Anh Không Thương Tôi

Anh Không Thương Tôi - Chương 6





Tổng giám đốc độc thân hơn một năm nay đã có đối tượng, tin tức này làm cho toàn thể nhân viên trong công ty bàn tán sôi trào, đối tượng là một nữ nhân viên bình thường của phòng kế toán càng làm cho các nữ đồng nghiệp lửa cháy đổ thêm dầu!


Ngày làm việc ngay sau ngày cuối tuần, rất nhiều người đặc biệt chạy lên phòng kế toán, nhìn Hà Tĩnh Đình chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, nàng bống nhiên thành "động vật quý hiếm", mặc kệ là ngồi, đứng lên, đánh máy vi tính đều dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.


Nếu đối phương có thể nói nói vài câu cũng tốt, Hà Tĩnh Đình sợ nhất là người cả nửa tiếng không có mở miệng, rồi cười lạnh mà đi, làm lòng nàng hoảng loạn một phen.


Đám đông đến cơ hồ cản trở cả lối đi, Lưu chủ nhiệm phải ra mặt để duy trì trật tự, kêu gọi nói:" Kính nhờ một chút, chúng tôi còn phải làm rất nhiều việc, mời các vị hãy trở về cương vị công tác của mình, xin cảm ơn vì đã hợp tác."


Đám người này vừa đi thì một đám khác lại đến, Hà Tĩnh Đình chỉ có thể đối với chính mình nói đây là để tôi luyện bản thân a, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, không cần phải kinh ngạc quá.


"Khụ khụ!" Lúc này, Lưu chủ nhiệm cố ý ho khan cổ họng, quay lại nhìn Hà Tĩnh Đình nói:" Hình như có người nên mời tôi đồ uống."


"Chủ nhiệm, thực xin lỗi! Thật ngại quá, làm chị thêm phiền toái rồi." Hà Tĩnh Đình đứng lên rất nhanh giải thích. " Xin hỏi chị muốn uống cà phê, nước trái cây hay là trà ô long? Tôi lập tức đi mua."


Lưu chủ nhiệm đẩy mắt kính một chút, biểu tình từ nghiêm túc chuyển sang mỉm cười:" Này, tôi không nghĩ là sẽ uống những thứ đó, tôi nghĩ là muốn uống rượu mừng!"


Hà Tĩnh Đình mặt đỏ lên, xấu hổ đến nói không lên lời, thật là không nên, rượu mừng có thể uống hay sao?


Kính nhờ, bọn họ đều nghĩ đến chuyện tốt của nàng như vậy, nếu làm cho họ biết chân tướng chỉ sợ làm họ một phen kinh hoàng hướng nàng đồng tình rơi lệ đi.


Ngoài ra, bằng hữu tốt của nàng đương nhiên sẽ không thể buông tha cho nàng, sau khi tan tầm liền hẹn đi chợ đêm, muốn đào sâu them nhiều tin tức.


Trong chợ đêm người qua tấp nập, không nghĩ là sẽ bị tách rời nhau, Giang Tú Vi cầm chắc tay trái nàng, nheo mắt hỏi:" Tĩnh Đình, cậu cứ im lặng như vậy, trước đó một chút tin tức cũng đều không có, liền đem toàn công ty người độc thân quý giá nhất của công đi đoạt đi rồi, rốt cuộc là dùng phương pháp gì vậy? Nói để mọi người cùng chia sẽ đi."


"Kỳ thật, chính mình cũng không hiểu được là chuyện gì đã xảy ra....." Hà Tĩnh Đình vẻ mặt vô tội nói.


"Khá lắm cậu còn tỏ ra vô tội a~~~lúc trước chúng ta có đề ra ba cái kế hoạch, cậu hắn là đều lặng lẽ tiếp thu được phải không? Lâm Ấu Chân cầm bên tay phải, ba người giống như chị em đang bàn chuyện thân mật." Mặc kệ như thế nào, về sau còn nhờ phu nhân chiếu cố nhiều hơn!"


"Cái gì mà phu nhân?" Hà Tĩnh Đình nghĩ rằng chính mình vài trăm năm nữa cũng không lên được cái bậc này đâu.


"Tổng giám đốc phu nhân a!" Lâm Ấu Chân cùng Giang Tu Vi kêu lên cười nói.


Hà Tĩnh Đình chính là lắc đầu cười khổ." Xin các cậu, đừng có nghĩ xa như vậy được không? Mình cùng anh ta thật sự chỉ là ăn cơm nói chuyện phiếm, chúng mình còn có thể nghiên cứu vấn đề tài chính, anh ta đối với mình căn bản là không thể xảy ra ý tứ kia."


Nghiên cứu vấn đề tài chính?


Giang Tú Vi cùng Lâm Ấu Chân hơi chút nhăn mi, tống giám đốc thật không hổ danh là tổng giám đốc, cùng đối tượng vì đại như thế này hẹn hò nói vậy áp lực chính là rất lớn!


Các nàng khi cùng bạn trai ở một chỗ, đều chỉ biết nói chút lời ngây ngô theo lời kịch tùy hứng, quả nhiên là bất đồng với tình yêu cấp bậc cao a!


Nhìn thấy biều tình của hai người bạn tốt, Hà Tĩnh Đình thở dài nói:" Mình có thể tham gia thi kiểm tra năng lực cũng là bởi vì anh ấy cỗ vũ mình, kỳ thật anh ấy đối với mình không phải có cái loại ý tứ......"


Giang Tú Vi đã có bất đồng giải thích:" Anh ta nếu đối với cậu không có ý nghĩa, thì nên thay phiên tìm các nhân viên khác mà ăn cơm thuận tiện mở luôn một hội thảo nghiên cứu tài chính vì cái gì cố tình chỉ tìm có một mình cậu?"


"Có thể là do mình có vẻ không có lực sát thương người khác đi? Mình thật sự không cầu cái gì xa quá." Hà Tĩnh Đình chí có thể đưa ra cái kết luận này, nàng nghĩ nát cả đầu cũng không tìm được đáp án nào khác, nàng có nhiều khiếm khuyết như không xinh đẹp, năng khiếu hay tài năng, có được trái tim của anh ta chính là một loại ý tưởng viển vông.




"Đừng có xem thường chính mình, chờ anh ta yêu cậu đến chết đi sống lại, cậu sẽ biết." Lâm Ấu Chân đối với bạn tốt tin tưởng mười phần, Hà Tĩnh Đình mặc kệ làm việc cùng nấu cơm đều là thật lòng, trên thế giới tại đây thực sự còn một nữ nhân đẹp nhất.


Yêu đến chết đi sống lại?


Hà Tĩnh Đình đối với điều này thật không dám chờ đợi, nếu Từ Bồi Nghị có thể có một chút thích nàng, nàng cười trộm." Nếu là bạn gái trước đây của anh ấy hẳn là còn có loại khả năng này, còn mình tính thế nào cũng không được a?"


"Còn nói những điều ủ rũ này, đừng quên người gặp lâu ngày sẽ động lòng, chỉ cần cậu chuẩn bị tinh thần thật tốt chống được đến phút cuối cùng mới là người chiến thắng!"


"Đã có đối tượng hẹn hò, đừng quên mua thêm vài bộ đồ mới, hai người chúng mình quyết định sẽ tận lực đầu tư, mua hai bộ quần áo tặng cho cậu, cam đoan mọi việc cậu làm sẽ dễ như trở bàn tay, giấc mộng trở thành sự thật."


Có bạn tốt cổ vũ làm nàng hưng phấn đứng lên, ngồi đây thở dài không bằng làm cho tận lực quyết chiến ít nhất cũng có một lần này." Được, hôm nay mình mời khách, chiêu đãi hai người đến chợ đêm ăn đến chán thì thôi, xuất phát!"


Ba cô gái cười đùa không ngừng, lúc này Hà Tĩnh Đình hoàn toàn không đoán trước được những điều sắp đến, tương lai không lâu sau nàng thực sự sẽ trở thành tổng giám đốc phu nhân, giấc mơ đã cách nàng rất gần, rất gần......


Mặc kệ người bên ngoài mắt trợn to mồm há hốc thế nào, mỗi cuối tuần, Từ Bồi Nghị sẽ tới đón Hà Tĩnh Đình tan tầm, đều là hành trình giống nhau, gặp thì đều sẽ phải gặp, mọi người không thể không muốn tránh mặt chính là vì ghen tị, rất ghen tị, khó chịu cùng khó chịu.


Không có ai chạy đến giới truyền thông mật báo nhưng tin tức vẫn dần dần được tiết lộ, không bao lâu sau, phóng viên gọi điện thoại đến phòng kế toán hỏi, khi bọn họ đi hẹn hò đã bị đám phóng viên chụp được, ngay ngày hôm sau ảnh chụp hai người được đăng lên mặt báo, tiêu đề viết "cô bé lọ lem mới nhất của thế hệ".


Đương nhiên, truyền thông cũng chưa quên đi phỏng vấn Nhan Tư Gia, hận không thể đem chuyện này tất cả viết thành tiểu thuyết, còn muốn phân từng chương và phía cuối đền còn tiếp để khơi mào sự hứng thú lớn nhất của độc giả.


Từ Bồi Nghị sớm đoán được hết thảy việc này, hắn cũng không phát biểu điều gì để trả lời, tiếp tục cùng Hà Tĩnh Đình hẹn hò đến nhà hàng ăn cơm, trừ bỏ đề tài đầu tư tài chính cũng bao gồm cả việc làm thế nào để đối mặt với giới truyền thông, việc này đối với nàng mà nói là không muốn dính sâu vào nhưng vì để trở thành bạn gái hắn thì cần phải thích ứng.


Sự thật chứng minh, hắn lựa chọn nàng là chính xác, ở nàng bề ngoài đơn thuần nhưng bên trong lại cất giấu trái tim kiên định, nàng cũng không bởi vậy mà dao động vẫn dũng cảm nhận lời mời của hắn.


Thời gian trôi qua lâu, giới truyền thông chính thức xác nhận Từ Bồi Nghị thường xuyên hẹn hò cùng Hà Tĩnh Đình, việc này hắn hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có chụp đến một hình ảnh thân thiết hơn.


Ngày qua ngày, lại đã qua hơn một năm, hai người thủy chung vẫn chỉ dừng lại ở việc cùng đi ăn cơm, tâm tình cũng chỉ có trời biết, mỗi người bên cạnh Hà Tĩnh Đình đều hỏi khi nào thì muốn kết hôn?


Người nhà cũng biết nàng cùng một đại nhân vật kết giao, vui sướng chờ đợi kết quả nở hoa.


Không ai tin tưởng nàng cùng hắn chính là chỉ như bằng hữu ăn cưm, ngay đến cầm tay hôn môi đều không có, như thế nào có thể đi lên thảm đỏ kia?


Vào một tối đầu mùa xuân, hai người đi ra khỏi nhà hàng trong khách sạn, Từ Bồi Nghị bống nhiên nói:" Chúng ta đi bở biển một chút được không?"


Hắn gần đây mới thành công một dự án hợp tác, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều, cũng có nhiều thời gian hơn để tự mình nghĩ về tương lai, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, hắn năm nay đã ba mươi tuổi, cha mẹ nuôi bên kia không ngừng thúc giục, đúng vậy, bây giờ là lúc hắn lên lập gia đình.


Nhìn khắp nơi còn có ai so với Hà Tĩnh Đình thích hợp với hắn hơn đâu?


Hoặc là nên nói, nàng là nữ nhân duy nhất trên đời có thể chịu đựng được tính tình của hắn đi.


Hắn biết chính mình là một người không thú vị, đối với nàng cũng không có thật lòng, chính là chỉ duy trì quan hệ ngoài mặt, cứ như vậy nàng vẫn cứ yên lặng chấp nhận, yên lặng chờ đợi, sự ôn nhu của nàng đúng là thứ hắn cần, hắn hy vọng cả đời đều có được sự ôn nhu này.


"Ân....tốt!" Hà Tĩnh Đình trong lòng thẳng thắn trả lời, không biết ở trên bờ biền có cùng hắn phát sinh tình tiết gì lãng mạn không?



Đừng trách nàng nóng vội, nàng cùng hắn "kết giao" cũng hơn hai năm, vẫn là nửa vời tiến thoái lưỡng nan.


Đương nhiên cũng không thể nói là không thu hoạch được gì, nhờ sự giúp đỡ của hắn nàng đã thi đậu n cái chứng chỉ kế toán cấp cao, tháng trước chủ nhiệm còn đem nàng lên làm tổ trưởng, nàng chưa bao giờ nghĩ chính mình có thể làm được như vậy, ở bên cạnh hắn không những đã tự giác còn thật sự vươn lên, ai kêu hắn luôn lấy những chuyện tài chính kế toán làm đề tài?


Nếu nàng may mắn có thể biến thành nữ cường nhân, đều nên cảm kích hắn mà thành.


Lái xe đi về phía bờ biển phía Bắc, bọn họ theo đường ven biển nghe âm thanh tiếng gió, tối nay hẳn là không có phóng viên đi theo chụp trộm, trên thực tế muốn thử một trận quyết sinh tử cũng chẳng gặp một bóng phóng viên nào, một đôi không nhìn thấy được một điểm nào của nam nữ đang trong thời kỳ yêu đương đi theo dõi tìm được cái gì hay ho?


Dưới ánh trăng, mặt biển yên tĩnh, nàng nhịn không được muốn ngâm nga hát thầm, lại nghĩ đến bài hát kia "Anh không thương tôi", thực sự là không xong, không nghĩ ra được ca khúc nào khác hay sao?


Nàng cũng không muốn mình bị rơi vào hoàn cảnh như trong ca khúc thật là bi thương, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được giai điệu nào khác.


Bước trên đường đi ven biển, Từ Bồi Nghị bống nhiên cầm tay nàng dắt đi, chưa nói ý tứ gì, nàng cũng không dám hỏi, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn muốn té xỉu, nhưng nhìn hắn biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ giống như là đang dẫn người qua đường, ngay đến người dẫn chó của mình đi dạo cũng nhiệt tình hơn hắn.


Ông trời a~~~.làm ơn khiến hắn nói gì đó đi, không khí xung quanh rất ngạt thở, nàng sợ chính mình không ngăn được muốn hét chói tai!


Ông trời giống như nghe được tiếng lòng của nàng, như nàng mong muốn hắn mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc, nhưng lời nói vừa được nói ra lại làm cho nàng thiếu chút nữa thì hóa thành tảng đá–


"Tìm một cuối tuần mang tôi đi gặp cha mẹ em đi."


"Anh muốn gặp bọn họ.....Vì cái gì?" Nàng nghĩ chẳng lẽ chẳng lẽ hắn muốn ra mắt gia đình nàng.


Nhưng như thế nào lại có khả năng đó?


Cho dù hắn đã cầm tay nàng, cùng không cần phải phụ trách đến mức độ này chứ!


"Đến tháng bẩy năm nay tôi sẽ ba mươi tuổi, em cũng sẽ hai mươi năm tuổi, có một số việc không thể không tính tới." Hắn nhớ rõ sinh nhật hai người chỉ kém nhau mười ngày, hắn là ngày một tháng bẩy còn nàng lại là ngày mười một tháng bẩy, ở lý lịch cá nhân nàng đã ghi rõ ràng như vậy.


Tuy rằng hắn không biết sinh nhật thật sự của mình là ngày nào nhưng hắn vẫn cảm thấy được bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, như vậy là đã đủ rồi.


"Chuyện gì?" Nàng vẫn không thể tin, hắn tuyệt đối không có khả năng là đang cầu hôn, khẩu khí hắn, ánh mắt hắn hoàn toàn lãnh đạm, lạnh lung nào có nửa điểm bóng dáng tình yêu?


Hắn không rõ nàng như thế nào còn không hiểu được?" Đương nhiên là hôn sự của chúng ta."


"A?!" Đây chính là sự kiện trong truyền thuyết sẽ làm cho nữ nhân bật khóc nước mắt rơi như mưa cả đời khó quên "Cầu hôn"?


Nhưng hắn chưa bao giờ nói qua hắn thích nàng, cũng không từng nói qua hai người không phải quan hệ nam nữ bằng hữu, hôm nay lại mang nàng đến bờ biển rồi đột nhiên cầm tay nàng nói tới kết hôn, có phải hay không rất rất không thật?


"Em không muốn." Hắn nhướn mi hỏi, trải qua hai, ba năm quan sát nàng hẳn là thương hắn, điều này không có sai.


Bề ngoài cùng nội tâm của nàng đều đúng với mẫu người mà hắn cần, hơn nữa nàng có thể kiên trì cùng quan hệ với hắn mà không để ý đến những lời bàn tán nghị luận của người ngoài, càng làm cho hắn xách định nàng chính là người tốt nhất mà hắn chọn.


Ngoài ra, muốn tìm được một nữ nhân khác đi gặp gỡ để nghe hắn đàm luận về vấn đề trên thương trường hẳn là vấn đề nan giải.



"Không phải....." Nàng ngay tranh cãi một chút cũng không có liền đầu hàng, thật sự là nữ nhân vô dụng, chỉ buồn một chút cũng khóc mà gặp phải chuyện cực vui cũng khóc."Tôi chỉ là.....Nói như thế nào nhỉ?.......Quá bất ngờ!"


"Chúng ta kết giao ba năm còn có thể bất ngờ sao?" Hắn hỏi lại.


Kết giao ba năm?


Ý của hắn là nói cùng nhau ăn cơm hộp trên sân thượng là bắt đầu xem như nam nữ kết giao sao?


Người này quan niệm cũng thật không giống người thường, nàng trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, vui vì trong đầu hắn có ý nghĩ kết hôn, nhưng lại khổ sở vì hắn không có chút biểu hiện nhiệt tình nào.


Thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, hắn cầm bả vai của nàng cúi đầu hôn lên môi nàng, nàng không khỏi hai mắt trừng lớn.


Hắn hắn hắn........


Đang làm cái gì?


Hôm nay buổi tối tuy là trăng tròn nhưng nàng khôn tin hắn có thể biến thành người sói, trong cơ thể hắn không có cái loại gen này, hắn rất bình tĩnh.


Mới không đến ba giây, hắn đã rời khỏi môi nàng, nhìn chằm chằm mắt nàng nói:" Khi nào thì đi đến nhà của em?"


Môi của nàng rất thơm mềm, kỳ thật hắn muốn dừng lại lâu một chút nhưng hắn không hy vọng chính mình phóng túng, hắn muốn đợi cho đến sau khi kết hôn, trải qua kinh nghiệm bi thảm lần trước đã làm cho hắn tỉnh ngộ, không thể nào lại điên cuồng kích tình như trước nữa, chỉ có tin cậy cùng cảm giác an toàn mới có thể kéo dài quan hệ.


Hắn đối với Hà Tĩnh Đình chính là loại cảm giác này, an tâm


"Ách.....Cuối tuần sau được không?" Hắn rất gian trá, dùng phương pháp bức hôn này, nàng nào có năng lực chống đỡ?"


Cho dù chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng bang quơ nhưng vẫn làm lòng nàng say,


"Được." Hắn vừa lòng trả lời nàng, nhìn đồng hồ đã mười giờ." Trời đã khuya, tôi đưa em trở về."


"Ác." Kính nhờ, cô bé lọ lem còn có thế chống đỡ đến mười hai giờ vì cái gì nàng sớm như vậy đã về nhà?


Hắn nắm tay nàng đi trở về bãi đỗ xe tâm tình vô cùng tốt." Tôi vẫn thực chờ mong được đi đến nhà em."


"Ân." Nàng cũng thực chờ mong, chính là không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này, nàng thật sự giống như trong lời nói của hai người bạn tốt sắp được trở thành tổng giám đốc phu nhân?


Một nữ nhân được cầu hôn hẳn là sẽ rất vui sướng, thỏa mãn cùng hạnh phúc nhưng sao nàng không có cảm giac được như vậy.


Đi qua bãi cát, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dán mặt vào mái tóc nàng nói:" Chúng ta sẽ có được một gia đình mĩ mãn, con của chúng ta sẽ được trưởng thành trong vui vẻ, tôi và em nhất định sẽ làm được."


Một tuyên ngôn kết hôn rất thực tế, trong ngực hắn rõ ràng cũng rất ấm áp nhưng gió biển lại làm cho nàng cảm thấy lạnh, cùng không thể một lần nữa ôm nàng chặt một chút?


Làm cho nàng nghĩ rằng chính mình là đang được tình yêu đáp lại, không được sao?