Sân bay .
Đông Phương Hạo Thần và Lâm Vĩ Quân cuối cũng đáp chuyến bay dài trở về lại Trung Quốc . Đông Phương Hạo Thần khi đặt chân về nước điều đầu tiên anh nghĩ đến là Thượng Quan Khinh Vũ , vậy nên vừa rời khỏi sân bay anh liền tự đánh xe đến nhà tìm Khinh Vũ .
Đến nơi tìm kiếm nhưng không thấy cô đâu , anh nhanh chóng bật định vị mà trước kia đã lén cài vào máy của cô rồi đi tìm .
Quán Cafe Loves
Khinh Vũ và Mục Vĩ đang ngồi trên bàn , cô chọn bàn ngoài trời vì hôm nay thời tiết rất đẹp . Nếu ngồi ngoài trời thì sẽ có thể ngắm được phong cảnh .
\- " Tiểu Vũ , cậu dạo này tập sao rồi ! " Mục Vĩ chống cằm hỏi .
\- " Rất tốt nhưng có điều ít được ăn thịt lắm , toàn phải ăn rau thôi . Ngán chết mất "
Khinh Vũ tuy không phàn nàn gì về phần tập luyện nhưng cô lại ỉu xìu khi nhắc đến thức ăn . Cô là một người rất mê thịt , kiếp trước ngày nào cũng ăn thịt nên tướng mới béo núc ních đấy . Nhưng thịt ngon thế kia cô cũng không thể nào ghét bỏ nó được .
\- " Thôi , cố gắng lên . Mình tin cậu sẽ thành công ! " Mục Vĩ hiểu được nổi khổ của Khinh Vũ anh nhẹ nhàng động viên . Vui vẻ chẳng được bao lâu thì Khinb Vũ lại hỏi .
\- " Cậu và Jun dạo này sao rồi ? " Jun là người yêu của Mục Vĩ , dạo này không nghe Mục Vĩ nhắc đến anh ta nên cô cũng tò mò . Vì thường ngày lúc nào Mục Vĩ nói chuyện cũng có đề cập đến Jun nhưng dạo gần đây lại im thin thít .
Mục Vĩ tỏ ra vẻ buồn rầu chán nản đáp .
\- " Anh ta chia tay với tớ rồi , nói rằng muốn cưới vợ để có cháu nối dõi . "
\- " Rồi cậu đồng ý ? "
\- " ừm "
\- " Sao lại như thế chứ ? Anh ta hèn nhát quá đấy , thời đại nào rồi 4.0 rồi đấy . Có thể nhận nuôi hoặc cấy ghép tinh trùng để có con được mà ? " Khinh Vũ bức xúc đập nhẹ tay lên bàn tỏ vẻ phẩn nộ .
\- " Mình cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa . Mà không sao dù gì thì còn rất nhiều người mà , đâu phải chỉ mỗi anh ta " Mục Vĩ tuy cảm thấy buồn nhưng anh vẫn gượng cười nói cho qua .
\- " Lại mình ôm cái nào ! " Khinh Vũ đứng lên vẫy nhẹ tay .
Chuyện ôm nhau giữa bạn bè là hết sức bình thường , Mục Vĩ cũng không phải trai thẳng nên cô cũng không cần e dè . Người ta nói cái ôm giúp thêm động lực mà .
Mục Vĩ nhẹ mỉm cười rồi tiến đến đón lấy vòng tay ấm áp của cô .
Lúc này kế bênh đường , Hạo Thần ngồi trên xe anh trầm mặc quan sát Khinh Vũ và Lâm Vĩ Quân qua tấm cửa kính . Cảm giác lúc này rất rối loạn khó chịu , bực bội , không vui , ghen tị nhiều cảm xúc lẫn lộn với nhau .
Vì câu nói " Nhớ Chú Rồi " của Khinh Vũ nên anh đã tích tốc bay về nước . Vậy mà giờ đây lại nhìn thấy cảnh cô ôm ôm ấp ấp thân thiết với một người đàn ông khác . Hạo thần nắm chặt vô lăn không nhìn nữa rồi lạnh lùng rời đi .
Tại Quán Bar .
Đông Phương Hạo Thần là chủ của quán bar này nên vừa vào đã có nhiều nhân viên đi đến thân thiện đón tiếp . Anh ngồi trên bàn rựu một mình , lúc này một nhân viên nam đi đến lịch sự hỏi .
\- " Ông chủ , ngài muốn uống gì ? "
\- " Đem hết các loại rựu đắc tiền nhất ra đây " Hạo Thần lạnh lùng đáp .
Nghe xong nam nhân viên kia cũng gật đầu làm theo . Một mình uống hết đống rựu đó ? Có được không đây ? Câu hỏi thầm trong lòng là thế nhưng cũng không thoát ra miệng vì ai cũng biết nguyên tắc làm việc của Hạo Thần . Không hỏi , không tò mò chỉ được làm theo .
Không lâu sau các loại rựu đắc tiền được đem hết lên . Anh nhàn nhạt mở nắm chai rựu đầu tiên rồi uống nó , vừa uống vừa nhìn xung quanh . Anh nhìn những cặp đôi đang ân ân ái ái trong góc tối làm chuyện thân mật , nhìn đến những cô gái đang ăn mặc sexy đứng trên sàn biểu diễn những màn múa bắt mắt , nhìn những nam thanh nữ tú đang hò reo nhảy nhít theo tiếng nhạc . Anh khẽ lắc đầu rồi cười nhạt , chẳng ai hiểu anh ta đang nghĩ đến điều gì .
Thoáng chốc anh đã một mình tự uống hết 4 chai rựu mạnh đắc tiền . Lúc này có một cô gái mặc váy đen ngắn hai dây khoét ngực . Cô ta từ đầu đã để ý đến Hạo Thần , chỉ cần nhìn số rựu bàn thôi cũng hiểu độ giàu có . Cô ta chỉnh lại quần áo một chút rồi cố ý kéo phần áo ở trên hở ra mọit chút nữa rồi bạo dạng bước đến .
Cô ta ngồi xuống cạnh Hạo Thần , bàn tay hư hỏng sờ lên đùi anh . Tay còn lại đặt nhẹ lênh vai Hạo Thần rồi ghé sát tai anh mà nói .
\- " Anh trai , anh có muốn uống cùng em ? "
Cô ta tỏ ra vẻ đầy kiêu ngạo và tự tin .
Đông Phương Hạo Thần chỉ im lặng , anh đặt ly rựu xuống rồi đưa tay vào túi áo vest rút ra một khẩu súng lắp đạn rồi đặt lên bàn . Toàn thân tỏ ra ùng ùng sát khí . Tiếp tục nhâm nhi ly rựu ngon , lúc này cô ta nhìn thấy khẩu súng liền rùng mình . Ở Trung Quốc mà có người dám mang súng theo bênh mình chắc hẳn không phải dạng nhân vật tầm thường .
Cô ta sợ hãi , rụt người về sau rồi nhanh chóng rời đi .
Chuyện Hạo Thần có súng trong tay là chuyện không thường xuyên . Vừa về Trung Quốc anh lại muốn đi gặp Khinh Vũ nên cũng không kịp cất khẩu súng với cả mỗi khi đi đâu một mình không có Lâm Vĩ Quân đi cũng anh đều mang theo súng để tự vệ .
Hạo Thần không thèm nhìn cô ta đến một cái , biết được cô ta đã đi khỏi anh chỉ nở nụ cười khinh thường . Anh xem thường loại phụ nữ lẳng lơ như này bọn họ....không thuần khiết như....cô ấy !
Các độc giả đã thèm thịt chưa nè ?