Lão Đông đang sa cơ thất thế, trên dưới đàn em của lão đều đã sa lưới. Lão không ngờ người mà mình tin tưởng nhất, Hán ca lại phản bội hắn. Thân phân cảnh sát chìm của hắn đã chặt đứt đi mạng sống của lão, nhưng lão không cam tâm.
Lão muốn cùng nhau chết chung.
Lão Đông cài boom vào người của Châu Huệ Mẫn, cái nịt sắt có một quả boom hẹn giờ. A Táo nhìn thấy cảnh này, gã do dự, cuối cùng cũng tỉnh ngộ đẩy lão Đông ra, gã nói:"Anh Đông cô ấy vô tội, không đáng chết."
...đoàng...
A Táo gục xuống, mắt trợn to. Gã chết rồi, lão Đông đã bắn gã một phát khiến gã chết ngay tại chỗ. Máu từ đầu gã chảy ra, gã chết không nhắm mắt. Châu Huệ Mẫn kinh sợ, cô siết tay co rúm người lại.
Lão Đông bấm nút, quả boom trên người Châu Huệ Mẫn bắt đầu đếm ngược...
Gã lôi cô đi ra ngoài nhà kho, kéo tới vách núi.
"Trạch Vũ..." Cô gọi hắn.
Trạch Vũ nhìn thấy cô bị lão Đông bắt, đôi mắt vốn âm ưu của hắn càng thêm trầm xuống.
"Mày muốn con đàn bà này chết không? Mày yêu nó lắm đúng không, Trạch Vũ?" Lão cười đắt ý khi thấy Trạch Vũ thật sự đã bị uy hiếp.
"Mày muốn gì mới thả cô ấy ra?"
"Chuẩn bị cho tao một chiếc máy bay, lập tức." Lão ngã giá.
Trạch Vũ lập tức nhấc điện thoại liên lạc, hắn đang làm theo lời gã. Châu Huệ Mẫn biết mình không thể sống tiếp rồi, trên người cô mang boom, là một trái boom dính chặt lên người không thể gỡ được. Cô nhìn Trạch Vũ, hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt mệt mỏi, thậm chí râu dưới cằm đã mọc dài ra nhiều rồi.
"Mày không được làm hại cô ấy, thứ mày muốn tao đã chuẩn bị."
"Tốt, tao còn muốn cánh tay của mày."
"Đừng... Trạch Vũ đừng làm thế."
Cô gào lên trong tuyệt vọng, cô không muốn hắn vì cô mà tổn thương. Cô khóc lóc, giãy dụa ra khỏi lão Đông, lúc nảy cô đã mở dây trói, lão không ngờ mình bị hất ra xa. Ngay lập tức lão bị bắn vào chân, nhưng lão muốn cùng nhau chết chung. Lão đẩy Châu Huệ Mẫn xuống vách núi, cô rơi xuống, mắt nhắm nghiền.
"Trạch Vũ ???"
Hắn đam bám một tay lên nhành cây khô trên vách núi, lúc cô ngã xuống hắn cũng đã nhảy xuống theo ?
Châu Huệ Mẫn nức nở, cô khóc hu hu với hắn nói:"Anh có biết nguy hiểm lắm không, anh nhảy theo em, tại sao lại nhảy theo em được chứ?"
"Huệ Mẫn đừng khóc, lát nữa trực thăng tới cứu chúng ta."
Hắn nắm tay cô thật chặt, cô cũng siết chặt tay hắn. Đứng giữa cái chết và sự sống đột nhiên cô không còn sợ hãi như lúc đầu nữa, trái tim cô bông tĩnh lặng. Cô nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình, sắc mặt hắn lạnh nhạt nhưng trái tim hắn ấm nóng. Cô đã yêu hắn, đã từng hận hắn rồi lại yêu hắn. Có lẽ hắn nói đúng, hắn là ác quỷ của cô.
"Tiểu Vũ vết sẹo trên vai anh làm thế nào mà xoá được vậy?" Cô cười với hắn, nụ cười thật lòng nhất.
Trạch Vũ nắm chặt tay cô, hắn mím môi không trả lời.
Cô vẫn cười, tiếp tục nói:"Anh nói đúng, cho dù anh là ác quỷ em vẫn cứ yêu anh, yêu đến không dứt ra được. Tiểu Vũ, anh là ác quỷ của em, là một con ác quỷ sưởi ấm cho em."
"Huệ Mẫn có gì về sau hẳn nói, em nắm chắc tay anh đi."
"Được."
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Từ xa xa chiếc trực thăng đang bay tới chỗ của bọn cô, có lẽ chính là lúc này, phải chia tay rồi.
"Đỡ cô ấy lên trước."
"Không, anh đỡ em đi. Em sợ." Châu Huệ Mẫn đề nghị.
Trạch Vũ không muốn nghe, hắn có dự cảm chẳng lành. Hắn kéo tay cô lên, nhưng cô một mực không chịu lên trước.
"Anh lên trước đỡ em đi, em sợ thật mà."
"Huệ Mẫn, anh nói rồi. Anh sẽ giải thích với em rõ ràng, em có thể lên trước không?"
"Các anh đỡ anh ấy trước đi, tôi nhẹ hơn có thể trụ được mà."
Châu Huệ Mẫn nói với nhân viên đang đu dây, anh ta thấy có lý nên mới khuyên Trạch Vũ lên trước. Hắn không muốn lên, nhưng kéo thì cô cũng không lên, nếu cứ dây dưa không phải là cách.
"Nhanh lên đi, em mỏi rồi Tiểu Vũ." Cô thúc giục, nước mắt cố kiềm nén trước mặt anh.
Cuối cùng hắn vẫn phải đu dây lên trước, tay hắn vừa chạm dây đã vươn tay ra kéo cô như sợ cô rơi xuống vậy. Châu Huệ Mẫn nắm lấy bàn tay hắn, lúc này hắn mới yên tâm.
Thứ trong người cô phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng mà càng lúc thanh âm càng gấp gáp hơn, cô biết đã tới lúc rồi. Châu Huệ Mẫn không muốn xa hắn, cô không muốn đâu. Cô siết chặt tay hắn, lần cuối cùng...
Trạch Vũ lên được cửa máy bay, dùng sức kéo cô lên.
"Huệ Mẫn...KHÔNG...."
Giây phút hắn kéo cô lên cô đã buông tay hắn, cả người cô rơi tự do trong không trung. Hắn muốn nhảy xuống theo nhưng những đồng đội ngăn cản hắn lại, hắn nhìn thấy đốm lửa lớn bùng lên trong không trung. Châu Huệ Mẫn em thật nhẫn tâm...
____
"Trạch Vũ em yêu anh, cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau rồi."
"Anh cũng yêu em, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."
Hắn siết chặt tay cô gái, đột nhiên bàn tay hắn trốn không còn cô cũng từ từ mờ đi, cô biến mất như không khí ở trước mặt hắn.
"Không..."
Trạch Vũ tỉnh lại, hắn nhìn trần nhà trắng xoá. Đây là bệnh viện, hắn còn đang truyền nước biển, hắn bức hết dây nhợ đang cắm trên người ra đi xuống giường, bước chân hắn lảo đảo không có trọng lực, nhưng hắn vẫn cố gắng bước ra ngoài.
Từ xa xa Trạch phu nhân nhìn thấy hắn đã tỉnh liền chạy lại đỡ, bà lo lắng đỡ hắn vào phòng bệnh.
"Cô ấy đâu, Huệ Mẫn đâu. Cô ấy ở đâu, tôi muốn gặp Châu Huệ Mẫn."
Hắn nổi điên rồi, ngay cả cảnh sát cũng không cản nổi hắn. Bác sĩ đành phải tiêm cho hắn liều thuốc an thần, chỉ có như vậy hắn mới có thể nghỉ ngơi tốt.
_____
Ngày tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh trong trận chiến sinh tử ấy, Châu Huệ Mẫn tươi cười như một đoá hoa hướng dương đang toả sáng rực rỡ dưới ánh mắt trời. Di ảnh của cô là do Trạch Vũ chọn, lấy tấm ảnh lúc hắn chụp cho cô ở đồi hoa hướng dương, hắn biết cô thích nó. Từng đoá hoa màu trắng đặt xuống bia mộ của cô, riêng hắn hôm nay đặc biệt bó một đoá hướng dương to, màu vàng rực rỡ đó đặt trên bia mộ của người con gái.
Trong lòng hắn thắt lại, cơn đau này kéo dài suốt mấy năm trời vẫn chưa từng nguôi ngoai. Nó như một cái dằm nhỏ ầm ĩ trong tim hắn vậy, mãi mãi dứt không ra. Hắn không làm nghề nữa, vứt bỏ mọi thứ. Bây giờ hắn đi khắp nơi trên thế giới, nhưng nơi mà hắn mỗi năm nhất định phải đến rất nhiều lần đó là nước Pháp. Nơi đó hắn đã cầu hôn vợ mình, cũng đã chụp cho cô bức ảnh cực kì xinh đẹp. Hắn có suy nghĩ sau này sẽ rửa tấm ảnh đó thật lớn, treo ở trong phòng tân hôn của hai người, hắn đâu có ngờ đó chính là di ảnh của cô khi mất đi.
_____
Hoàn Thành