Nghiêm Khả Khả khó khăn lắm mới tìm được chỗ của Cố Thần theo địa chỉ mà Lạc Dương gửi cho cô.
Nếu không phải đã xác nhận nhiều lần với Lạc Dương thì có lẽ cô thật sự không thể tưởng được Cố Thần sẽ ở trong một căn tứ hợp viện khuất lấp như vậy.
Vấn đề không phải là nơi này tồi tàn mà là địa thế hẻo lánh, không khí âm trầm, thật sự không phải là một nơi mà người bình thường có thể ở.
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô vừa chửi thầm trong bụng vừa bước vào, cách đó không xa truyền đến âm thanh sột soạt, trong tình cảnh đêm tối không một ngọn đèn khiến người ta rợn hết cả tóc gáy.
“Là ai!” Nghiêm Khả Khả hùng hổ hét lên một tiếng, tiếng động cách đó không xa im bặt.
Sau đó cô mới mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc quần áo đen đang đứng phía trước, mò mẫm cánh cổng sắt của Cố Thần.
"Này, người anh em, anh là trộm vặt hả?"
Khóe mắt Nghiêm Khả Khả giật giật, tuy rằng Cố Thần giàu có, nhưng loại nhà nát cửa nhỏ này thật sự không thể hiện được khí chất của Cố Thần.
Bóng người đằng kia vẫn không lên tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy Nghiêm Khả Khả đi về phía bên này không chút cố kỵ thì đành nghiến răng nghiến lợi, ngay cả cái chìa khóa cũng không kịp rút ra đã bỏ chạy theo hướng khác, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cũng thật trùng hợp khi ổ khóa trên cổng Cố Thần là ổ khóa cũ chỉ được sử dụng vào thời đại trước.
Nếu nó bị khóa từ bên trong thì phải thay đổi góc độ và hướng mới mở được nó từ bên ngoài bằng chìa khóa.
Nhưng tên trộm hết lần này đến lần khác vẫn không thể mở được nên vừa khéo để cho một người lớn lên cùng với kiểu khóa này như Nghiêm Khả Khả nhặt được món hời.
Có trời mới biết cô đang phát sầu vì không biết nên dùng chiêu trò gì để Cố Thần mở cửa cho mình.
Sau khi mở cửa, cô cất chìa khóa,quan sát bên ngoài một lượt không thấy ai gần đó mới khóa cửa lại từ bên trong.
Đây là kiểu tứ hợp viện cổ xưa.
Cô bước vào sân, chưa kịp nói thì bỗng có người ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Và ngay lập tức cô được bao quanh bởi một mùi cỏ xanh tươi thoang thoảng.
Là Cố Thần.
Toàn thân cô cứng đờ, cô muốn xoay người lại để Cố Thần thấy rõ mình là ai, nhưng người sau lại cắn thẳng vào bả vai cô một cái.
"Anh khó chịu quá." Cố Thần rầu rĩ nói.
Nghiêm Khả Khả lúc này mới phát hiện Cố Thần có gì đó không ổn, sau đó nhớ tới tên trộm vừa cạy cửa, trong lòng cô lập tức hình thành một suy nghĩ táo bạo.
Như thể không hài lòng với sự lơ đễnh của người trong vòng tay mình, Cố Thần liền cắn mạnh hơn.
Sau đó anh lại bế Nghiêm Khả Khả lên, ném thẳng cô lên giường trong phòng ngủ, rồi phủ phục người lên.
Giống như A-dam ăn phải trái cấm, Nghiêm Khả Khả mất tự chủ sa vào trầm mê.
"Nghiêm Thảo…”
Cố Thần mơ mơ màng màng cất lời nỉ non và điều đó lại dội một gáo nước lạnh vào Nghiêm Khả Khả.
Nhưng anh lại hoàn toàn không nhận ra sự cứng ngắc của Nghiêm Khả Khả mà chỉ lầm lũi tỏ bày những uất ức của mình: "Nghiêm Thảo, anh đã tìm em rất lâu…”
Anh ấy đã gọi đi gọi lại cái tên này, không biết chán.
Nghiêm Khả Khả rốt cuộc không nhịn được dụi đầu vào bả vai Cố Thần gượng cười nói: "Ngay cả việc tôi là ai cũng không biết, đồ ngốc."
***
Ngày hôm sau Nghiêm Khả Khả chịu cơn đau như thể bị xe lu nghiền tới nghiền lui mấy lần trong tiểu thuyết tổng tài vậy.
Cô nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa xuýt xoa nhưng vừa mở mắt liền nhìn thấy mội đôi mắt đen láy, thâm trầm.
Cô nhìn xuống, là sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng yết hầu quyến rũ.
Lật tẩy rồi, cô đúng là thèm khát cơ thể của Cố Thần.
"Dậy rồi thì lăn xuống giường đi." Cố Thần lên tiếng, anh đã nói ra những lời khó nghe bằng chính giọng nói rất dễ nghe của mình.
Nghiêm Khả Khả mím môi, có chút quyến luyến chiếc chăn ấm áp.
Nhưng nhìn sang gương mặt lạnh lùng của anh, cô đành phải bước xuống giường mặc quần áo vào.
Tuy nhiên, không có bộ quần áo nào trên sàn còn nguyên vẹn, như thể chúng đang kể về sự điên rồ của cả hai vào đêm qua.
Nghiêm Khả Khả lúng túng quấn chặt chăn bông của mình, lắp bắp nói: "Nếu em nói tối qua chúng ta đã có một sự hiểu lầm đẹp tuyệt vời liệu anh có tin không?”
Không cần trả lời cũng đủ biết đáp án từ gương mặt đen như đít nồi của Cố Thần.
Anh ta thản nhiên đập hai trang giấy trên bàn đầu giường lên mặt Nghiêm Khả Khả, một trang là địa chỉ mà Lạc Dương viết cho cô, một trang là hợp đồng《 Ngôi sao sáng nhất》.
"Ngoại trừ thân xác, cô chẳng còn thủ đoạn nào nữa đúng không?"
Cố Thần gắt gao nói, anh muốn đứng lên, nhưng nhớ lại quần áo của mình chẳng còn cái nào ra hồn liền hận không thể xé xác Nghiêm Khả Khả ra từng mảnh.
Anh ta dậy sớm hơn Nghiêm Khả Khả, rõ ràng anh có cơ hội đến tủ lấy quần áo mới, nhưng lại nhất thời bị khuôn mặt của cô mê hoặc, anh cứ mãi ngắm nhìn đến mức quên luôn cả chuyện lấy quần áo, cho đến khi Nghiêm Khả Khả tỉnh lại.
Nghiêm Khả Khả ngược lại cũng không biết những ẩn tình đó, cô chỉ biết rằng có lẽ mình lại bị Cố Thần hiểu lầm nữa rồi.
Đúng lúc Cố Thần bị bỏ thuốc thì cô đến tìm anh, điều này giống hệt như những gì đã xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của ba cô hai năm trước!
Cô thật sự ngay cả giải thích cũng không muốn vì dù cô có nói Cố Thần cũng sẽ không tin.
"Ngủ thì cũng đã ngủ rồi, tôi biết làm sao bây giờ, ai bảo anh không quản được thằng nhỏ của mình chứ.” Nghiêm Khả Khả nhíu mày, dáng vẻ rất lưu manh.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Thần đã bao giờ thấy ai phóng khoáng như vậy.
Nên khi nghe Nghiêm Khả Khả nói "Anh làm gì được tôi”, anh đã nghẹn họng cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Nghiêm Khả Khả! Cô đúng là loại người… Không biết liêm sỉ!"
Không biết liêm sỉ, đây là từ vựng dùng để chửi người ở thời đại nào vậy?
"Tôi nhắc lại lần cuối, không phải tôi bỏ thuốc, tôi chẳng có ý đồ gì với anh hết, nếu anh thật sự để ý đến chuyện này thì…”
Nghiêm Khả Khả vừa nói, vừa quấn chăn bước xuống giường.
Cô tìm ba lô, lấy từ trong đó ra một thẻ ngân hàng ném trước mặt Cố Thần: "Trong thẻ này có 60 tỷ, coi như tôi mua một đêm của anh đi.
Nói xong cũng không thèm để ý đến sắc mặt của Cố Thần, cô liền tự ý mở tủ quần áo của anh để lựa đồ, lựa được một bộ rồi cô mới quay người rời khỏi phòng.
Nhưng thứ rời khỏi phòng sớm hơn cô chính là chiếc thẻ bị Cố Thần bẻ làm hai.
Trên thực tế, thẻ ngân hàng này là toàn bộ tiền tiết kiệm của cô trong hai năm qua, Nghiêm Khả Khả xót xa cầm chiếc thẻ bị hỏng lên.
Có điều khi rời khỏi căn tứ hợp viện, cô lại nhìn xung quanh, lần này thuận lợi tóm được ánh mắt đang nhìn trộm mình cách đó không xa.
Cô nghiêm mặt lạnh lùng nhưng rốt cuộc vẫn không lộ mặt.
Cô luôn cảm thấy rằng mọi người đều đã trưởng thành, không thể vạch trần chuyện xấu xa của người ta trước mặt bàn dân thiên hạ được.
Nhưng cô buông tha cho người ta thì liệu người ta có tha cho cô không? Nghiêm Khả Khả vẫn còn đắn đo chưa dứt.
Trở lại công ty, Đường Thu Dạ nhìn thấy Nghiêm Khả Khả công cốc trở về thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Chẳng phải em nói mình có thể giải quyết chuyện đoàn phim Ngôi sao sáng nhất yêu cầu đổi người sao?”
Cô muốn lợi dụng lý lịch của Nghiêm Thảo để giao dịch với Cố Thần, ai ngờ cô mờ mắt vì trai đẹp nên chẳng những công chuyện xôi hỏng bỏng không mà còn phá hủy sự tín nhiệm cuối cùng giữa cô và Cố Thần.
Có cho Nghiêm Khả Khả cả trăm tỷ cô cũng không dám kể với Đường Thu Dạ chuyện mình mê trai mà làm hư chuyện.
Cô bất lực thở dài, chỉ có thể chịu đựng nghe người ta lải nhải, đó là hình phạt cho sự buông thả của bản thân đêm qua.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Nghiêm Khả Khả bỗng nhiên lại nhớ tới điều gì đó, vội nói như tranh công: "Thu Dạ, tốt hơn hết chị nên giúp em lấy thư mời buổi tiệc phát sóng trực tiếp của Orange, có lẽ tin đồn về cái kết giữa em và giám đốc công ty thám tử sẽ được phát sóng tối nay đó.”
Ở bên này, Nghiêm Khả Khả đang đắc ý vì tài tiên đoán của mình, thì bên kia Đường Thu Dạ lần đầu tiên cảm nhận được sự bức thiết muốn cắn chết người nào đó của mình.