“Nếu cậu cảm thấy có lỗi, chẳng phải nên biểu hiện chút thành ý của mình à?”
Cố Thần nhướng mày liếc nhìn ly rượu vang trên bàn, với vẻ mặt lạnh lẽo.
Ngay cả Nghiêm Thảo đứng bên cạnh cũng không ngờ, anh sẽ lên tiếng gây khó dễ Phó Tăng Phúc, nên không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Cố Thần.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Anh làm vậy là vì cạnh tranh với Phó thị? Hay là vì Nghiêm Khả Khả?
Nghiêm Thảo cắn môi, cố nhìn ra chút gì đó từ trên người Cố Thần.
Nghiêm Khả Khả cũng không khỏi quan sát Cố Thần, thấy anh không có ý nói đùa.
Nhưng anh biết rõ Phó Tăng Phúc là ca sĩ, đừng nói là rượu vang, ngay cả nước có chút gia vị cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Mà sáng mai Phó Tăng Phúc còn phải tham dự một hoạt động rất quan trọng, nếu xảy ra một chút sai sót, chẳng phải trên mạng sẽ bôi đen anh ta à?
“Hay lời xin lỗi của cậu Phó chỉ là lời nói suông mà thôi?” Cố Thần ăn miếng trả miếng nói.
Lúc nãy Phó Tăng Phúc bức ép Liên Hồng Đăng thế nào, thì giờ Cố Thần cũng làm y như vậy.
“Lát nữa cậu ấy còn phải lái xe, mà chúng tôi đều là người tuân thủ pháp luật.” Trước khi Phó Tăng Phúc định cầm ly rượu lên, Nghiêm Khả Khả đã đè tay anh ta lại.
Trên mặt Nghiêm Khả Khả nở nụ cười ngọt ngào, nhưng lại không thấy ý cười.
Cô nhìn Cố Thần nói: “Tôi sẽ uống thay cậu ấy.”
Không đợi người khác can ngăn, cô đã uống cạn ly rượu vang trong tay mình.
Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cố Thần, cô cảm thấy rất đắc ý.
Mặc dù cô là người bị dị ứng với rượu vang, nhưng cô cũng là người chịu tội.
Cô uống xong thì cả phòng bao yên tĩnh trong giây lát, rồi nhất thời sôi trào.
“Nếu đã tìm được người uống thay, thì không chỉ đơn giản là một ly như thế, mọi người nói thử xem có đúng không?” Một nhà đầu tư luôn rục rịch đổ thêm dầu vào lửa.
Phải biết rằng, từ lúc Cố Thần và Phó Tăng Phúc giương cung bạt kiếm, ông ước gì không thể làm lớn mâu thuẫn.
Nhưng vì thân phận Phó Tăng Phúc, nên ông ta không tiện ra mặt.
Giờ Nghiêm Khả Khả đã đứng ra rồi, tất nhiên ông sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Cố Thần.
Mấy người khác cũng nghĩ như thế, nên lần lượt đáp lại, hận không thể chuốc say Nghiêm Khả Khả trên bàn rượu.
Nghiêm Khả Khả nhếch miệng cười khẩy.
Cô cũng không phản bác lại, mà nghiêng đầu giả vờ ngẫm nghĩ một hồi lâu, rồi mới nói: “Hôm nay tổng cộng có mười người tới, nên tôi sẽ uống mười ly liên tiếp, đủ để bày tỏ lời xin lỗi của chúng tôi rồi chứ?”
“Nghiêm Khả Khả, cậu điên rồi.” Phó Tăng Phúc là người mất bình tĩnh trước, anh thật sự không hiểu tại sao cô lại cố chấp một cách vô cớ và không đúng lúc như thế.
Trước giờ anh chưa từng nhìn thấu Nghiêm Khả Khả.
“Không sao, hôm nay là ngày vui, hơn nữa ngay cả đạo diễn tấm lòng tốt cũng cho tớ cơ hội diễn một vai trong phim, nên tớ uống rượu chúc mừng một lát cũng được.”
Nói xong, cô lại ra vẻ rót rượu.
Cô rót đầy một ly, rõ ràng là rượu vang đắt tiền, nhưng lại bị cô uống như nước lã.
Giờ cô đang đánh cược, để xem rốt cuộc Cố Thần có đủ tàn nhẫn với cô không?
Một ly, hai ly...
“Đủ rồi!”
Rõ ràng cô đã thắng.
Trông Cố Thần có vẻ lạnh lùng, nhưng luôn vô tình toát ra vẻ dịu dàng.
“Đây là chỗ liên hoan, chứ không phải nơi tiếp rượu.” Cố Thần nghiến răng, tức giận về sự liều lĩnh của Nghiêm Khả Khả, cũng như lòng thương cảm của mình.
“Nếu tổng giám đốc Cố đã nói thế, thì tôi không thể không nể mặt cậu được, lần này cứ vậy trước đã, đợi tôi casting xong rồi, sẽ mời mọi người uống rượu.”
Nghiêm Khả Khả nhướng mày, bộ dạng như tiểu nhân đắc chí.
Nhưng thật ra cổ cô đã nhanh chóng nổi đầy chấm đỏ, trông hơi đáng sợ.
Cũng may sau đó mọi người chỉ ngồi ăn cơm, chứ không gây khó dễ gì nữa.
Nghiêm Khả Khả luôn cười dịu dàng, kiểm soát gương mặt hoàn hảo đến đáng sợ.
Cơm nước no nê xong, có người vẫn chưa hài lòng, nên đề nghị: “Giờ vẫn còn sớm, tôi đã đặt một phòng bao KTV rồi, chúng ta đi tăng hai đi?”
Nghiêm Khả Khả lặng lẽ quan sát Cố Thần, cô thật sự không tưởng tượng ra dáng vẻ của anh khi ở trong KTV, nên cũng nhất thời kích động.
Nhưng Liên Hồng Đăng lại khoát tay, phá vỡ ảo tưởng của cô: “Bỏ đi, hôm nay tôi hơi mâu thuẫn với vợ tôi, không biết tại sao bà ấy cứ gây sự với tôi, nên tôi phải về sớm.”
Người chủ trì đã nói thế rồi, cho dù mấy người còn lại có muốn thấy sang bắt quàng làm họ với Cố Thần, cũng chẳng còn cớ nữa.
Nên lời đề nghị này cứ thế kết thúc.
Tiếc quá, Nghiêm Khả Khả thầm bĩu môi.
Lúc cô đang đợi người gác cửa lái xe tới, thì một giọng nói bỗng cô lại, là Liên Hồng Đăng – người xem thường cô nhất.
“Này, cổ cô sẽ gây chết người đó, hay là cô tới bệnh viện xem thử đi.” Liên Hồng Đăng chỉ vào cổ mình rồi nói với Nghiêm Khả Khả.
Thật ra nếu nhìn kỹ, thì trên mặt cô cũng nổi lên khá nhiều, nhưng vì cô đánh phấn, nên không thấy rõ.
“Tôi sẽ không chết đâu, mà chỉ xấu đi hai ngày thôi, không có gì to tát đâu.” Nghiêm Khả Khả nói đùa, một khi người này tàn nhẫn thì ngay cả mình cũng không buông tha.
Cô ngẫm lại, rồi nhắc nhở Liên Hồng Đăng: “Đạo diễn, nếu tôi nhớ không lầm, có lẽ hôm nay là ngày kỷ niệm 12 năm ngày cưới của ông và vợ ông.”
Cô chỉ nói đến đây, chứ không nói thêm gì nữa.
Liên Hồng Đăng nhất thời trợn tròn mắt, xem như xác nhận lời nói của Nghiêm Khả Khả.
Liên Hồng Đăng như “từ cõi chết trở về”, nhìn Nghiêm Khả Khả bằng ánh mắt cảm kích.
Nhưng ông nhanh chóng nhớ ra mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, nên thu hồi nụ cười, vừa khách sáo lại vừa gượng gạo nói: “Cô biết cũng nhiều đấy, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cô vì đã nhắc nhở.”
“Nếu ông thật sự muốn cảm ơn tôi, thì mở cửa sau cho tôi đi, để tôi đóng thẳng vai nữ chính là được.” Nghiêm Khả Khả chớp đôi mắt xinh đẹp, chọc Liên Hồng Đăng tức điên người.
Ông sống từng này tuổi rồi, nhưng chưa từng thấy người nào được đà lấn tới như vậy.
“Tháng sau, chúng tôi sẽ tổ chức casting ở Minh Hiên, nếu cô thật sự muốn tham gia, thì phải trau dồi diễn xuất của mình, bớt giở mấy trò xấu xa kia đi.”
Liên Hồng Đăng hừ lạnh, xem như chính thức cho Nghiêm Khả Khả một cơ hội.
Rồi ông chui vào xe rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu lại, nhưng khi liếc nhìn người đứng ngoài xe thông qua gương chiếu hậu, ông lại không nhịn được mỉm cười.
Thật ra cô nhóc Nghiêm Khả Khả này làm người khác rất yêu thích.
Bên này, cuối cùng Nghiêm Khả Khả không thể nhịn được cơn đau trên người, nên định đưa tay lên gãi.
Nhưng tay cô chưa kịp chạm vào cổ, đã bị Phó Tăng Phúc đánh xuống.
“Cậu không cần mặt mình nữa à?” Anh nắm tay Nghiêm Khả Khả, rồi quay đầu liếc nhìn mọi người, cười nói: “Mọi người, tôi phải đưa cô ấy tới bệnh viện trước, nên không thể đi cùng mọi người được.”
Nói xong, anh cũng không đợi người khác trả lời, đã kéo Nghiêm Khả Khả lên xe.
Anh nghĩ anh nhất định phải nói cho anh mình biết, để anh ấy giết chết mấy người đổ thêm dầu vào lửa này.
“Tớ không gãi, mà chỉ vỗ thôi, khó chịu quá đi mất...”
Mọi người thoáng nghe thấy giọng điệu hờn dỗi của Nghiêm Khả Khả, Cố Thần chưa từng nghe thấy cô nói nhẹ nhàng như thế.
Đây đã là lần thứ hai Cố Thần thất thố trong hôm nay rồi.
Nghiêm Thảo nghiến răng, nhưng chỉ có thế kéo áo Cố Thần, nũng nịu: “Em lạnh quá Thần, chúng ta cũng đi thôi.”
Cố Thần liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Thảo, rồi lại nhìn chiếc xe đã chạy xa, sau đó mới khẽ gật đầu.
Rõ ràng hai người đều làm nũng, nhưng tại sao anh lại cảm thấy khác biệt thế?