Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh - Chương 49: - Không được động đến cô ấy




Editor: Yuri Ilukh

"Đi bên nào đây?" Bốn phía đều là rừng rậm và núi đá, không thể nhìn rõ một con đường nào, mọi người nhất thời lưỡng lự nên đi bên nào.

"Mã Nhã, em bói một chút xem chúng ta đi về đâu thì thích hợp" Nhất Diệp bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mã Nhã.

"Vâng" Mã Nhã nghe lời lập tức móc ra dụng cụ bói toán.

"Vậy có qua loa quá không?" Tằng Kỳ nhịn không được nói.

"Vậy cậu nói nên đi bên nào" Nhất Diệp tức giận trừng cậu ta một cái.

"Khụ..." Tằng Kỳ xấu hổ ho khan một tiếng sau đó ngồi xổm xuống nhìn Mã Nhã dùng một tấm khăn màu trắng trải trên đất đề nghị, "Mã Nhã, hay là cô bói cho tôi một quẻ xem đi đường nào thì có thể tìm thấy Hoá Thần đan".

Mã Nhã do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Nhất Diệp, thấy Nhất Diệp gật gật đầu mới tiếp tục cúi xuống bói toán.

Vũ Quân đậu trên vai Nhất Diệp thấy một màn này thì hiếu kỳ hỏi, "Tôi cho rằng cô sẽ bảo Mã Nhã bói xem vị trí của Vũ Quân"

"Giúp Tằng Kỳ tìm Hoá Thần đan trước đã" Nhất Diệp trả lời.

Vũ Quân gật đầu không nói nữa, yên lặng đậu trên vai cô chờ Mã Nhã bói ra kết quả.

"Hướng Tây Nam" Mã Nhã bói xong chỉ về phía Tây Nam nói.

"Nhanh như vậy mà cô đã tính ra rồi sao, có đáng tin cậy không?" Tằng Kỳ nghi ngờ.

"Cứ đi thì sẽ biết thôi, anh không tin thì có thể không đi" Mã Nhã sắp tức chết rồi, người này thật đáng ghét, suốt ngày hoài nghi khả năng bói toán của cô.

"Ha, Nhất Diệp, cô xem nhóc con này còn rất khó tính" Tằng Kỳ háo hức nói.

"Là do cậu thích ăn mắng" Nhất Diệp không đồng tình với cậu ta chút nào. Ba người một chim lại đi về phía Tây Nam.

Cứ đi được khoảng chừng 10 dặm thì Nhất Diệp lại dừng lại bứt vài cộng thảo dược, mà tất cả đều là thảo dược cực phẩm, có chất lượng vô cùng cao. Đến lần thứ 6 Nhất Diệp dừng lại hái thảo dược thì Tằng Kỳ nghi ngờ lên tiếng, "Có phải cô đã tới đây rồi không".

"Chưa từng" Nhất Diệp trả lời.

"Vậy sao cô có thể tìm chính xác được chỗ nào có thảo dược cực phẩm rồi tới đó trước tiên?" Tằng Kỳ hỏi.

"Bọn nó nói cho tôi" Nhất Diệp chỉ chỉ thảo dược bên cạnh.

"Cô nói đùa à" Tằng Kỳ kiên quyết không tin.

"Chị Nhất Diệp có thể giao tiếp với thực vật, có thể tìm được thảo dược cực phẩm cũng không có gì kỳ lạ" Mã Nhã đứng bên cạnh giúp hái thảo dược nói.

"Mã Nhã, em cẩn thận chút, đừng làm rễ cây bị thương" Nhất Diệp lên tiếng nhắc nhở.

"Dạ" Mã Nhã hoảng sợ, gấp gáp cúi đầu cẩn thận hái thảo dược.

"Thần kỳ vậy sao, vậy cô nhìn xem chỗ nào có cỏ Chu Diễm để tôi đi hái vài cây" Cỏ Chu Diễm là thảo dược chủ yếu để luyện Hoá Thần đan, nguyên nhân Hoá Thần đan hiếm hoi ngoại trừ khó luyện chế ra còn có nguyên nhân chủ yếu là cỏ Chu Diễm rất khó tìm.

"Cỏ Chu Diễm thích nơi nóng bức, nơi sinh trưởng không phải có dung nham ngầm thì cũng có dị hoả (lửa kỳ lạ)" Nhất Diệp nói, "Chúng ta đi về phía trước một chút đi, chắc là sẽ có".

"Sao cô biết phía trước sẽ có" Tằng Kỳ nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Trên đường chúng ta đi tới đây, hoàn cảnh sinh trưởng của cỏ cây cũng có thay đổi từng chút một từ ẩm ướt đến khô ráo, nhiệt độ không khí cũng ngày càng tăng cao, không lẽ mọi người không nhận ra sao?" Nhất Diệp nghi hoặc nói.

Hai người một chim đồng thời lắc đầu.

"..." Nhất Diệp không muốn nói chuyện cùng ba người khiếm khuyết thường thức này nữa.

"Đúng là tôi không để ý tới chuyện này" Tằng Kỳ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nhất Diệp nên giải thích, "Tu vi của bọn tôi đã luyện tới nóng lạnh không xâm nhập, làm sao có thể cảm nhận được sự biến hoá của nhiệt độ không khí".

"Cậu đừng nguỵ biện" Một câu của Nhất Diệp làm Tằng Kỳ ngậm miệng.

Ba người một chim lại tiếp tục đi về phía trước, đi rồi đi tới khoảng 3, 4 tiếng sau thì mọi người rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khô nóng.

"Nóng quá" Mã Nhã nhịn không được lau mồ hôi.

"Hình như bên đó có thứ gì đó" Tằng Kỳ chỉ về lùm cây cách đó không xa.

Ba người đi tới thì phát hiện một túi đựng đồ bị làm rơi, bên cạnh có dấu vết đánh nhau rõ ràng.

"Xem ra gần đây có bảo vật rồi" Tằng Kỳ nói.

"Có người đánh nhau mà còn muốn đi tới trước sao?" Nhất Diệp không muốn lẫn vào chuyện gϊếŧ người cướp bảo vật.

"Đi chứ, sao lại không đi, không phải cô nói gần đây có thể có cỏ Chu Diễm sao?" Tằng Kỳ hưng phấn nói, "Chúng ta trốn trong chỗ tối, chờ có cơ hội liền xông ra cướp".

"Cậu am hiểu trận pháp, tôi am hiểu luyện thuốc, Mã Nhã mới Trúc Cơ trung kỳ, lỡ người ta đánh lại thì phải làm sao?" Nhất Diệp chất vấn.

"Đừng tự đánh giá thấp bản thân như vậy có được không, Cửu Liên chân quân để lại cho cô rất nhiều pháp bảo mà, tôi đường đường là Nguyên Anh hậu kỳ nên vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình" Tằng Kỳ nói, "Hơn nữa tôi thấy dấu vết đánh nhau ở đây thì chắc là số người cũng không nhiều lắm".

"Vậy cậu có thể nhìn ra đối phương có tổng cộng bao nhiêu người, tu vi thế nào sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Sáu người, tu vi thì có 5 người Nguyên Anh trung kỳ, 1 người Nguyên Anh hậu kỳ" Vũ Quân bỗng nhiên lên tiếng.

"Rầm" Một tiếng động lớn vang lên làm mọi người đồng thời nhìn lại.

"Cách rất gần, Nhất Diệp, chúng ta tới đó xem đi" Tằng Kỳ nôn nóng nói, "Chúng ta tới đó xem, nếu có nguy hiểm thì liền lui".

"Đi xem sao?" Nhất Diệp xác nhận.

"Ừm" Tằng Kỳ hung hăng gật đầu, nếu mà may mắn nhiều khi còn có thể nhặt được đồ tốt.

"Được" Nhất Diệp nghĩ trên người cô cũng có nhiều pháp bảo, tu vi của Ô tiền bối thì cao, mấy người họ tự bảo vệ mình chắc cũng là vấn đề không lớn, do đó ba người một chim nhanh chóng bay về phía âm thanh truyền tới.

Đại khái chạy khoảng mười dặm thì họ gặp được hai thi thể nam tu.

"Dựa vào màu áo bào thì chắc là đệ tử Vạn Kiếm Môn" Tằng Kỳ chỉ vào một người đàn ông mặc áo bào màu đen nói, "Người còn lại hình như là..."

"Đây là lệnh bài của Hàn gia" Nhất Diệp tìm được trên thi thể người đàn ông mặc áo bào đỏ một cái lệnh bài.

"Hàn gia ở Huệ thành?" Tằng Kỳ kịp nắm bắt.

"Ừm" Nhất Diệp gật đầu nói.

Ba người lại vội vàng đi về phía trước, rất nhanh lại gặp hai thi thể khác nằm trên đất.

"Ô tiền bối nói có 6 người, bây giờ đã có 4 người chết, chỉ còn lại 2 người" Tằng Kỳ tính sơ thấy khả năng nhặt được bảo bối của mình lại tăng thêm vài phần.

"Đây là?" Nhất Diệp nhặt được một cái lục lạc màu vàng bên trong một bụi cỏ.

"Cô biết?" Vũ Quân cảm nhận được Nhất Diệp không bất ngờ.

"Cái này hình như là của Hàn Lâm" Nhất Diệp nói.

Hàn Lâm? Vũ Quân cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng lại nghĩ mãi không ra.

"Con gái duy nhất của Hàn gia, Hàn Lâm?" Tằng Kỳ nghe Nhất Diệp nói thì lên tiếng hỏi.

"Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia nhất định là Hàn Lâm, người bảo vệ cô ấy đã chết hết, chắc là bây giờ cô ấy đang rất nguy hiểm" Nhất Diệp nói xong thì cầm lấy lục lạc đi nhanh về phía trước.

"Tình huống thế nào?" Tằng Kỳ vừa nói vừa mang Mã Nhã trèo lên ngự kiếm đuổi theo.

Vũ Quân thấy Nhất Diệp khẩn trương thì cũng đoán được nữ tu tên Hàn Lâm kia là người mà Nhất Diệp rất quan tâm nên lên tiếng trấn an, "Đừng lo lắng, tôi cảm nhận được linh khí dao động ở phía trước, cô ấy chắc là không sao".

Nhất Diệp nghe xong thì càng sốt ruột, điều động linh lực gấp rút bay về phía trước.

Cuối cùng Nhất Diệp cũng đã nhìn thấy hai thân ảnh một đỏ một đen đang đánh nhau ở phía xa, nhưng thân ảnh màu đỏ đang rơi vào thế yếu hơn.

"Tử Ngọ, nếu anh làm tôi bị thương, dị hoả này anh cũng không cầm được, cuối cùng cũng mất mạng thôi" Hàn Lâm phun ra một ngụm máu tươi, căm hận nhìn người đàn ông trước mặt.

"Hàn sư muội, hôm nay huynh gϊếŧ muội, rồi sẽ dùng dị hoả thiêu muội thành tro thì ai mà biết được là huynh gϊếŧ muội chứ, ha ha ha" Người đàn ông tên Tử Ngọ xé rách chiếc mặt nạ ôn tồn lễ độ.

"Không ngờ anh là cái loại người này" Sau khi Hàn Lâm tiến vào bí cảnh không lâu thì gặp được 3 sư huynh đệ của Vạn Kiếm Môn, Tử Ngọ là trưởng môn đại sư huynh của Vạn Kiếm Môn, bình thường quan hệ của anh ta và Hàn Lâm cũng không tồi, nên lúc anh ta đưa ra lời mời đi cùng thì Hàn Lâm không nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý.

Nhưng ai mà ngờ, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một luồng dị hoả, sáu người ở đây chỉ có Hàm Lâm linh căn hệ hoả nên thích hợp để hấp thu nhất. Lúc đó Hàn Lâm thấy 2 luồng dị hoả đồng thời xuất hiện, một mình cô lấy hết thì cũng không tốt, đang tính thương lượng với Tử Ngọ thì Tử Ngọ rõ ràng đã rộng lượng nói, dị hoả này nhường cho cô là lựa chọn tốt nhất vì bọn họ đều không phải linh căn hệ hoả, hấp thu dị hoả cũng không tốt.

Hàn Lâm lúc ấy không hề nghi ngờ gì, ai ngờ khi cô mới hấp thu được nửa dị hoả thì anh ta bỗng nhiên ra tay. Nếu không phải hai vị hộ vệ Nguyên Anh hậu kỳ liều chết bảo vệ thì cô đã sớm hồn tiêu phách tán.

"Gϊếŧ người cướp bảo vật vốn là chuyện thường thấy ở giới Tu tiên, tính cảnh giác của Hàn sư muội không được nhiều lắm nha" Tử Ngọ giơ thanh kiếm dài trong tay ra nói, "Dị hoả mới hấp thu được một nửa mà đã có thể giúp cô run rẩy chống đỡ tôi lâu đến vậy, đồ tốt như thế sao tôi có thề nhường cô được".

"Anh..." Lúc Hàn Lâm đang nghĩ có nên tự bạo nội đan cùng Tử Ngọ đồng quy vu tận hay không thì cỏ dại dưới chân cô dường như có ý thức bỗng nhiên điên cuồng mọc lên.

"Này.." Một màn quen thuộc như vậy, Hàn Lâm nhịn không được quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa, trên một đám mây trắng, Nhất Diệp mặc váy lụa xanh lục đang thản nhiên đứng thẳng, "Nhất Diệp!".

Tử Ngọ thấy chuyện sắp xong tự nhiên lại có người tới giúp, tuy chỉ là Nguyên Anh trung kỳ nhưng hai người liên thủ thì có khả năng anh ta không lấy được dị hoả. Do đó anh ta lập tức dùng kiếm ngưng tụ pháp lực chém vào Hàn Lâm.

"Dậy!!" Nhất Diệp hét lớn một tiếng, lấy Hàn Lâm và Tử Ngọ làm trung tâm, cỏ dại bắt đầu điên cuồng mọc lên. Cỏ dại vây quanh người Hàn Lâm, bọc Hàn Lâm thành hình cầu giúp cô ngăn cản nhát kiếm Tử Ngọ chém tới. Mà cỏ dại bên người Tử Ngọ thì điên cuồng vặn vẹo muốn kìm giữ tay chân anh ta.

"Cút ngay!" Tử Ngọ hét lớn một tiếng, tránh thoát khỏi cỏ dại bao quanh thân thể, chém một nhát kiếm nữa về phía Hàn Lâm.

Có dại đã kết thành hình cầu bị một nhát kiếm uy lực này chặt đứt rễ cây nối với mặt đất làm hình cầu cỏ điên cuồng lăn đi, cuối cùng rơi vào một vách đá cách đó không xa.

"Hàn Lâm" Nhất Diệp thấy Hàn Lâm rớt xuống vách đá, lại không biết tình hình vách đá bên đó thế nào nên lập tức lo lắng đuổi theo.

Tử Ngọ vốn có thể dùng một nhát kiếm chém chết Hàn Lâm nhưng kết quả hiện tại người chết chưa thì không biết, Hàn Lâm còn bị quả cầu cỏ dại mang theo lăn xuống vách đá, nghĩ tới mình tự nhiên mất đi dị hoả thì lập tức thẹn quá hoá giận, đôi mắt đỏ lên nhào tới muốn gϊếŧ Nhất Diệp.

"Con nhóc thối, cô muốn chết đúng không".

Cảm giác được sát ý mãnh liệt, Vũ Quân vẫn luôn yên lặng đậu trên vai Nhất Diệp bỗng bay phóng lên cao, trong mắt đầy sự lạnh lùng, cánh đen hoá ra ảo ảnh thật lớn mang Tử Ngọ bay ra ngoài thật xa.

Nhất Diệp thấy Ô tiền bối đã chặn người xấu, biết không còn nguy hiểm nữa thì vội vàng chạy tới vách đá cứu Hàn Lâm, vì vậy đám mây pháp khí liền dừng trên vách núi.

"Anh... Anh là ai?" Từ sức mạnh vừa rồi thì Tử Ngọ biết thực lực của mình kém xa người ta. Nhưng rõ ràng con yêu thú này cũng là Nguyên Anh hậu kỳ mà tại sao anh ta lại không ngăn được sự công kích của nó.

"Mày không nên có sát khí với cô ấy" Vũ Quân nói xong câu đó thì trên trời bỗng giáng xuống một tia sét màu tím chém Tử Ngọ thành một khối thi thể.

Lúc Tằng Kỳ chạy tới vừa lúc thấy được một màn này, cậu nhìn tia sét với sức mạnh kinh khủng kia, một nhát liền đánh chết một Nguyên Anh hậu kỳ thì lông tơ khắp người lập tức dựng đứng lên.

Vũ Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Diệp, trong lòng vô cớ hiện ra một sự nghi hoặc.

Tại sao, tại sao khi thấy có người muốn làm tổn thương cô gái kia thì anh lại tức giận đến thế, chẳng lẽ là bởi vì đã từng là vợ chồng sao.