Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 19




Thẩm Dục nhìn thấy Ngu Hạm vui vẻ bắt máy, anh liền thấy nhẹ nhõm hơn, ngồi thẳng người trên ghế.

“Cháu đang ở … Đại thần, đây là chỗ nào?” Ngu Hạm hỏi Thẩm Dục, bỏ quên người ở bên kia cuộc gọi đang lo lắng, hơi thở hỗn loạn.

Thẩm Dục dựa vào sô pha, nói: “Dự Viên, tòa nhà A”.

“Chú Lục, cháu đang ở Dự Viên …”.

Lục Trường Uyên chặn lại lời cô định nói: “Ừ, mở cửa”.

Tay Ngu Hạm run lên, điện thoại rớt trên mặt đất, không vỡ ra từng mảnh nhưng cuộc gọi đã bị ngắt mất.

Làm sao đây, cô bỗng dưng có cảm giác yêu đương vụng trộm…

Ngu Hạm nhặt điện thoại lên, đứng đối diện với Thẩm Dục, nói: “Có chuyện này … Đại thần có thể mở cửa được không? Có người ở trước cửa”.

“Ai vậy?”

“Người nhà của em” Ngu Hạm cúi đầu, cắn môi nhìn rất ngại ngùng.

Ánh mắt Thẩm Dục có hơi tò mò, nhưng anh vẫn đi mở cửa. Thấy ở bên ngoài có một người đàn ông, Thẩm Dục hơi ngạc nhiên: “Anh Trường Uyên?”

Lục Trường Uyên “Ừ” một tiếng. Đêm nay anh không đeo kính cho nên anh không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Ngu Hạm.

Thẩm Dục lui ra sau một bước: “Anh vào nhà đi đã”.

Lục Trường Uyên ăn mặc bình thường, hai tay đút vào túi quần, đi thẳng đến bên cạnh Ngu Hạm hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra?”

Trong mắt giống như bị một lớp sương mù che phủ, đuôi mắt hẹp dài, làm người khác nhìn không rõ ánh mắt của Lục Trường Uyên.

Ngu Hạm lắc đầu: “Không có việc gì, chị họ của cháu phản ứng nhanh, nghe thấy có chuyện không tốt liền đánh thức cháu dậy”.

Lục Trường Uyên gật đầu, giống như anh đã yên tâm vậy.

“Chuyện này… chú Lục, không phải chú đang ở thành phố B sao? Vì sao chú lại chạy tới thành phố này …” 

Ngu Hạm nói xong liền lấy tay che miệng lại, nhìn mặt Lục Trường Uyên biến đổi trong chớp mắt, cô cảm thấy mình đã nói sai rồi.

Thẩm Dục nhìn hai người, ho nhẹ một tiếng.

“Hóa ra đều là người quen”.

Lục Trường Uyên điều chỉnh lại vẻ mặt, xoay người nói chuyện với Thẩm Dục: “Đêm nay cảm ơn em, chị họ của Ngu Hạm ở chung tiểu khu với em sao? Em nhờ Thẩm Hạ điều tra một người thì hẳn là người đó”.

Thẩm Dục cũng không phủ nhận: “Làm sao mà anh Trường Uyên lại biết?”

“Tài liệu do anh cung cấp, đương nhiên là anh phải biết rồi” Lục Trường Uyên nở nụ cười bí ẩn. Anh xoay người nhìn qua bầu trời, bây giờ đang có một vệt sáng có lẽ trời sắp sáng rồi.

Ngu Hạm đứng một bên, lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, dù sao cô cũng là người thông minh, nhăn mày lại nhìn Thẩm Dục rồi nói: “Đại thần, anh điều tra chị gái của em sao?”.

“Không phải là điều tra, chỉ là muốn tìm hiểu một chút” Thẩm Dục nhìn về phía tòa nhà đang cháy, lửa đã bị dập tắt, từ khói đen trở thành khói trắng, có lẽ là hơi nước bốc lên nên có màu trắng.

Anh thở dài, nhẹ nhõm hơn, nói: “Hai người ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi, chờ bên kia dập xong lửa rồi về, được không?”

Ngu Hạm nhìn Lục Trường Uyên, hiển nhiên là đợi ý kiến của Lục Trường Uyên.

“Chúng tôi đi trước đây, Tiểu Hạm ngốc nghếch ở lại đây chỉ có thể làm bóng đèn thôi”. Ý của Lục Trường Uyên chính là muốn đưa Ngu Hạm về nhà nhưng Ngu Hạm lại không chịu.

Cô lui ra phía sau một bước, rất rõ ràng tỏ ý từ chối: “Bóng đèn gì chứ? Chú Lục, chú nói cho con tới đây chơi bảy ngày, không thể lật lọng(1)”.

Lục Trường Uyên cười âm hiểm: “Người này là Thẩm nhị công tử, đang muốn theo đuổi chị họ của cháu, cháu ở chỗ này làm gì?”

“Cháu chỉ ở bảy ngày mà thôi, hơn nữa nếu muốn theo đuổi chị gái cháu thì cháu cũng có thể giúp đỡ được” Giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó, Ngu Hạm bỗng dưng rất có khí thế.

Cô vất vả lắm mới có được bảy ngày rảnh rỗi để đến chỗ này, tuyệt đối không thể bị bắt về dễ dàng như vậy được.

“Thật sao?” Lục Trường Uyên cười lạnh lùng “Vậy cháu cứ tiếp tục chờ đi”.

Trong lòng Thẩm Dục mừng thầm, Ngu Hạm là người thân cận nhất đối với Nguyễn Viên, nếu Ngu Hạm chịu giúp anh thì không phải anh có nhiều cơ hội hơn sao?

Lục Trường Uyên nói tạm biệt với Thẩm Dục, lại liếc nhìn Ngu Hạm một cái rồi tự mình mở cửa đi ra ngoài.

Ngu Hạm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Dục đang nhìn cô, rụt cổ nói: “Đại thần, anh nhìn em như vậy làm gì?”

“Em vừa nói sẽ giúp anh theo đuổi chị họ em, có đúng không?”. Trong giọng nói của anh mang theo một tia mong đợi.

Ngu Hạm giơ tay gãi tóc, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi. Cô chỉ nghĩ làm sao có thể giữ được bảy ngày tự do mà thôi.

Lục Trường Uyên đã bị cô đuổi đi, bây giờ chỉ còn vị đại thần rất thích chị họ của cô.

Danh tiếng của anh không hề tệ, tuy rằng cô không biết tại sao đại thần lại thích chị họ, nhưng nhìn ánh mắt thành khẩn đó …

Đúng là Ngu Hạm đã bị làm cho cảm động thật rồi, cô nói: “Giúp đỡ đương nhiên là được, nhưng cũng không phải là giúp đỡ miễn phí”.

Trên mặt Thẩm Dục hiện lên sự vui vẻ: “Có điều kiện gì, em cứ việc nói ra”.

“Anh kéo em lên đại cao thủ (2) đi”

Thẩm Dục nghe vậy liền cảm thấy yên lòng, anh còn tưởng là Ngu Hạm muốn điều kiện khó thực hiện: “Được thôi”.

Ngu Hạm cười “Hì hì” một tiếng. Hai người bắt đầu khởi động máy tính, mở game LOL và bắt đầu nói về cách theo đuổi Nguyễn Viên.

Nguyễn Viên vẫn ngủ ở trong phòng dành cho khách, bên ngoài xảy ra chuyện gì cô không hề biết gì cả.

Đúng 9 giờ sáng cô thức dậy, trên người vẫn còn áo sơ mi màu đen mà Thẩm Dục đưa cho. Cô đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng cười của Ngu Hạm.

Cô đi theo âm thanh của tiếng cười, ra đến phòng khách, trên bàn đều là đồ ăn, mà Ngu Hạm ngồi ở đó đang ăn một hộp bánh kem.

“Chị thức dậy rồi sao, em gọi đồ ăn đến rồi, qua đây ăn chút đi chị” Ngu Hạm đứng lên. Thẩm Dục đang ngồi, nhìn thấy Nguyễn Viên vẫn đang buồn ngủ, anh nở nụ cười dịu dàng.

Nguyễn Viên lắc đầu: “Chị muốn đi rửa mặt, nhà vệ sinh ở chỗ nào vậy?”

“Em đưa chị đi tìm” Ngu Hạm chạy đến bên cạnh Nguyễn Viên, chỉ cần mấy tiếng cô đã có thể hiểu rõ thiết kế nhà của Thẩm Dục.

Nguyễn Viên đi theo Ngu Hạm, đi rửa mặt. Thẩm Dục cầm một bộ đồ vệ sinh cá nhân sử dụng một lần đưa cho Nguyễn Viên, Nguyễn Viên nhận lấy, Ngu Hạm vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn hai người.

Rửa mặt xong, Nguyễn Viên nhướng mày cảm thấy Ngu Hạm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cô không thể hiểu được: “Em nhìn chị vậy để làm gì?”

“Chị đã từng thích ai chưa?” Ngu Hạm đột nhiên hỏi một câu.

Nguyễn Viên không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy kì lạ khi Ngu Hạm đột nhiên hỏi đến vấn đề này.

Nguyễn Viên lắc đầu: “Chị chưa từng thích ai”.

“À…” Ngu Hạm xoay chuyển tròng mắt: “Vậy chị thích người như thế nào?”

Nguyễn Viên lau khô mặt, lông mi vẫn còn hơi ẩm ướt, cô đem đồ đặt vào túi trong tay Nguyễn Viên, chuẩn bị đem đi vứt.

Cô nhìn Ngu Hạm, ánh mắt trong veo: “Phải đối xử rất tốt với chị, con gái đều thích con trai giống như vậy”.

Ngu Hạm cảm thấy phạm vi khoanh vùng quá rộng, lắc đầu, hiển nhiên là không vừa lòng với câu trả lời này: “Nói vậy thôi nhưng trong lòng mỗi người con gái đều có một hình mẫu lý tưởng. Chị nói cho em biết chị thích con trai như thế nào? … Có phải là cao, hơi gầy. Lạc quan hay là u sầu? Rốt cuộc là như thế nào?”

Nguyễn Viên giơ tay nhéo má Ngu Hạm: “Đứa nhỏ này, em đang thăm dò giùm cho ai vậy hả?”

“Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, nói cho em biết đi mà” Ngu Hạm có thể rất dính người, làm nũng, năn nỉ, ỉ ôi với Nguyễn Viên.

Nguyễn Viên cởi áo sơ mi của Thẩm Dục rồi vắt trên tay, bất đắc dĩ cười cười “Đôi khi thích một người chỉ là trong nháy mắt, nếu đã thích một người cũng sẽ không để ý đến tiêu chuẩn của mình nữa”.

Đối với cô mà nói, thật ra ở càng lâu thì dần dần cô sẽ thích người đó.

Nhất kiến chung tình (3) đối với cô là không thể nào.

Cô thích cảm giác như vậy, yên ổn như nước.

Cô cảm thấy trong tình yêu phải là từng giọt, từng giọt, không cần phải kịch liệt bởi vì càng kịch liệt thì càng khó lâu dài.

Đối với tình yêu, Nguyễn Viên vẫn luôn bi quan như vậy.

Câu trả lời này đúng là cao thâm, Ngu Hạm suy nghĩ trong chốc lát, cắn cắn môi nói: “Đúng vậy, trước kia em chỉ thích con trai da trắng, đẹp trai, nhưng bây giờ dù có đẹp em cũng chỉ nhìn mà thôi, so với người khuôn mẫu trong lòng, người có thể làm em rung động mới là quan trọng nhất”.

Nói xong Ngu Hạm nhìn Nguyễn Viên, con gái nhắc tới mấy loại chuyện kiểu này luôn mang theo một chút ngại ngùng, cô hỏi lại: “Chị ơi, chị đã từng động lòng với ai chưa?”

Rung động sao?

Trong đầu cô chợt nhớ đến hình ảnh Thẩm Dục sốt ruột lấy sơ mi từ trong ba lô ra rồi nói cô mặc áo vào.

Hình ảnh rõ ràng như vậy, áo sơ mi đang vắt trên tay Nguyễn Viên giống như đang nóng lên vậy, đầu óc cô trống rỗng trong thoáng chốc … Cô giống như ngốc đi vậy.

Ngu Hạm nhìn kĩ biểu cảm của Nguyễn Viên, tự dưng chị họ của cô ngẩn người ra, không có phản ứng gì.

Không có giống như một cô gái ngại ngùng, cũng không phải là thẹn quá mà tức giận, chị họ cô chỉ bình tĩnh đứng đó, tựa như đang hỏi chính bản thân chị ấy vậy.

Rất lâu sau, có lẽ Nguyễn Viên đã nghĩ kỹ rồi mới trả lời: “Có lẽ … Là có”.

Ngu Hạm vừa định hỏi tiếp thì đúng lúc này ở ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Dục: “Hai người có chuyện gì sao? Có cần anh giúp đỡ không?”

Hai người ở bên trong lâu như vậy, Thẩm Dục cảm thấy không đúng lắm, vì thế mới lên tiếng dò hỏi.

Dù sao anh cũng là chủ nhà, sợ hai người có chuyện gì.

Nguyễn Viên xoay người tính đi ra ngoài, trên mặt Ngu Hạm là biểu cảm chỉ hận rèn sắt không thành thép (4), Thẩm Dục đại thần, anh chỉ cần nói trễ một chút nữa thôi là em có thể hỏi được rồi.

Nguyễn Viên mở cửa, cúi đầu cười một chút, lại nhìn về phía Thẩm Dục.

Hầu kết Thẩm Dục giật giật.

Nguyễn Viên chải tóc, để tóc che sườn mặt, khuôn mặt xinh đẹp nhờ giấc ngủ ngon mà nét mặt tỏa sáng. Cô nâng cánh tay lên, đưa áo sơ mi cho Thẩm Dục.

Nguyễn Viên luôn làm người khác cảm thấy cô có chút lạnh lùng, nhưng mà lúc cô cười lên thì không còn loại cảm giác này nữa.

“Chỉ là em vẫn luôn muốn cảm ơn anh”. Giọng nói của cô vẫn ngọt ngào, mềm mại như cũ. Ngu Hạm từ phía sau Nguyễn Viên đi ra, thấy Thẩm Dục nhận lấy áo sơ mi từ trên tay Nguyễn Viên.

Thẩm Dục lấy áo sơ mi từ trên tay cô, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc, nhưng lại không quá rõ ràng, anh nói: “Hai người đi ăn cái gì trước đi, anh hỏi xem tình hình cháy nổ ở đó ra sao”.

Nguyễn Viên nở một nụ cười khách khí, gật đầu.

Thẩm Dục xoay người trở về phòng, Nguyễn Viên theo Ngu Hạm về lại phòng khách, Ngu Hạm muốn tiếp tục đề tài khi nãy đang bị cắt ngang, chỉ là Nguyễn Viên sống chết không chịu mở miệng.

“Trẻ con đọc sách nhiều vào, em đậu vào đại học B, so với chị, em lợi hại hơn nhiều, không cần cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương” Nguyễn Viên mở một hộp cơm, cô nhìn Ngu Hạm, không biết cô em họ này đang nghĩ cái gì nữa.

Ngu Hạm cầm lấy muỗng tiếp tục ăn bánh kem, bĩu môi nói: “Chị, chị nói y chang bố em, hai người nói y chang nhau. Hai người có phải bàn trước với nhau rồi không?”

“Dượng gần đây thế nào?”

Ngu Hạm cười cười: “Nên thế nào thì như thế ấy, bận hội họp, giao tiếp, xã giao. Dì Trình vẫn luôn nói bố em không chịu giữ gìn sức khỏe, đã nói rất nhiều lần”.

Hai chị em ngồi nói chuyện ở bên này, Thẩm Dục đi về phòng, cầm một cái móc treo quần áo.

Anh đem áo sơ mi Nguyễn Viên đưa móc lên, đặt ở mũi ngửi.

Sau đó đóng cửa tủ quần áo lại.

Tác giả có lời muốn nói: Đừng cảm thấy Thẩm Dục là một người biến thái.

Chỉ là một người đàn ông 25 tuổi quá cô đơn nên lần đầu thích một cô gái mới xúc động thành ra như vậy.

//// Chú thích:

(1)  Lật lọng: làm trái lời hứa, cam kết.

(2) Đại cao thủ: Là 1 bậc xếp hạng trong game LOL ( Liên Minh Huyền Thoại) bao gồm: Sắt, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch kim, Kim cương, Cao thủ, Đại cao thủ và Thách đấu.

(3) Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

(4) Chỉ hận rèn sắt không thành thép: mong muốn người khác tốt hơn.