Anh Không Yêu Em, Em Hiểu Mà!

Chương 14: Phiên ngoại: Anh phải yêu em nhiều hơn




PHIÊN NGOẠI: EM HIỂU MÀ!

Trong căn phòng, ánh sáng từ quả cầu thuỷ tình chiếu ra thứ ánh sáng le lói không rõ màu sắc, chỉ giây sau đó những hình ảnh rè rè kia vụt tắt, căn phòng ngay lập tức rơi vào trong bóng tối, tối đen như mực. Một cảm giác sợ hãi đập thẳng vào trái tim Trần Dực khiến tay anh vô thức siết chặt lại.

Lâm Thiến bị anh nghiến đến nhăn cả mặt, cô dùng tay còn lại mò mẫm tìm kiếm tay anh vỗ nhè nhẹ, dịu giọng an ủi:

- Không sao, em ở ngay cạnh anh.

- Kiếp trước em cũng nói thế, rồi em vẫn đi.

Giọng anh vì nghẹn ngào nên trầm trầm không rõ chữ, Lâm Thiến nghe xong bật cười:

- Anh tin mấy cái vớ vẩn này hả?

Lời cô vừa dứt, bóng đèn điện trong phòng sáng lên, ánh sáng trắng dần dần lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong phòng. Lâm Thiến nhìn rõ bà cụ đang đứng đối diện mình, chỉ cách một cái bàn và một quả cầu kỳ lạ đặt ở giữa. Lúc này bà cụ đang nhìn cô chăm chú, hình như bà không hài lòng với từ cô vừa nói, lông mày hơi chau lại, mấy lớp nhăn ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp mũ trùm đầu.

Bà cụ đặt tay lên quả cầu kì lạ, thanh âm khàn khàn.

- Cô gái đây chính là kiếp trước của hai người. Nếu cô không tin, già cũng thật không có cách.

Lâm Thiến ngẩng đầu nhìn bà cụ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay của Trần Dực, cô cười dịu dàng rồi quay đầu nhìn Trần Dực.

- Cháu thật không tin kiếp trước Trần Dực có thể đối xử với cháu như thế. Anh ấy thực sự rất tốt, còn chưa một lần to tiếng với cháu. Phải không anh Dực?



Giọng cô nhẹ nhàng tựa như cơn gió mùa hạ lướt qua làm lòng Trần Dực vô thức ấm áp, nhưng trong thâm tâm vẫn còn dư âm của sự hoảng sợ, cô đơn kiếp trước khi Lâm Thiến rời xa anh, nên đáy mắt không hoàn toàn hiện lên ý cười.

- Anh sẽ không làm em tổn thương.

Lâm Thiến nghiêng đầu cười cực kỳ vui vẻ.

Bà cụ thu lại quả cầu kia vào trong hộp, phủ khăn lên thật cẩn thận rồi đậy nắp vào. Lúc này bà ngước mắt nhìn về phía Trần Dực, bà lão tuy lớn tuổi nhưng đôi mắt rất tinh tường, sáng rực.

- Chàng trai này vì kiếp trước nợ cô quá nhiều, kiếp này cậu ta phải trả nợ. Gặp nhau chính là duyên, còn để đi đến được hôn nhân thì là nợ, đến khi trả hết nợ sẽ tự động rời đi.

Giọng bà cụ trầm thấp, chầm chậm đi vào trong lòng Lâm Thiến, trái tim của cô cứ như bị ai đó đập mạnh cực kỳ choáng váng.

Hết nợ sẽ tự động đi ư?

Cô tuy không tin tưởng vào mấy thứ mê tín này nhưng cô lại không thể lấy cái niềm tự tin lớn lao ở đâu để có thể khẳng định Trần Dực cả đời này sẽ ở bên cô.

Ánh mắt mơ màng của cô nhìn tới khiến Trần Dực đau đớn vô cùng, anh hối hận vì đã cùng cô vào đây, tại sao bây giờ cô lại có vẻ không tin tưởng anh như thế?

- Em sẽ không bao giờ bỏ anh... Anh cũng có thể như vậy chứ?

Trần Dực không suy nghĩ nhiều, anh kéo lấy tay cô khiến cô lại gần, môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, dịu dàng mơn trớn.

- Anh dùng cả cuộc đời này mua hạnh phúc về cho em.

Nếu thật sự kiếp trước anh khốn nạn như thế thì anh sẽ dùng cả kiếp này để bồi thường cho cô.

Còn nếu kiếp trước không phải như vậy... anh cũng sẽ dùng cả cuộc đời mua hạnh phúc về cho cô.

Vì sao ư?

Chẳng vì sao cả, cô là người anh yêu nhất trên đời này. Cô là thế giới của anh, cũng là tất cả của anh. Nếu không phải là hái sao trên trời, vậy thì có chuyện gì mà anh không thể làm được cho cô.

Trần Dực cùng Lâm Thiến rời khỏi căn nhà lợp ngói không ngờ Tĩnh Vi và Khang Lâm đã đứng bên ngoài đợi họ, không biết đã đợi bao lâu rồi.

Tĩnh Vi vừa nhìn thấy họ liền cầm hai cái vòng tay bằng ngọc tiến lại, một chiếc đeo lên giúp Lâm Thiến, một chiếc còn lại thì tự đeo lên cho mình.

- Sao hả? Chị cùng Khang Lâm đã mua đấy, cho em một cái.

Lâm Thiến cúi đầu nhìn cổ tay của mình, khóe môi vẽ lên nụ cười.

- Rất đẹp, anh có thấy vậy không?

Cô đưa tay mình lên cho Trần Dực nhìn, ánh mắt người đàn ông nhu hòa ấm áp.

- Vợ anh đeo cái gì cũng đẹp.

Khang Lâm đứng bên kia không nhịn được ho khan một cái.

- Gớm, vợ chồng son có khác.

Tĩnh Vi cũng cười, cô nhìn Lâm Thiến lườm yêu, cũng học theo dáng vẻ của chồng mình nói.

- Cứ thử mấy năm nữa xem có thể ngọt ngào như vậy không?

Lâm Thiến cùng Trần Dực đều khẽ thay đổi sắc mặt, cuối cùng Trần Dực lên tiếng trước.

- Cho dù đến lúc già thì chúng tôi vẫn sẽ như vậy.

Câu nói này anh vừa nói cho Tĩnh Vi và Khang Lâm nghe, đồng thời cũng đang tự nhắc nhở bản thân của mình, tuyệt đối không thể khiến Lâm Thiến rơi nước mắt.

Lâm Thiến cúi đầu thẹn thùng mỉm cười, hôm nay anh hứa hẹn với cô thật nhiều. Cô không biết anh có thể thực hiện được hay không, nhưng ít nhiều ở lúc anh nói ra câu nói ấy cô đã thực sự hạnh phúc, mà anh lúc này cũng rất nghiêm túc thật như đang gieo rắc cho cô thứ hạt giống tin tưởng.

Lâm Thiến và Trần Dực chỉ mới cưới nhau được một tuần, thời gian bây giờ chính là tuần trăng mật của họ. Vợ chồng Khang Lâm thì cưới sớm hơn, hai người đang là kỷ niệm 3 năm ngày cưới rồi.

Nhân dịp này, hai đôi cùng nhau đi luôn, không khí từ đầu tới cuối hòa hợp, suôn sẻ vô cùng.

Hai người đàn ông đi ở phía trước, cô và Tĩnh Vi đi phía sau đều đang đi bộ ra khỏi trấn nhỏ này để lên thành phố.

- Thiến Thiến, căn nhà kia... hai người vào đó làm gì vậy?

Tĩnh Vi nhớ lại vừa nãy, cô chỉ là thuận miệng nhắc tới. Lâm Thiến thấy thế hơi ngẩn người, lúc sau mới bật cười bảo:

- Chị có tin về duyên nợ kiếp trước không?

- Không tin lắm, nhưng em biết gì không, chị mới đi xem bói bà thầy bói còn nói kiếp trước chị chính là mẹ của Khang Lâm.

Tĩnh Vi dứt lời không nhịn được cười phá lên, Khang Lâm ở đằng trước tựa hồ cảm thấy kỳ lạ, anh quay đầu lại nhìn vợ, híp híp mắt:

- Em lại đang nói xấu gì anh đúng không?

Tĩnh Vi còn chưa hết buồn cười, cô vội lắc lắc đầu xua tay, một bầu không khí vui vẻ. Lâm Thiến nhìn họ khóe miệng từ bao giờ ẩn ẩn nụ cười, giây phút sau đó ánh mắt cô chợt đụng phải Trần Dực, anh cũng đang nhìn cô, sâu trong đôi mắt là cả một sự ôn nhu tất cả đều chỉ dành cho một mình cô.

Lâm Thiến nhìn lại anh, ý cười trên mặt đậm hơn. Cô nhìn thấy anh mở miệng nói gì đó, khẩu hình miệng rất chậm, như muốn cô đoán ý.

Lâm Thiến chăm chú quan sát anh, nhanh như cắt gò má thiếu nữ đã ửng hồng một mảnh, vô cùng mất tự nhiên.

Anh nói:

- Lâm Thiến, anh yêu em!