"Ừm, cho nên chúng ta chuẩn bị thêm một chút chúng nó nữa. Xà lách, cà chua bi, dưa chuột, rau mùi. Nhưng phải đi tìm đám người kia thương thảo xem, để tránh mua quá nhiều."
Đám người bọn họ đều là dân có tiền, không tiếc chút này đó. Nhưng nếu dư lại thì thành uổng phí. Tuy họ còn ở đây ngày mai nữa nhưng có thể ăn tươi mới, ai lại muốn ăn đồ cũ.
Thế là họ nắm tay nhau đi, nhanh chóng tìm được đám người kia ở một góc của khu vườn. Có vẻ họ cũng đang thương thảo xem tiếp theo đó sẽ làm gì.
"Như thế này, chúng ta đông người như vậy không cần thiết đều phải cùng nhau hái. Chúng ta chọn ra vài người để ý việc này, còn lại thích làm gì thì làm. Khu này nếu không hái mang về thì có thể ăn tại chỗ luôn, sẽ không tính tiền."
Tô Thanh Thanh là hội phó của hội học sinh nên cô nàng lên tiếng chủ trì đám người.
"Tôi thấy ai không có kinh nghiệm chọn thực phẩm thì không cần bon chen."
Có người đề nghị.
"Này rất đúng. Như vậy hiện tại ai không biết có thể đi vào trong trước."
Lời này vừa ra một nhóm hơn ba mươi người liền chỉ còn mười người có hơn.
Nhiếp Phí Nhi vốn dĩ định đi nhưng nhìn thấy hai người Tề Giản vẫn còn đứng đó thì liền ở lại. Hành động này của cô nàng vài người nhìn thấy liền không khỏi âm thầm lắc đầu. Lòng họ nghĩ đừng làm nên chuyện gì phiền phức mới tốt.
Giản - Đường hai người lại chẳng thèm để ý. Bản thân Tề Giản còn nắm bàn tay của người bên cạnh lên xăm soi tựa như trên đó có một đóa hoa đang nở rộ vậy. Mà tính ra Tề Giản cũng chẳng biết chọn rau cũ gì đâu, hắn chỉ là đi theo Thanh Đường của hắn thôi. Người như hắn cũng không hề ít.
Tô Thanh Thanh nhìn hết một lượt liền nói: "Ở đây có bao nhiêu người hiểu rõ."
Cô đương nhiên tự biết chưa chắc tất cả một người đều biết mà có khi sẽ giống như Tề Giản nên liền hỏi. Bỏ qua việc nữ nhi tình trường, Tô Thanh Thanh vẫn là một người lãnh đạo tiêu chuẩn, có bài có bản.
Sau đó lại lục đục có năm sáu cánh tay giơ lên, Tô Thanh Thanh liền gật đầu. Lúc nhìn tới Thanh Đường cô nàng liền giật mình trong thoáng chốc. Cũng chẳng biết có ai nhận ra hay không nhưng sau đó cô nàng đã nói: "Ở đây có mười ba mười, có một nửa là có hiểu biết. Vậy chúng ta cứ chia nhóm, người phụ trách chọn, người phụ trách cầm, như vậy cũng rất tốt. Việc cần làm bây giờ là quyết định chúng ta cần cái gì. Trái cây chúng ta cần dưa hấu, bưởi, nho, kiwi, dâu... Những thứ này đều có ở đây. Mọi người còn ý kiến gì không?"
"Trái cây tùy tiện đi, nhưng tôi muốn bổ sung thêm một số loại rau để ăn kèm với thịt nướng."
Thanh Đường liền nói.
"Quả thật là nên. Ban đầu chúng ta không có chuẩn bị cái này là vì nghĩ ở đây có."
Tô Thanh Thanh gật gù: "Ở đây tôi có một quyển sơ đồ phân bố vị trí của trái cây. Có nhiều loại không dễ mang đi với số lượng nhiều, chúng ta cần kết nhóm để tiện hỗ trợ. Nghe anh nói chắc là anh biết chọn rau củ đúng không?"
Câu cuối cô nàng nói với Thanh Đường.
Anh liền gật đầu: "Rau củ cũng không nặng, để tôi cùng Tề Giản phụ trách cho. Mọi người lo trái cây đi."
"Nếu không tôi để cho Phí Nhi đi cùng..."
"Không cần đâu! Vậy chúng tôi đi trước."
Tề Giản không đợi cho cô nàng nói lời phá hoại không gian một mình của họ đã nắm tay Thanh Đường rời đi.
Nhiếp Phí Nhi nhìn mà giậm chân. Nhưng sau đó cô nàng vẫn nhất định muốn lẽo đẽo chạy theo.
Tô Thanh Thanh trong lòng ngán ngẩm, nhưng nghĩ lại Nhiếp Phí Nhi cũng chưa chắc giúp được gì, cô nàng vốn dĩ đánh chủ ý lên người Tề Giản, muốn đi đâu thì tùy cô nàng thôi, chẳng ai cản được. Không quan tâm nữa, sau đó cô lại tách mười người còn lại thành hai nhóm, chia làm hai khu nam bắc rồi họ cũng xuất phát.
Hai người Thanh Đường đương nhiên nhìn thấy Nhiếp Phí Nhi theo sau, nhưng cả anh và hắn đều tỏ ra không thèm để ý đến. Họ nhắm thẳng mục tiêu là ruộng rau mà đi đến.
Nhìn khu cà chua bi sát bên khu rau xà lách, Thanh Đường nghĩ phân công cho tên nhóc to xác hái cà chua vì cà chua không khó chọn. Nhưng anh đâu ngờ anh vừa nói xong thì...
"Anh Giản, chúng ta qua đó đi. Nhìn chúng thật đẹp a! Anh..."
Nhiếp Phí Nhi chẳng biết mặt mũi là gì liền nhảy cẩn lên định ôm lấy tay Tề Giản vừa nói. Kết quả là bị hắn đơn giản lại lạnh lùng né tránh. Cô nàng chụp hụt vẻ mặt liền cứng lại, phụng phịu nhìn hắn. Còn mặt Tề Giản thì sầm xuống, không chút lưu tình lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo: "Lại còn dán tới, cho dù cô là Omega tôi cũng đánh."
Thanh Đường nhìn mặt cô nàng liền tái nhợt đi thì lắc đầu. Nhưng anh cũng không nhìn nữa mà liền đối với nhân viên vườn rau cách đó không xa xin một cái làn đựng rau.
Anh nhân viên liền đưa cho anh một cái làn rất lớn, đường kín cũng gần một mét. Này là Thanh Đường yêu cầu vì không muốn dồn ép rau củ lên nhau. Nhưng vì một Nhiếp Phí Nhi nên ý nghĩ chia nhau ra của họ xem như bỏ. Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm nên hai người tự giác không nhắc đến chuyện này nữa.