Anh Không Bằng Cầm Thú

Chương 2: Rời đi




Anh hung hăng giữ chặt gáy cô, mạnh bạo phủ lên cánh môi mềm mại một nụ hôn đầy điên cuồng xen lẫn dục vọng.

Đôi môi cô bị anh hành hạ đến sưng tấy.

"Cô bé, tôi chơi chết em!"

...

Phòng tắm ẩm thấp, lạnh lẽo nhưng tràn đầy ám muội. Tiếng rên rỉ yêu kiều, tiếng va chạm xác thịt khiến người ta thẹn thùng, không dám ngẩng cao đầu.

Dòng máu đỏ tươi, vô cùng bắt mắt chảy dọc trên bắp đùi Châu Niệm, hoà vào làn nước lạnh lẽo, khắc hoạ đường nét mềm mại trên da thịt cô.

Ánh mắt anh đen kịt, miệng đắng lưỡi khô. Anh thở hắt một hơi, cắn nhẹ lên tai cô.

"Dám đem cả lần đầu hiến dâng cho tôi. Em yêu tôi đến vậy sao?"

Châu Niệm nén cơn đau nơi hạ thân, nở nụ cười đầy xán lạn, vòng tay qua cổ anh, thấp giọng nói.

"Yêu, rất nhiều."

Châu Niệm từng cho rằng bản thân chỉ yêu thích anh. Nhưng đến một ngày, cô nhìn anh bị người phụ nữ khác ve vãn, trong lòng bỗng tức giận vô cùng. Cô hận không thể đem người đàn bà đó xé ra trăm mảnh.

"Vũ, anh là của em."

Hạ Vũ cười nhạt. Đáy mắt ẩn hiện ý cười mờ ảo, rất nhanh liền biến mất. Bàn tay siết lấy eo Châu Niệm bỗng nhiên tăng lực. Ánh mắt anh trở nên đỏ ngầu, hệt như con thú trong kì điên loạn.

"Ừ, là của em."

Một lần nữa, dây dưa, triền miên không dứt.

...

Sáng sớm hôm sau.

Châu Niệm tỉnh dậy trước anh. Toàn thân cô rã rời. Những dấu hôn ám muội nổi bật trên làn da trắng tuyết, không cách nào che đậy. Hạ thân truyền đến cơn đau. Ngày hôm qua, cô bị anh hành hạ đến chết đi sống lại, đến nỗi nơi nhạy cảm tê rần, sưng đỏ.

Mẹ kiếp!

Đàn ông cấm dục quả nhiên đáng sợ.

"Vũ, yêu anh là thật. Đêm qua cũng là thật. Nhưng anh đối với em là sự xa xỉ."

Châu Niệm sắp phải lấy chồng. Vì vậy, cô quyết tâm đem lần đầu trao cho người đàn ông mình yêu. Lấy lí do thất tiết để xoá bỏ hôn lễ.

Châu Niệm yêu anh, nhưng cũng lợi dụng anh để đạt được mục đích.

Loại đàn bà như cô, nhất định anh sẽ chán ghét.

Châu Niệm khó khăn đứng dậy. Quần áo sau một đêm cũng khô dần. Cô cẩn thận mặc lại đồ, nhìn anh lần cuối rồi rời đi.

Em lợi dụng anh. Em không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Dù sao, Hạ Vũ cũng không yêu cô. Cô rời đi. Có lẽ, anh sẽ xem đây là tình một đêm. Rất nhanh sẽ không còn cảm giác.

...

Sắc mặt Hạ Vũ khó coi vô cùng. Anh ngồi trên giường lớn. Toàn thân khoác áo ngủ. Bộ dạng hết sức lười biếng.

Uy Phong cầm quạt vẫy vẫy, miệng nhỏ đau khổ nói.

"Tổ tông, hạ hoả hạ hoả!"

"Tìm thấy người chưa?"

Uy Phong thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Má nó! Trên đời lại có đàn bà ăn xong liền bỏ chạy, một chút mặt mũi cũng không để lại cho anh. Quen biết nhau lâu như vậy, Uy Phong chưa từng thấy anh tức giận như hiện tại.

Trong lòng đột nhiên dấy lên sự sùng bái. Cậu cũng muốn tận mắt nhìn thấy cô gái kia một lần.

"Mở rộng phạm vi cả nước. Đóng toàn bộ đường hàng không. Tìm không thấy người, mày chết chắc rồi."

Uy Phong hốt hoảng, quỳ xuống đất mà lạy anh vài cái. Cậu ôm lấy chân anh, ủy khuất nói.

"Đừng mà đại ca! Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu."

"Cút."

Uy Phong khóc không ra nước mắt, đau khổ nói.

"Mày việc gì phải để tâm một con đàn bà. Chạy rồi cũng bỏ qua đi."

"Bỏ qua?" Hạ Vũ cười lạnh.

"Ăn cũng đã ăn rồi, còn dám bỏ chạy. Tao phải bắt người về, để cô ta chịu trách nhiệm với đời trai của tao!"

Uy Phong: "..."

...

Châu Niệm trở về nhà, thu xếp hành lí, chuẩn bị đào tẩu.

Cha mẹ cô ngăn cản nhưng bất thành.

"Con sẽ không lấy chồng nữa. Chẳng phải cha mẹ nói, thất tiết liền không cần lấy chồng sao? Con ngủ với anh ta rồi. Để con đi đi."

Mãi đến khi bóng cô khuất dạng, cha mẹ cô mới hét toáng lên, trên mặt tràn đầy vui sướng.

"Xong rồi, cuối cùng nó cũng đi rồi!"

"Nhà chồng rất nhanh sẽ đến tìm nó thôi, ha ha..."