Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh - Chương 15: - Anh không sao, đừng khóc




Editor: Yuri Ilukh

"Em nói gì?" Âm thanh cao vút của Nhất Diệp xuyên thấu toàn bộ hang động.

Vũ Quân đang điêu khắc trâm bên dòng suối nhỏ cũng ngẩn người, anh nhanh chóng cất long cốt và dao khắc, sau đó đi về phía hang động.

"Em không về" Tiểu Bạch Vũ dưỡng thương mấy ngày đã gần hồi phục hẳn, cậu lại biến ảo thành hình dáng đứa trẻ 6 -7 tuổi.

"Trước đây lúc em ôm đùi chị khóc đến chết đi sống lại thì đã nói thế nào?" Nhất Diệp ấn ấn điểm đỏ giữa trán Bạch Vũ nói.

"Em... em..." Bạch Vũ chớp mắt tủi thân, nước mắt bắt đầu rơi xuống, "Từ khi còn là một quả trứng em đã là một quả trứng đơn độc, sau đó phá trứng ra ngoài lại tiếp tục sống một mình suốt 7862 năm rồi"

"Em đã già vậy rồi sao?" Nhất Diệp cảm thán.

"Em không già, tộc Hoàng Vũ Xà bọn em hai vạn tuổi mới thành niên, tuổi thọ cũng rất lâu dài" Tiểu Bạch Vũ vừa khóc vừa cãi, "Em còn là một con-vị-thành-niên-rắn"

"Tuổi thọ dài thế mà sao lại suýt thì tuyệt chủng vậy"

"Chắc là đều bị tu sĩ bắt đem đi luyện đan hết rồi" Tiểu đằng yêu bồi thêm.

"Mọi người, mọi người bắt nạt em" Tiểu Bạch Vũ tức giận nói.

"Cả tộc em chỉ còn lại một con rắn duy nhất là em, do đó em ngoan ngoãn về bí cảnh đợi đi, không là tộc Hoàng Vũ Xà sẽ tuyệt chủng đó" Nhất Diệp doạ.

"Đúng vậy" Tiểu đằng yêu bên cạnh cũng rung rung lá cây.

"Nói tới nói lui cũng là mọi người không muốn dẫn em ra ngoài chơi chứ gì" Tiểu Bạch Vũ tủi thân, "Em vất vả lắm mới ra đây được một lần, hai lần suýt thì bị bắt đi luyện đan, không phải em chỉ muốn đi ăn ngon, chơi vui thôi sao"

"Em cũng không bắt mọi người dẫn em theo mãi, chỉ cần một năm thôi cũng không được sao? Một năm sau em sẽ ngoan ngoãn về nhà chuyên tâm tu luyện, không tới Hoá Thần không ra ngoài" Tiểu Bạch Vũ đáng thương nói.

Nhất Diệp thấy nó đáng thương nên động lòng trắc ẩn, cô còn những 20 năm nữa, dẫn Bạch Vũ đi du lịch một năm cũng không vấn đề gì.

Tiểu Bạch Vũ vừa nhìn thấy sắc mặt Nhất Diệp thì biết cô ấy đã đồng ý, vì vậy há miệng phun ra một hạt châu màu đen rồi đưa tới trước mặt Nhất Diệp, "Nếu chị đồng ý thì viên lôi viêm châu này tặng cho chị".

Nhất Diệp nhìn hạt châu đen tuyền trong tay cũng không thấy hiếm lạ gì, trước khi Cửu Liên chân quân phi thăng đã đưa toàn bộ pháp bảo của anh cho Nhất Diệp nên bây giờ Nhất Diệp chỉ có tu vi không cao thôi còn pháp bảo thì đầy.

Nhất Diệp đang muốn đưa hạt châu trả lại cho Bạch Vũ thì Vũ Quân bước vào hang động, ánh mắt anh liền nhìn tới hạt châu trong bàn tay Nhất Diệp.

"Lôi viêm châu?" Giọng nói của Vũ Quân lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, "Vợ có thể cho anh nhìn một chút được không?"

"Vâng" Nhất Diệp đưa viên lôi viêm châu cho Vũ Quân.

Khi ngón tay Vũ Quân vừa động tới hạt châu thì viên lôi viêm châu trong tay Nhất Diệp bỗng rung động kịch liệt, bên trong truyền ra âm thanh bùm bùm. Bỗng nhiên một tia sáng màu tím ánh đen bay ra từ viên lôi viêm châu, xuyên qua vách núi dày bay vào không trung.

Sau đó bầu trời bị che kín bởi mây sét, một tia sét to màu tím đánh xuống từ trên không trung làm hang động chỗ Nhất Diệp trú ẩn bị chẻ ra làm đôi.

"Ôi, sét" Nhất Diệp sợ nhất là sét, lập tức bị doạ không dám động đậy.

Đám sét màu tím này giống như có ý thức, thấy tia thứ nhất đánh không trúng người nên tia thứ hai lại giáng xuống nhắm trúng nơi Vũ Quân và Nhất Diệp đang đứng.

Khi tia sét vừa đánh xuống thì Vũ Quân lập tức giang tay ra, theo bản năng ôm lấy Nhất Diệp, bảo vệ cô trong lồng ngực mình, tia sét to kia tức khắc đánh thẳng vào lưng Vũ Quân.

Một tia, hai tia, ba tia...

Vũ Quân ôm Nhất Diệp né tránh khắp nơi, nhưng tia sét trên bầu trời giống như có ý thức, không ngừng đuổi theo hai người.

"Nhất Diệp"

"Diệp Tử"

Sức mạnh của tia sét quá khủng bố làm Tiểu đằng yêu và Tiểu Bạch Vũ không cách nào tới gần được, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Vũ Quân thấy không trốn nổi tia sét nên ánh mắt kiên định, dứt khoát đứng im bất động, cẩn thận che chắn cho Nhất Diệp, tuỳ ý để các tia sét đánh xuống người mình từng cái từng cái một.

Rầm, rầm, rầm!

Sau khi chín tia sét thay nhau đánh xuống thì mây sét trên bầu trời mới chậm rãi tan đi. Bộ quần áo màu tím của Vũ Quân đã bị sét đánh cháy thành màu đen.

Từ nhỏ Nhất Diệp đã sợ sét, lúc Trúc Cơ kỳ bị sét đánh nửa sống nửa chết làm cô càng sợ sét hơn, lúc nãy khi sét vừa xuất hiện Nhất Diệp đã nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Cô chỉ cảm nhận được khi sét đang không ngừng đánh xuống thì chồng cô vẫn luôn ôm chặt cô bảo vệ không ngừng.

Lúc này, Nhất Diệp thấy sét đã ngừng thì cẩn thận mở mắt, lọt vào tầm mắt cô chính là khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu và cái trán đầy mồ hôi của Vũ Quân.

"Chồng ơi" Nhất Diệp biết chồng cô đã chắn sét thay cô thì bị doạ sắp khóc, "Chồng có sao không".

"Anh không sao, đừng khóc" Vũ Quân miễn cưỡng nở nụ cười trấn an Nhất Diệp, "Anh điều tức một lát là ổn thôi"

"Vậy anh nhanh điều tức đi" Nhất Diệp lập tức không dám khóc nữa, nhanh chóng đỡ Vũ Quân ngồi khoanh chân dưới đất.

Nhất Diệp thấy được vết đen bắt mắt trên lưng Vũ Quân thì cắn chặt răng nhưng cũng không ngăn được nước mắt chảy ra.

Nhất Diệp sợ quấy rầy Vũ Quân dưỡng thương nên dẫn Tiểu đằng yêu và Tiểu Bạch Vũ bị doạ choáng váng rời khỏi hang động, đi ra bên ngoài canh giữ cho Vũ Quân.

"Diệp Tử, chị đừng lo lắng, Vũ Quân lợi hại như vậy nên chắc chắn sẽ không có việc gì đâu" Tiểu đằng yêu nhảy đến vai Nhất Diệp, dùng cành lá nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt Nhất Diệp.

"Đúng vậy, chồng chị sẽ không sao đâu" Tiểu Bạch Vũ cũng đứng bên cạnh hát đệm.

Lúc đầu Nhất Diệp còn ổn, nhưng vừa nghe đến giọng Bạch Vũ thì lập tức nổi điên nắm lấy cổ áo đứa nhỏ nhấc lên, "Em còn dám nói, nếu không phải em cho chị cái hạt châu gì đó thì sao có thể dẫn sét đến hả"

"Em không biết mà" Bạch Vũ lúc nãy cũng bị doạ sợ.

"Vậy sao em cố tình lấy hạt châu đó ra làm gì" Nhất Diệp hỏi.

"Bên trong hạt châu có chứa một sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa hơi thở của nó rất giống hơi thở trên người chồng chị, em nghĩ rằng chị sẽ thích nên mới lấy ra cho chị" Tiểu Bạch Vũ vội vàng giải thích, "Em cũng không biết tại sao lại như vậy"

"Thật không?" Nhất Diệp nghi ngờ.

"Thật" Bạch Vũ sắp khóc.

"Chờ chồng chị tốt lên chút thì sẽ hỏi em sau" Nhất Diệp thả Bạch Vũ xuống rồi lại biến thành hòn vọng phu, tiếp tục canh gác cho Vũ Quân.

Tiểu đằng yêu thấy mặt Bạch Vũ đầy hối lỗi thì đi đến bên cạnh an ủi, "Không có việc gì đâu, Diệp Tử trước nay đều mạnh miệng mềm lòng á mà"

"Ừm" Tiểu Bạch Vũ bi thương gật đầu.

Vũ Quân điều tức một lần chính là bảy ngày bảy đêm, ngay-cả-ngủ-cũng-lật-tới-lật-lui-Nhất Diệp vậy mà có thể đứng im bất động canh giữ bảy ngày bảy đêm đến tận khi hình bóng áo trắng của Vũ Quân xuất hiện ở cửa động.

"Chồng" Nhất Diệp thấy Vũ Quân đi ra khỏi hang động thì lập tức chạy tới trước người chồng mình.

"Để vợ phải lo lắng rồi" Vũ Quân cười nói.

"Bây giờ chồng cảm thấy thế nào rồi?" Nhất Diệp quan tâm.

"Tốt rồi" Vũ Quân xoa xoa đầu Nhất Diệp.

Tiểu Bạch Vũ được tiểu đằng yêu cổ vũ lúc này mới cẩn thận đi tới, cúi đầu xin lỗi Vũ Quân, "Vũ Quân, rất xin lỗi, đều do em không tốt, em không biết lôi viêm châu sẽ dẫn sét tới"

Vũ Quân buông Nhất Diệp ra, cúi đầu nhìn vẻ mặt áy náy, vô cùng hiểu chuyện của đứa trẻ còn chưa cao tới đùi mình.

"Không liên quan đến em" Vũ Quân ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch Vũ, "Sét là do anh dẫn tới" 

"Hả?" Bạch Vũ giật mình ngẩng đầu.

"Linh lực trong cơ thể anh cộng hưởng với linh lực trong lôi viêm châu nên mới phóng thích sức mạnh Lôi thần bên trong, không liên quan đến em đâu" Vũ Quân lại nói thêm lần nữa.

"Chị thấy chưa" Bạch Vũ vừa nghe thấy chuyện không liên quan đến mình thì lập tức dùng vẻ mặt lên án nhìn về phía Nhất Diệp, "Em đã nói là chuyện không liên quan đến em mà"

"Được rồi" Nhất Diệp ngồi xổm bên cạnh Vũ Quân, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Bạch Vũ, "Là chị không tốt, chị đã hiểu lầm em, chị xin lỗi em, rất xin lỗi"

"Vậy... chị xin lỗi, em là rắn nhỏ rộng lượng" Bạch Vũ có chút đắc ý nói.

"Cho nên em tha thứ cho chị rồi?" Nhất Diệp không nhịn được cười.

"Trừ khi chị đáp ứng yêu cầu trước đó của em" Tiểu Bạch Vũ nhân cơ hội nói.

"Một năm?" Nhất Diệp biết Tiểu Bạch Vũ nói về chuyện muốn cô đưa đi du lịch trong vòng một năm.

"Một ngày cũng không được thiếu" Tiểu Bạch Vũ kiên trì nói.

"Được" Nhất Diệp ra vẻ không tình nguyện.

"Ye!!!" Bạch Vũ vui vẻ xoay vòng vòng.

Vũ Quân ngồi bên cạnh nhìn hai người ấu trĩ tương tác, mắt anh tràn đầy cưng chiều và bao dung. Trên đời này, nhân tu và yêu tu tranh đấu giằng co bao nhiêu năm tháng, cuối cùng nhân tu dần chiếm được ưu thế.

Nhưng bây giờ Vũ Quân lại có suy nghĩ, có phải tại nơi anh không thấy được cũng có những sự ở chung thuần khiết như vậy không. Yêu tu không cần lo lắng nhân tu mang nó đi luyện thuốc, nhân tu không cần lo lắng yêu tu lạm sát người vô tội. Thậm chí có thể kết bạn, chậm rãi nắm tay nhau bước lên tiên đồ?

___

Vì muốn đưa Bạch Vũ đi du lịch tại các thành phố của con người nên hai người bàn bạc tính toán tìm một thành phố phồn hoa dừng chân. Cuối cùng hai người chọn thủ đô của nước Đông Ly, Phàn Thành.

"Em phải nhớ kỹ, những người sống ở đây toàn là người thường, em không được sử dụng pháp lực, không được biến về nguyên hình" Ở tầng mây trên không Phàn Thành, Nhất Diệp cẩn thận phổ cập kiến thức cho Bạch Vũ.

"Nếu có người bắt nạt em thì làm sao?" Bạch Vũ nói.

"Đừng tỏ vẻ đáng thương, thân thể yêu tu bọn em bình thường dao kiếm cũng không xâm nhập được, sức lực thì khoẻ mạnh, ai mà bắt nạt được em chứ?" Nhất Diệp lại nhắc nhở thêm , "Cũng phải kiềm chế sức lực nữa".

"Sao lại phiền phức như vậy chứ" Bạch Vũ chu miệng.

"Còn có tóc em nữa, mau biến thành màu đen đi" Nhất Diệp chỉ chỉ vào tóc Bạch Vũ.

Dặn dặn dò dò một lúc lâu thì họ mới tìm một chỗ bỏ hoang không người hạ xuống từ tầng mây.

"Em ngửi được mùi thơm, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi" Cách chỗ họ đáp xuống không xa có một quán ăn kinh doanh không tồi, Bạch Vũ vừa ngửi được mùi vị đã nhịn không được chạy vèo một mạch ra ngoài.

"Em đi chậm thôi, chờ bọn chị với" Nhất Diệp và Vũ Quân cũng vội vàng đi theo ra ngoài.

Ba người cùng đi trên đường gây ra sự chú ý không nhỏ, vì ba người đều mặc đồ trắng, hơn nữa lại xinh trai đẹp gái, còn đẹp hơn cả tranh vẽ thần tiên.

"Nhất Diệp, sao bọn họ đều nhìn chúng ta vậy?" Bạch Vũ nhỏ giọng hỏi.

"Chắc là vì chúng ta đều mặc đồ trắng" Nhất Diệp tuỳ ý trả lời.

"Vì chúng ta mặc đồ giống nhau nên nhìn qua giống vợ chồng phải không?" Vũ Quân cười nói.

Nhất Diệp không nghĩ Vũ Quân còn nhớ rõ câu chuyện do cô thuận miệng bịa ra, cô vô cùng cảm động gật đầu liên tục.

"Sau này chúng ta đều mặc đồ có màu sắc giống nhau có được không?"

Được, em cầu còn không được.