Anh Không Bằng Cầm Thú

Chương 9: Cô gái đã đào hôn




"Họ Uy kia, muốn cướp người của anh đây dễ vậy sao? Đã hỏi qua đại boss của cô ấy chưa, hả?"

"Mà thôi, không cần hỏi. Xét thái độ, cậu tạch rồi. Cửa lớn còn mở, biến đi."

Uy Phong: "..."

Châu Niệm: "..."

Đột nhiên cô ngửi thấy mùi chua chua trong không khí.

...

Sau ngày đó, Uy Phong vứt hết liêm sỉ cùng sĩ diện của bản thân, lúc nào cũng lật đật chạy theo sau Tư Đồ Vũ, khuyên anh suy xét lại.

"Đại ca à, anh phải nghĩ đến tương lai sự nghiệp của cô ấy chứ."

"Không có chú anh vẫn giúp cô ấy đứng trên đỉnh cao được. Biến đi. Ngứa mắt quá."

Tư Đồ Vũ lật lật mấy tờ tài liệu, không thèm đặt Uy Phong vào trong mắt. Anh hờ hững mở miệng, thái độ bất cần đời.

Uy Phong vò đầu bứt tóc. Nếu không phải cậu tìm hiểu về Châu Niệm, biết được tài năng thiên bẩm về âm nhạc của cô, còn vô cùng yêu thích cô thì có cho vàng cậu cũng không xuống nước mặt dày cầu xin thế này đâu. Tính tình Uy Phong khá thoáng, đôi khi còn cợt nhả, lưu manh. Nhưng trong công việc lại vô cùng khắt khe, nghiêm túc. Vì vậy, lọt vào mắt xanh của cậu chỉ có thể là nhân tài, là viên ngọc quý.

"Vũ, mấy năm nay tôi chưa từng sáng tác bất cứ bài hát nào. Lần này tôi tìm thấy Châu Niệm, thật sự rất muốn hợp tác với cô ấy."

Tư Đồ Vũ đặt tài liệu xuống bàn, dùng ánh mắt đầy nghiêm túc mà nhìn Uy Phong. Một lúc sau, khoé miệng anh nhếch lên.

"Hợp tác cũng được. Tuy nhiên, tôi có điều kiện."

"Được, nói đi." Uy Phong thấy có hi vọng, hai mắt lập tức sáng rực, sảng khoái đáp lại không chút do dự.

"Thứ nhất, phải có người đại diện hàng đầu, nhấn mạnh phải là nữ giới. Thứ hai, không được phép bóc lột sức lao động của cô ấy. Cô ấy chỉ làm việc theo giờ hành chính. Đừng quên cậu là tên cuồng công việc. Thứ ba, không nhận bất kì buổi tiệc xã giao nào vào ban đêm. Thứ tư, ừm... thôi, đợi cô ấy phàn nàn tôi sẽ nghĩ tiếp."

Uy Phong: "..."

Cậu tức đến run người, hận không thể lao lên xé xác anh. Giờ phút này, cậu muốn tạo phản!

"Muốn đánh nhau? Thế thì phải xem cậu đánh cho lại tôi hay không đã." Tư Đồ Vũ cười khẩy. Đáy mắt tràn đầy đắc ý, ngông cuồng cùng khiêu khích.

Uy Phong không thèm giữ nết nữa, lập tức giơ ngón giữa, chửi thề một tiếng rồi xoay người, tiêu sái rời đi. Anh giật giật khoé môi, gân xanh nổi đầy trán, hiển nhiên là bị hành động bất lịch sự kia chọc giận.

...

Sau khi nhận được sự đồng ý từ Tư Đồ Vũ, Uy Phong lập tức liên lạc với Châu Niệm, hẹn cô đến quán cà phê nào đó nói chuyện. Châu Niệm đang cùng Tần Hạ đi dạo phố, địa điểm cũng gần chỗ cả hai nên cô tiện thể kéo Tần Hạ qua luôn.

"Niệm Niệm, tao thấy như vậy không ổn lắm. Dù sao người ta hẹn riêng mày cơ mà."

"Không được. Mày là con gái yếu đuối, để mày về một mình tao rất không yên tâm."

Tần Hạ: "..."

Cô nương à, cảm phiền im miệng!

Tần Hạ có thể bắt taxi về nhà cơ mà, đâu có lang thang trên đường đâu. Lẽ nào cô xem Tần Hạ là bảo bối, phải nâng niu trân trọng.

Vậy là Tần Hạ bị Châu Niệm kéo đi mà không tài nào phản kháng được.

...

Uy Phong ngồi trên ghế, bắt chéo chân, dáng vẻ hết sức thong dong, nhàn rỗi. Tuy nhiên, sắc mặt lại cực kì khó coi. Cậu đánh mắt nhìn Châu Niệm, dư quang rất nhanh lại đặt lên người Tần Hạ. Châu Niệm toát mồ hôi, còn Tần Hạ thì lắp bắp kinh hãi.

Khoé miệng Uy Phong nhếch lên, đáy mắt ẩn chứa một tia hưng phấn khó giấu.

"Chị dâu, không ngờ chị lại đem đến cho em một món quà bất ngờ như vậy."

Châu Niệm ngơ ngác, ngẩn người. Một lát sau, cô quay phắt lại nhìn Tần Hạ đang ngồi gần đó. Cô nhíu mày, trong lòng đang suy nghĩ gì đó.

Tần Hạ vốn là cô gái không sợ trời, không sợ đất, nhưng lúc này sự bất an hiện rõ mồn một trên mặt, không cách nào che giấu nổi.

"Uy Phong, cậu quen Tần Hạ sao?"

"Ừm, quen..."

"Tao... tao về đây..." Tần Hạ bất ngờ đứng bật dậy, loạng choạng chạy rời đi. Nhưng vừa đi được mất bước, vệ sĩ theo sau Uy Phong đã lập tức chặn người.

Uy Phong mỉm cười, tiếp tục nói.

"Chị dâu, giới thiệu với chị. Đây là Tần Hạ, là cô gái đã đào hôn em, để em muối mặt trước bao nhiêu người. Anh nói có đúng không, Hạ Hạ?"

Châu Niệm: "..."

Cô có thể cảm nhận được sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Hạ toát ra từ người cậu. Chắc hẳn lúc đó phải xấu hổ lắm.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Cô cũng không muốn đứng đây làm bóng đèn cho cặp đôi này.

Chồng! Anh mau đến đón em đi!