơi này ba tháng đã có thể chuẩn bị xong.

Lạc Dương hiểu ý của Nghiêm Khả Khả, trả lời: "Manh mối thẻ căn cước của bà ấy được sử dụng, trước đó vẫn luôn giấu rất kỹ, lần này không biết có phải là sơ sẩy hay không, mà thoáng cái đã khiến chúng ta tìm được nơi chính xác."

Nghiêm Khả Khả đưa tay cắn khớp nối ngón trỏ, luôn cảm giác mình đã nhớ tới điều gì, nhưng mãi vẫn không dám tin.

"Nhưng khi tôi tìm đến đây, cửa phòng mở toang, chỉ có một cái điện thoại đang kết nối."

Lạc Dương cầm một cái điện thoại cũ nát từ trên mặt bàn giao cho Nghiêm Khả Khả, nói tiếp: "Người gọi điện thoại nói mẹ chị đã bị bắt cóc, bảo chị giao tiền chuộc người."

Nghiêm Khả Khả nhận lấy điện thoại, vừa chuẩn bị gọi lại, Lạc Dương đã ngăn cô.

"Đừng gọi nữa, là sim rác."

Lạc Dương bĩu môi: "Hắn ta là nhằm vào chị, Nghiêm Khả Khả, nói là bảo chị chuẩn bị sẵn 600 tỷ, ba ngày sau một tay giao tiền, một tay giao người."

"Bao nhiêu?" Nghiêm Khả Khả nghe như sét đánh ngang tai.

Lạc Dương dùng tay ra dấu "Sáu", lặp lại: "Sáu trăm tỷ."

"Tiền âm phủ à?" Nghiêm Khả Khả bị con số này chọc cười, đây đúng là đòi hỏi quá nhiều, không biết trời cao đất rộng, không biết rốt cuộc Nghiêm Khả Khả cô có bao nhiêu cân lượng.

Có lẽ vì bệnh nghề nghiệp, Lạc Dương luôn rất cẩn thận đối với vụ án, cậu không để ý đến Nghiêm Khả Khả, nghiêm túc hỏi: "Chị định làm như thế nào? Cần báo cảnh sát hay không?"

"Không cần, chờ đối phương gọi điện thoại cho tôi đi." Nghiêm Khả Khả thu điện thoại lại, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Sau khi bọn họ kiểm tra xong căn phòng thì sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng rõ. Nghiêm Khả Khả kiên quyết bảo Lạc Dương đưa mình về văn phòng.

Cô cảm thấy rất uất ức, sợ trở về nhà sẽ không kìm nén được cảm xúc mà trực tiếp ngả bài với Cố Thần.

Ba ngày liên tiếp, Nghiêm Khả Khả không có công việc, cũng chưa về nhà, ngày ngày cầm một cái điện thoại di động nhỏ rách nát nằm trên ghế dựa lúc ẩn lúc hiện.

Rõ ràng cô không nói gì, cái gì cũng không làm, nhưng người quen rất dễ cảm giác được cô đang không vui.

Cô lúc này và Nghiêm Khả Khả bình thường luôn tích cực đúng là hai người khác nhau.

Trước khi nghĩ Nghiêm Khả Khả chủ động nói chuyện, Đường Thu Dạ cũng không dám đi kích thích cô, đến khi không nhịn được nữa, mới nắm lấy cổ áo Lạc Dương lôi đến một góc vắng vẻ.

"Có phải cậu và Nghiêm Khả Khả có chuyện gì giấu tôi hay không?" Đường Thu Dạ cau mày, rõ ràng kìm nén không nổi nóng.

Lạc Dương theo tầm mắt cô liếc nhìn Nghiêm Khả Khả, Nghiêm Khả Khả đang nghe cái điện thoại di động rách nát kia, chắc là bọn cướp đang báo cho cô thời gian địa điểm giao dịch.

Nhưng mà ba ngày nay Nghiêm Khả Khả không hề chuẩn bị bị tài chính, rốt cuộc cô đang tính toán gì thế?

Lạc Dương nghĩ đến nhập thần, Đường Thu Dạ càng khó chịu, đập một cái vào lưng Lạc Dương: "Nhìn đủ chưa! Tôi đang hỏi cậu đấy."

"Chà, em và chị Khả Khả cũng chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, em làm sao biết mỗi ngày chị ấy đang miên man suy nghĩ thứ gì."

Lạc Dương hoàn hồn, dù hơi sợ Đường Thu Dạ, nhưng vẫn không tiết lộ bí mật khách hàng.

Cậu không muốn nói, Đường Thu Dạ cũng không có cách nào.

Cô tức giận gật đầu liên tục: "Được được được, tôi không hỏi nữa, bây giờ cậu hãy đi theo dõi hiện trường buổi trình diễn thời trang, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, vậy là được rồi nhỉ."

"Nhưng mà, hôm nay em có việc phải đi." Lạc Dương yếu ớt phản bác.

Theo lý thuyết có gió to sóng lớn gì mà cậu chưa từng gặp phải, nhưng cũng không biết tại sao mình lại sợ một bà già nóng nảy như thế.

Đường Thu Dạ không biết cậu đang nghĩ gì, truy hỏi: "Chuyện gì?"

"Đây là việc riêng của em, một câu hai câu cũng nói không rõ ràng." Lạc Dương trả lời lấy lệ, úp úp mở mở.

Đường Thu Dạ dám khẳng định, việc cậu muốn làm nhất định có liên quan đến Nghiêm Khả Khả.

"Hôm nay cậu không nói rõ ràng, thì nhất định phải đi chạy hiện trường." Cô nghiêm túc nói, hoàn toàn không có chút thương lượng nào.

Lạc Dương nhìn Nghiêm Khả Khả, lại nhìn Đường Thu Dạ, cuối cùng lựa chọn: "Em sẽ đi theo dõi hiện trường."

Nói xong, cậu kéo cổ áo mình khỏi tay Đường Thu Dạ, chạy lại nói với Nghiêm Khả Khả mấy câu rồi cầm chìa khóa xe đi ra ngoài làm việc.

Điều này càng khiến Đường Thu Dạ khẳng định hai người đó nhất định có chuyện giấu diếm mình.

Thật ra cô không có hứng thú với việc riêng của Nghiêm Khả Khả, nhưng cô không hi vọng Nghiêm Khả Khả không vui, cũng không hi vọng Nghiêm Khả Khả bỏ dở nửa chừng, từ bỏ ngành giải trí.

Cô xoay người đi rót hai chén nước, đặt trước mặt Nghiêm Khả Khả.

"Chị tưởng chúng ta là bạn bè." Đường Thu Dạ nghiêng đầu nhìn Nghiêm Khả Khả, vẫn lựa chọn dùng bài tình cảm.

"Chúng ta không phải sao?" Nghiêm Khả Khả mở to mắt, nở nụ cười ngọt ngào.

Nhưng đây không phải đến từ tình cảm chân thành, Đường Thu Dạ thà rằng không cần.

"Nếu có khó khăn gì chị có thể giúp em, dù gì chúng ta cũng có thể tiếp tục thương lượng, nhưng chị không hi vọng em..."

Đường Thu Dạ dừng một chút, tìm cách diễn đạt tốt hơn: "Đưa ra bất kỳ quyết định khi đang xúc động."

"Em không hề xúc động, em chỉ đang không nghĩ ra." Nghiêm Khả Khả bĩu môi, hiếm khi để lộ ra sự bất đắc dĩ của mình trước mặt người khác.

Nghiêm Khả Khả do dự thật lâu, Đường Thu Dạ cũng không vội, cứ lặng yên chờ đợi cô.

Sau khi nghĩ kỹ, cô nắm lấy tay Đường Thu Dạ để lên bụng mình.

Ngay lúc đó, Nghiêm Khả Khả gần như đã nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của Đường Thu Dạ.