Ngày hôm sau .
Hôm nay là một ngày đẹp trời , Khinh Vũ đã dậy từ sớm . Vì mới chuyển đến lạ giường nên cô ngủ cũng không được quen . Làm vệ sinh cá nhân xong , cô bày ra vẻ ngán ngẫm đi vào phòng quần áo .
Đồ cũng chẳng được bao nhiêu nhìn...có vẻ ngứa mắt thật . Cô cũng không phải dạng người sống hoan phí nhưng kiếp này cô muốn sống cho bản thân mình , muốn mọi thứ tốt đẹp cho bản thân . Phụ nữ mà , phải biết yêu bản thân mình chứ !
Nhìn phòng quần áo một hồi thì cô chọn một chiếc áo trắng croptop ngắn bó ngực kết hợp với một chiếc quần jean ống rộng cá tính . Mang đôi giày đen cổ hơi cao độn 3 cm tôn lên chiều cao của Khinh Vũ . Cô cao 1m75 , chiều cao đáng mơ ước của mọi cô gái . Cô chọn phụ kiện đi kèm đó là một sợi dây chuyền dài hình ngôi sao nhỏ tạo thêm điểm nhấn nhá đó chính là chiếc vòng tay màu trắng nhã nhặng . Cô xõa tóc tự nhiên sau đó trang điểm nhẹ nhàng , rồi rời khỏi nhà .
Một mình dạo trên phố đi bộ , tay ôm chú mèo . Ai cũng nhìn vào chú mèo mà tấm tắt khen ngợi , Đại Bạch rất ngoan nó im lậng nằm trong vòng bàn tay của Khinh Vũ mặc cho cô bế bồng .
Khinh Vũ đi qua cửa hàng cho thú mua cho Đại Bạch vài món đồ chơi , thức ăn , giường ngủ ( cái ổ đấy ) và vài bộ quần áo xinh xắn . Sau đấy cô tiếp tục đi mua sắm quần áo , túi sách giày dép các . Thả ga bung tiền , dù sao sau này cũn cần dùng đến nên mua vậy . Để đồ cho đầy phòng chứ nhìn phòng có lẻ tẻ vài bộ thì cũng hơi khó chịu .
Sau khi dạo chơi mệt thì cô mua ít đồ về nhà , dự định sẽ tự thưởng cho mình một bữa ngon .
Chung Cư Hàn Yên .
Vừa về thì thấy một đống hàng hóa được đặc trước cửa , nhìn thôi cũng hiểu là vái gì nhưng cô cũng không nghĩ nó lại nhiều đến thế . Nào là quần áo , túi sách , dày dép ,.....
Cô vào nhà thay đại một bộ đồ đùi đơn giản , thuận tiện rồi bắt tay vào dọn dẹp và sắp xếp .Loay hoay mãi cũng đến 5h chiều , cô mệt lã người nằm ườn trên ghế . Cô cầm điện thoại lướt lướt xem vài tin tức sau đó sựt nhớ lại lời nói của Đông Phương Hạo Thần " Ngày nào cũng phải gọi cho chú " . Cô chậm chạp bấm vào wechat , lúc này cô cau mày .
\- " Á đù ! Cái biệt hiệu " Chú yêu " rồi còn trái tim nữa . Sến chết được , sao lúc đó mình lại không để ý cái này nhỉ . Dương Tiêu Dao mình tuy không phải dạng lỗ mãn hay yểu điệu gì nhưng cái biệt danh này cũng sến quá đi mất . Đổi đổi thôi ! "
Khinh Vũ bệu môi , trước kia cô có gọi cho Hạo Thần nhưng chỉ dùng số điện thoại . Bây giờ vào wechat nhìn cái biệt danh mà nản lòng con tym . Khinh Vũ gõ gõ vài cái vào màn hình , cái này cũng không được cái kia cũng không được . Cô có chút cáu , nên đặt cái gì cho phù hợp đây nhỉ ? Không suy nghĩ nhiều nữa cô chỉ giữ lại một chữ cùng dấu chấm thang : " Chú ! "
Sửa biệt hiệu xong sau đó cô nhắn thoại .
\- " Chú đã ăn cơm chưa !? "
Hỏi một câu đơn giản , nhưng chắc cũng khiến cho ai đó hạnh phúc khi nghe nhỉ ?
Hài lòng cô nhẹ mỉm cười rồi quăng điện thoại sang một bênh rồi đi tắm .
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tập đoàn MLC .
Hạo Thần đang trong phòng họp , với bầu không khí vô cùng căng thẳng và đáng sợ . Hạo Thàn ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế chống cằm gương mặt ầm ầm sát khí tỏa ra , thời tiết không lạnh nhưng chỉ cần ngồi ỏe trong phòng này thôi thì cũng đủ cảm thấy ớn lạnh của mùa đông rồi . Các nhân viên khác cúi gầm mặt xuống bàn mặt mày tái mét , toát mồ hôi run cầm cập . Lâm Vĩ Quân ngồi gần bênh cạnh viết viết vài thông tin , gương mặt anh tỏ ra bình thản . Dù gì thì chuyện này anh cũng đã sớm quen , ngày nào mà boss không lạnh lùng như thế này thì lúc đó Lâm Vĩ Quân mới thật sự thấy hoảng .
Anh vừa viết vừa thầm cầu nguyện cho đám nhân viên kia bình an cho đến phút cuối cùng . Một cuộc họp mà như đang đấu tranh kịch liệt với quỷ dữ vậy . Cả gian phòng im thin thít , khống chút tiếng động . Bấy giờ tiếng điện thoại vang lên phá vỡ đi bầu không khí đáng sợ này .
Hạo Thần nhìn thấy tin của Khinh Vũ , anh thay đổi sắc mặt . Bấm nghe thử thoại
" Chú ăn cơm chưa ? "
Hạo Thần có vẻ chẳng quan tâm mấy mà mở loa to để nghe rõ , khiến cho các nhân viên khác cũng nghe thấy họ tò mò nhìn nhau nhẹ xì xào rồi im lặng quan sát .
Hạo Thần anh vui vẻ nhắn .
\- " Chưa "
Gương mặt vui vẻ ấy của Hạo Thần không giữ được bao lâu liền trở lại với gương mặt lạnh như cũ và nó còn mang vẻ tức giận . Anh cau màu , tại sao cô lại đổi biệt hiệu cơ chứ . Chẳng phải cô nói rằng thích để như vậy sao , trước kia bảo nếu không còn thích nữa thì sẽ xóa . Vậy là cô không thích anh nữa sao ?
Hậo Thần cảm thấy bức bối khó chịu , không vui chút nào anh đập mạnh tay lên bàn
" Rầm "
Đám người kia nghe thấy ai nấy đều tá hỏa sợ hãi , ai cũng phải ráng bình tĩnh để không phải khóc chứ thật họ đã sợ muốn khóc rồi đây này . Hạo Thần đập tay lên bàn xong anh đứng dậy để tay vào túi quần rồi đi ra ngầm , đóng cửa cái "rầm" . Nhìn thấy Hạo Thần rời đi , Lâm Vĩ Quân thu dọn một số giấy tờ rồi nói .
\- " Về làm lại bản báo cáo rồi gửi lên tôi xem trước , sau đó tôi sẽ gửi cho Boss . Các người liệu hồn mà làm việc , kẻo có ngày bị trục xuất khỏi công ty . Tan Họp "
Lâm Vĩ Quân nói xong anh cũng nhanh chóng rời đi .