Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời

Chương 61




Sau khi Tô Linh nghe thấy cái tên “Bành Lộ Thanh” ở trong đám người đó, cô bất ngờ trong phút chốc.

Tô Linh biết Bành Lộ Thanh.

Nói chính xác thì, hai người tuy không thân nhưng có lẽ cũng được coi là quen biết.

Khi ông của Tô Linh còn chưa mất, cô từng gặp Bành Lộ Thanh ở trong một bữa tiệc sinh nhật nào đó của ông.

Khi đó, Bành Lộ Thanh có thái độ tràn đầy thù địch với cô.

Lúc ấy cả hai chỉ mới mười mấy tuổi nhưng Bành Lộ Thanh đã có khí chất rất đoan trang quý cô.

Khuôn mặt trẻ con của cô ta còn trang điểm, lưng rất thẳng. Cô ta đi bên cạnh bố của mình lễ phép gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh.

Nhìn qua giống như là một đứa con của trời từng trải qua dạy dỗ chuyên nghiệp.

Sau khi đi dạo sơ qua một vòng, Bành Lộ Thanh được bố của mình dẫn đến trước mặt Tô Linh và Tô Phó Thần.

Cha Bành nhìn thì giống một người thành công với tác phong nhanh nhẹn, cho dù là đối với hai đứa trẻ, ông ấy vẫn lịch sự mà lại đúng mực.

Ông ấy vỗ lưng Bành Lộ Thanh, nói: “Nào, chào hỏi với người ta.”

Bành Lộ Thanh nghe vậy thì cười, hơi gật đầu với Tô Phó Thần rồi giơ tay ra bắt tay với anh ấy, sau đó chuyện trò vài câu với giọng điệu dịu dàng, nhìn giống hệt một tiểu thư nhà giàu cô cùng lễ phép.

Nhưng sau khi chào hỏi với Tô Phó Thần xong, cô ta liền dừng động tác lại, hiển nhiên là không chuẩn bị rời mắt nhìn sang Tô Linh đứng ở bên cạnh.

Ông Bành nhăn mày, hỏi: “Lộ Thanh, sao lại không chào hỏi cô Tô?” “A, xin lỗi.”

Dường như Bành Lộ Thanh mới phản ứng lại, cô ta liên tục nói xin lỗi sau đó giơ tay về phía Tô Linh, cười nói: “Tôi không nhận ra cô là cô Tô, tôi còn tưởng nhà họ Tô chỉ có một người con trai chứ.”

Tuy khi Bành Lộ Thanh nói chuyện, giọng điệu của cô ta đúng mực.

Nhưng lời nói không kiêng dè cay nghiệt đó lại có thể khiến Tô Linh không thể nào hiểu rõ được.

Đương nhiên Bành Lộ Thanh cũng đã nghe lời đồn về nhà họ Tô, đồng thời tin rằng đó là thật.

Từ trước đến nay cô ta được sống trong nhung lụa, hơn nữa từ khi sinh ra liền được mọi người vây quanh nên cảm thấy bản thân có thân phận cao quý.

Người giống như Bành Lộ Thanh trong mắt vốn xem thường người như Tô Linh - đứa con gái được “bồ nhí” thăng chức sinh ra.

Tô Linh cúi mắt sau đó từ từ chìa tay ra, nắm lấy lòng bàn tay của Bành Lộ Thanh.

Mà trong lúc lòng bàn tay hai người sắp chạm vào nhau, Tô Linh lại mỉm cười, sau đó chầm chậm nhẹ nhàng vỗ vào tay của Bành Lộ Thanh.

Động tác của Tô Linh rất nhẹ. Đồng thời trong lúc vỗ vào tay Bành Lộ Thanh, cô cười tít mắt nói: “Có phải cô Bành trêu tôi không? Đến tham gia tiệc sinh nhật của ông tôi nhưng lại không biết ông tôi có mấy đứa cháu?”

Câu nói của Tô Linh có sự hờn dỗi của thiếu nữ, nghe giống như là giọng điệu trêu đùa của đứa trẻ đang tức giận, nhưng trong nháy mắt lại thu hút ánh nhìn

của mọi người xung quanh.

Mọi người xung quanh nghe thấy câu nói này đều không khỏi khẽ nói thầm với nhau. Tuy Bành Lộ Thanh nghe không rõ người bên cạnh nói những gì, nhưng lại đoán ra được chả phải lời tốt đẹp gì.

Khuôn mặt của Bành Lộ Thanh phút chốc cứng đờ.

Cô ta muốn Tô Linh khó xử, nhưng lại không ngờ cô ta lại bị mất mặt trước mọi người.

Ông Bành là một người thông minh, cũng không muốn làm to chuyện này nên nhanh chóng bảo Bành Lộ Thanh xin lỗi, sau đó đưa con gái của mình rời đi.

Đó dường như là một lần duy nhất Tô Linh gặp Bành Lộ Thanh. Ấn tượng rất không tốt.

Tô Linh thở dài, sau khi uể oải vươn cái eo mỏi, cô giơ tay xoa huyệt thái dương của mình, nghĩ kĩ nếu tí nữa gặp Bành Lộ Thanh thì nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Sau đó Tô Linh vừa ngẩng mắt liền phát hiện bản thân đã đi tới một góc ở trên hành lang.

Trên bức tường này treo một bức tranh.

Bức tranh này vô cùng gây chú ý, có rất nhiều người đang tụ tập trước bức tranh, đè giọng trò chuyện thảo luận với nhau.

Trên bức tranh là một con sư tử bị thương.

Bức tranh này được vẽ vô cùng sống động, mỗi cọng lông của sư tử đều rõ từng cái một, nhìn qua hệt như vật sống, giống như đến cả camera chất lượng cao cũng không thể nào chụp được bức ảnh tinh vi như này.

Điều khiến mọi người cảm thán nhất là cái thần của con sư tử. Đôi con ngươi màu vàng kim hệt như trói chặt lấy người bạn, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bạn.

“Cháu rất thích bức tranh này?”

Bỗng nhiên, bên cạnh Tô Linh vang lên một giọng nói hơi già dặn.

Tô Linh ngẩng mắt, quay đầu nhìn thấy một ông lão chống gậy đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào không hay, sau đó cô cười, nói: “Vâng.”

Ông lão đeo kính có dây màu vàng ở bên gọng. Ông ấy ngẩng đầu xoa gọng kính, sau đó từ từ nói: “Cháu thấy cốt lõi của bức tranh này là gì?”

Câu nói của ông lão bị rất nhiều người xung quanh nghe thấy, mọi người lập tức sôi nổi thảo luận.

“Con sư tử này bị thương, nhưng vẻ mặt lại không hề sợ hãi, vừa nhìn thì chính là mang theo lực uy hiếp từ vua của thảo nguyên.”

“Can đảm?”

“Dũng cảm và vững chắc?”

Thế nhưng trên mặt ông lão vẫn mang nụ cười, không nói gì. Mà Tô Linh lại cúi mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Dịu dàng.”

Câu này vừa thốt ra, dường như một nhóm người xung quanh đều cười. Bọn họ thì thầm với nhau, chỉ cảm thấy cô gái trẻ này đang đoán mò.

Thế nhưng còn có một nhóm người lại nhăn chặt mày rồi quay đầu nhìn bức tranh, dường như trầm ngâm.

Tô Linh cũng không biết bản thân nghĩ đến từ dịu dàng này như thế nào.

Nhưng người từng đích thân trải qua nhiều lần như cô có thể lờ mờ nhận ra được, dường như cơ thể của con sư tử này đang bảo vệ và ngăn cản thứ gì đó.

Trên người nó bị thương nhưng dáng vẻ vẫn kiên quyết đứng lên, điều đó khiến Tô Linh cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Điều này đối với Tô Linh, là một loại dịu dàng.

Là sự dịu dàng để bảo vệ điều gì đó mà thong thả đối mặt với sự uy hiếp của cái chết.

Mà chính vào lúc này, khuôn mặt của ông lão đó từ từ hiện lên vẻ kinh ngạc vui mừng. Ông quay đầu nhìn Tô Linh sau đó gật đầu: “Ta rất thích cách giải thích của cháu.”

Tô Linh hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn kĩ ông lão ở bên cạnh. Hơi quen.

Nhưng phút chốc, Tô Linh lại lập tức bừng tỉnh. Giọng nói của cô hơi kinh ngạc: “Ông Hoàng?”

Ông lão này chính là tác giả của bức tranh, cũng chính là họa sĩ duy nhất hiện nay có thể đại diện cho Trung Quốc, đồng thời cũng rất nổi tiếng trên thế giới.

Tô Linh hét lên cái tên này, mọi người xung quanh lập tức trở nên ồn ào, vội vàng có người tiến lên trên muốn lôi kéo làm quen với ông Hoàng.

Nhưng ông Hoàng lại vẫy tay, không muốn quan tâm đến những người xung quanh.

Thế mà ông nhìn Tô Linh, yêu mến cười nói: “Cô gái nhỏ có muốn nói chuyện thêm với ông lão là ta đây không?”

***

Bên tổ chức triển lãm tranh Delin đợt này là một ông lão họ Bành, ông ấy hiện giờ đã hơn tám mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn khỏe mạnh.

Địa vị của ông ấy trong giới mỹ thuật Trung Quốc rất vững chắc.

Ông Bành đối xử nhiệt tình, thấy Thẩm Tử Kiêu đến triển lãm với tâm tư đó nên không khỏi kéo anh vừa đi giới thiệu các tác phẩm trưng bày vừa trò chuyện.

Trái lại Thẩm Tử Kiêu kiên nhẫn, trán không hề kiên nhẫn nhưng ngược lại vô cùng yên lặng nghe lời tường thuật của ông Bành.

Có phải nghiêm túc nghe hay không, đương nhiên ông Bành nhận ra được.

Nhìn Thẩm Tử Kiêu có thể tỏ ra vẻ nghiêm túc nghe hết, ông Bành không khỏi cảm thán: “Cậu có thể nghiêm túc nghe ông già này nói mấy lời này như vậy, trái lại khiến tôi rất vui. Dù sao tôi cũng cho rằng người trẻ hiện nay đều chả có hứng thú gì với những bức tranh này nữa.”

Tuy triển lãm không thiếu người trẻ tuổi nhưng hơn nửa đều không ngắm tranh. Họ chỉ chụp mấy tấm ảnh đăng lên tường nhà, rồi liền bắt đầu không thì chơi điện thoại, không thì trò chuyện với bạn bè xung quanh.

Hiển nhiên mục đích bọn họ đến triển lãm tựa như chỉ vì để lộ ra thân phận của mình, nhân tiện ra vẻ bản thân cực kì có tố chất văn hóa.

Đã nói hết một lượt tranh nhưng ông Bành lại vẫn không chịu để Thẩm Tử Kiêu đi, lôi anh nói những chuyện gia đình nhạt nhẽo.

Xuất phát từ sự tôn trọng với người bề trên, trái lại Thẩm Tử Kiêu luôn không tỏ ra không kiên nhẫn.

“Ông đang nói chuyện với ai đấy? Lâu lắm rồi không thấy ông vui như vậy.”

Chính vào lúc này, một giọng nữ mang ý cười vang lên, ngay sau đó là âm vang lanh lảnh của tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất từ từ đến gần.

Bành Lộ Thanh bước đi đoan trang, trên mặt hiện lên nụ cười hoàn hảo, lưng của cô ta rất thẳng, đứng vững ở bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.

Bành Lộ Thanh hơi ngẩng mắt, ánh nhìn rơi trên người Thẩm Tử Kiêu, sau đó hiện ra ý cười lịch sự, giọng điệu đúng mực: “Chắc hẳn vị này là thiếu gia nhà họ Thẩm nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu.”

Thẩm Tử Kiêu ngẩng mắt nhìn Bành Lộ Thanh, trên mặt không biểu hiện quá nhiều, anh chỉ thản nhiên nói: “Hân hạnh.”

Đến cả tay cũng không giơ ra.

Sắc mặt Bành Lộ Thanh phút chốc cứng đờ, nhưng cô ta lại nhanh chóng mím môi, cười híp mắt nói với ông Bành: “Hai người vừa nãy nói gì thế ông nội?

Nói cho con đi.”

Ông Bành cực kì chiều cô cháu gái này của mình, lập tức cười haha vỗ mu bàn tay của cô ta, nhìn Thẩm Tử Kiêu nói: “Đây là cháu gái của tôi, tôi thấy hai người đều là tiểu bối, giao lưu với nhau có thể vui hơn là nói chuyện với ông lão này, bằng không để nó nói về tranh với cậu đi.”

Bành Lộ Thanh cúi mắt, khiếm tốn nói: “Có điều cháu chỉ biết một ít về tranh.” “Con nhóc này.”

Ông Bành vỗ mu bàn tay của Bành Lộ Thanh, sau đó quay đầu nói với Thẩm Tử Kiêu: “Đừng thấy đứa cháu gái này của tôi còn trẻ, nhưng mà triển lãm tranh ngày hôm nay còn có một bức của nó đấy. Tôi thấy cậu Thẩm cũng là người yêu tranh, hai người chắc chắn nói chuyện được với nhau.”

Thẩm Tử Kiêu nhấc mí mắt.

Thảo nào lúc nãy ông Bành kéo dài thời gian của anh, thì ra là có mục đích khác.

Hai má Bành Lộ Thanh hơi đỏ, sau đó nói: “Thế thì tôi...” “Không cần đâu.”

Giọng nói của Thẩm Tử Kiêu hơi xa cách, nghe giống như đối xử với một người xa lạ cực kì bình thường.

Anh quay đầu lại, nhìn ông Bành ở bên cạnh rồi lễ phép hơi gật đầu nói: “Cảm ơn lời mời của ông Bành, có điều là hôm nay tôi đến cùng với bạn gái.”

Ông Bành nghe thấy câu này, vẻ mặt hơi khó xử.

Thực ra lúc nãy đến, quả thực ông ấy đã nhìn thấy bên cạnh Thẩm Tử Kiêu có một cô gái nhỏ ngoại hình nổi bật.

Nhưng mấy ngày nay ông ấy nghe ngóng ở nhiều nơi, nghe nói bên cạnh cậu Thẩm này không có ai, cho nên ông ấy mới cho rằng cô gái nhỏ đó chỉ là một người bạn bình thường dựa vào cậu Thẩm để vào triển lãm ngắm tranh.

Sắc mặt của Bành Lộ Thanh hiển nhiên xấu đi. Cô ta cắn răng, đè nén rồi lại đè nén sự cực kì phẫn nộ ở trong lòng mình, rồi sau đó lộ ra nụ cười tiếc nuối: “Thế à, thật đáng tiếc. Có điều bạn gái của cậu Thẩm làm nghề gì thế? Là đại tiểu thư của nhà nào à?”

Bành Lộ Thanh hơi nâng cao âm lượng khi nói câu nói này.

Mọi người xung quanh không khỏi chú ý, nhìn về hướng của Thẩm Tử Kiêu. Bạn gái của cậu Thẩm?

Mọi người đều không khỏi hiếu kì, cô gái có thể lọt vào mắt xanh của Thẩm Tử Kiêu rốt cuộc có lai lịch gì.

Nhưng Bành Lộ Thanh biết thân phận của Tô Linh. Chả qua là một đại tiểu thư giả bị đuổi ra khỏi nhà và là họa sĩ nghiệp dư, thực ra là có chút danh tiếng

nhưng so với những họa sĩ nổi tiếng tràn ngập trong căn phòng này, chung quy vẫn là không cùng đẳng cấp.

Cô ta cố ý muốn Tô Linh khó xử.

Bành Lộ Thanh vừa nói vừa đưa tay về phía Thẩm Tử Kiêu, dường như là muốn bắt tay lễ phép với anh, tỏ ra câu hỏi này của mình không hề cố ý.

Đôi con ngươi đen kịt của Thẩm Tử Kiêu nhìn chăm chú vào mắt của Bành Lộ Thanh. Đôi mắt hẹp dài của anh hơi híp lại, khiến trong lòng Bành Lộ Thanh không hiểu sao lại căng thẳng.

Mà chính vào lúc này, tay của Bành Lộ Thanh được một người nhẹ nhàng nắm lấy.

Cảm giác mềm mại, năm ngón tay nhỏ dài mịn màng.

Một tay Tô Linh nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Thẩm Tử Kiêu, một tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Bành Lộ Thanh, giữa hàng lông mày mang theo ý cười. Tô Linh phì cười, sau đó nói: “Lâu lắm không gặp nhỉ.”