Anh Iu Em! Bảo Bối Siêu Quậy

Anh Iu Em! Bảo Bối Siêu Quậy - Chương 7: Gặp lại nhau





Vừa bước đến cổng nó mới nhớ ngày mai sẽ đi học nên chạy vào trong hét to – NGỦ SỚM MAI ĐI HỌC ĐẤY - Ừ - Cả bọn đồng thanh rồi phòng ai nấy ngủ - Khoan – Chuyện gì – Pink vừa ngáp vừa hỏi – Ko ai được vào phòng tôi rõ chưa – RÕ. Nó lên phòng thay một bộ đồ khác là một cái áo thun ba lỗ có hình con hổ ở giữa áo, khoát thêm cái áo da bên ngoài, chiếc quần da bó sát và một đôi boot cao đến đầu gối cùng tong màu đen. Nó cảm nhận được khi mặc đồ màu đen thì nó sẽ lạnh lùng hơn và tàn nhẫn hơn, nó bây giờ đã trở thành SuLy Evil. Nữ vương đứng đầu trong thế giới ngầm. Nó chạy nhanh ra ngoài tìm chiếc moto của mình rồi phóng nhanh đến bar Evil. Xử lí hết tất cả công việc từ mấy tháng qua nó chưa giải quyết xong giờ đã 3h sáng. Nó phóng xe về nhà bước tới phòng khách thấy hắn đang ngồi uống rượu một mình nó hỏi – Ko ngủ à – Làm sao em bít lên tôi – Hắn ko trả câu hỏi của nó mà lảng sang chuyện khác – Có lúc anh sẽ bít - Ừ hình như tôi từng gặp em – Hắn bây giờ uống cạn chai rượu thứ hai – Pải từng gặp vào năm năm trước – Nó nhếch môi cười lạnh nhưng trong lòng chưa biết bao sự nhung nhớ


------------------***-----------------


5 năm trước



- Khánh Anh này, em thích anh – Một cô bé mặc chiếc áo đầm màu đỏ ngồi trên xích đu bảo với cậu nhóc bên cạnh.


- Ừ.. anh cũng vậy, lớn lên anh nhất định sẽ cưới em – Cậu nhóc nói xong thì quay sang hôn lên đôi môi nhỏ đỏ mọng của cô bé.


- Hihi sao anh dám hôn em – Cô bé cười tươi nhưng thấy hơi mắc cỡ



- Vì em là vợ anh mà SuLy – Cậu nhóc ngịch phá tóc của cô bé.


--------------***-----------------------




Nó định bước lên lầu thì bị cánh tay hắn kéo lại – Mình bắt đầu lại nhé! – Tùy anh – nó thờ ơ trả lời – Đừng lạnh lùng với anh như vậy, anh nhớ em SuLy – Thẫm sâu trong đôi mắt hắn có sự nhớ nhung da diết dành cho nó – Nó gật đầu nhẹ chẳng nói gì, lên phòng nó bước ra ngoài lang cang phòng hóng gió bóng lưng nó thực sự cô độc. Hắn nhẹ nhàng bước vào ôm nó từ phía sau – Đừng cảm thấy cô đơn vì anh sẽ không rời xa em người đâu – Hắn nói nhỏ vào tai nó - Ừ sao anh lại vào phòng em – Nó hỏi hắn – Anh ngủ không được – Vì sao – Nhớ em – Hắn nói ngọt sớt – Anh học ai mà dẻo miệng thế - Nó cười nụ cười nó thật đẹp như thiên thần – Ko ai cả là anh nói thật - Ừ về phòng ngủ đi – Nó xoay người chạm mặt với hắn – Ko anh mún ở đây ngủ cơ – Hắn nhõng nhẽo dụi đầu vào tóc nó hít thở hương thơm lâu rồi hắn chưa quên – Nhưng…- Chưa kịp nói nó đã bị chặn bởi một nụ hôn……