Trong ánh sáng yếu ớt,phải mất một lúc lâu Phương Thần mới nhìn rõ mọi vật bên trong. Cô biết, sau vụnổ xảy ra hôm ấy Jonathan vẫn lẩn trốn tại nơi này, trên mặt đất vứt lăn lốcmấy tờ báo cùng những chai nước khoáng, còn có cả mấy hộp cơm, khắp chốn đềucho thấy nơi đây có người ở.
Quả nhiên, Jonathan đứngtrước mặt cô, dang hai tay, nhướng mày hỏi: “ Mày thấy nhà của tao thế nào?”.
“ Anh điên rồi”, PhươngThần bàng hoàng một chút rồi lạnh lùng nó
Dường như Jonathan khôngnghe rõ lời cô, chỉ tay ra hiệu, “ Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tao”.
Phương Thần nhìn mặt đấtbừa bãi bẩn thỉu, không nói gì, chỉ co chân ngồi xuống.
“ Anh muốn gì?”, côngẩng đầu lên hỏi.
Jonathan hỏi lại: “ Màyđoán xem?”.
“ Hàn Duệ sẽ không tớiđâu”, cô nói chắc nịch đập tan vọng tưởng của hắn.
Một lát sau, chỉ nghethấy bốp một tiếng, âm thanh sắc lạnh vang vọng khắp phòng.
Khóe miệng của cô bỏngrát, tóc bị túm chặt, cả người nghiêng hẳn về một phía.
“ Mày định lừa tao hả?”,một tay Jonathan túm chặt lấy tóc Phương Thần, chửi một câu rất thô tục, khuônmặt lại lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn, “ Mày nên biết, tao ghét nhất là bị ngườikhác lừa”.
Phương Thần thử mấp máymôi, trong miệng lập tức xông lên mùi máu tanh, cô cắn răng định phản kháng,kết quả là lời nói tiếp theo của Jonathan khiến cô
“ Năm đó Lucy cũng chếtvì lừa tao… mày có muốn kết cục giống nó không?”.
Lục Tịch?
“ Ý mày là gì?”, PhươngThần cố chịu đau hỏi.
Jonathan cúi đầu áp sátcô, cho đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, đôi mắt xanh củahắn bắn ra tia nhìn lạnh lẽo tàn nhẫn.
“ Nó không nên phản bộilại tao, bằng không cũng không đến nỗi mất mạng”, có thể là vì trạng thái tinhthần đã khủng hoảng điên cuồng đến cực điểm nên hắn mới đem hết sự thật nói ra.
Phương Thần kinh hoàngkhông ngừng giãy dụa, xác nhận lại:” Mày đã giết chị ấy?”.
Nhưng Jonathan lại khôngtrả lời, hắn càng giật tóc cô mạnh hơn, nghiến răng nói:” Nó đã yêu Alex. Khôngcòn giá trị lợi dụng, giữ lại cũng vô ích”.
Thì ra là hắn! PhươngThần trừng trừng nhìn khuôn mặt méo mó đáng sợ trước mắt, khẽ run lên nhưng côkhông hề hé răng kêu nửa lời.
Chẳng trách khi cô thửHàn Duệ, thậm chí cả thời điểm lật bàửa với anh, anh cũng không hề giải thíchmột câu về cái chết của Lục Tịch.
Thì ra không phải là vìbị nói trúng tim đen, mà là chuyện mình không làm, căn bản anh không muốn biệngiải.
Còn cô lại mù quáng đếnthế đi tin lời nói từ một phía của Jonathan!
Phương Thần không nóitiếp, nhưng đôi mắt thì trừng trừng nhìn Jonathan.
Đây chính là kẻ đã hạichết Lục Tịch! Chính hắn đã biến Lục Tịch xinh đẹp như đóa hoa mới nở năm ấytrở nên khô héo tàn tạ, khiến chị ấy nằm trên chiếc giường cứng ngắt, lạnhbăng, vĩnh viễn không bao giờ có thể nói được nữa.
Có lẽ bị ánh nhìn lạnhlẽo trong đôi mắt cô công kích, Jonathan tàn bạo nói:” Mày nhìn cái gì?”.
Phương Thần không cửđộng, cũng không lên tiếng cứ ngồi lặng yên trên đất như một pho tượng, duy chỉcó sắc mặt là tái xanh, chỉ bởi cô đang nhớ lại năm đó khi đến nhận thi thể củaLục Tịch.
“ Mày hận tao?”, cơnphẫn nộ qua đi, Jonathan bỗng nở một nụ cười, vết sẹo trên mặt lại càng dúm dó,“ Không sao, tùy mày. Dù sao thì mày cũng sẽ nhanh chóng xuống làm bạn với chịmày thôi”.
Hắn tùy tiện nói, tựanhư việc kết thúc một sinh mạng là chuyện rất đỗi bình thường, chẳng chút
Năm đó Lục Tịch cũng bịđối xử như vậy ư?
Phương Thần lạnh lùngnhìn người đàn ông điên cuồng này hồi lâu, rồi mở miệng nói:” Mày cho rằng màysẽ thành công sao?”.
“ Điều này chẳng có gìhoài nghi, bé cưng à”, Jonathan cúi người xuống, khiến ánh mắt hai người giaonhau, dường như muốn nhìn thấu nỗi sợ hãi trong mắt cô, nỗi sợ hãi khiến hắnsung sướng.
Hắn nói:” Mày đã nằmtrong tay tao, mày có biết không, nếu muốn giết mày căn bản chẳng cần tốn nhiềusức lực”.
“ Vậy sao mày còn chưara tay?”
“ Bởi vì mày không phảilà mục tiêu của tao”, Jonathan cười thành tiếng, “ Giữ mày lại là có dụng ýkhác”.
Hàn Duệ …
Nghĩ tới cái tên này,ánh mắt Phương Thần không khỏi dịu đi, nhưng cô lập tức trấn định lại, lạnhlùng nói:” Anh ấy sẽ không tới”.
“ Người đẹp, sao lạichẳng tự tin gì với ma lực của mình
“ Không, mày đã đánh giátao quá cao rồi.”
“ Không, người TrungQuốc bọn mày có câu cái gì mà… mỏi mắt trông chờ ấy nhỉ? Chúng ta cùng đợi kếtquả, dù sao thì tao có rất nhiều thời gian.”
Nói xong, Jonathan quayđi, lùi lại về sau hai bước thầm đánh giá cô từ đầu đến chân, một lần rồi lạimột lần nữa.
Ánh mắt hắn tựa như loàirắn độc, mang theo hơi thở chết chóc, u ám, lởn vởn quanh người cô.
Nếu đã chẳng thể nàongăn cản được, Phương Thần đành nhắm mắt lại, để mặc hắn.
Qua một lúc lâu, độtnhiên hắn hỏi cô với ngữ khí thăm dò:” Nếu như Alex không mạo hiểm vì mày, màycó thất vọng không?”.
Giọng nói của hắn gầnnhư dịu dàng, nhưng hiển nhiên là mang theo vẻ ác ý.
Phương Thần mở mắt, nhìnthắng vào hắn lắc đầu, kiên định nói:” Không hề”. Bỗng nhiên cô bật cười, mangtheo ý khiêu khích hỏi ngược lại: “ Câu trả lời của tao có làm mày thất vọngkhông?”.
Khóe miệng Jonathan giậtgiật, cười nhạo cô ngu ngốc điếc không sợ súng, “ Mày biết không, tao có hàngnghìn cách để khiến cho mày sống không bằng chết. Nếu lát nữa Alex không xuấthiện, tao sẽ xem xét giữ mày lại chơi một thời gian, đợi đến khi tao chán thìsẽ giải thoát cho mày”.
Phương Thần nghe vậy khẽnhíu mày. Cô chẳng mảy may hoài nghi về thủ đoạn tàn bạo của gã đàn ông này,nhưng tính cách kiên cường của bản thân đã không cho phép cô thể hiện nỗi sợhãi ra.
Cô đã nhìn ra dường nhưhắn vô cùng vui sướng thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ của mình. Thế nên cô im lặngkhông cử động, cắn chặt răng không để ý đến lời của hắn.
Lúc này trái tim côtrống rỗng, chẳng có cách nào tự cứu mình, cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đólà: Hàn Duệ có tới không?
Cuối cùng Phương Thần đãthừa nhận, cho dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cho dù anh lừa gạt cô,thậm chí lợi dụng cô thì cô vẫn muốn dựa dẫm vào người đàn ông ấy.
Cô cũng chỉ có thế dựadẫm vào người ấy.
Anh mạnh mẽ, có quyềnlực, tại đây ngay trong hoàn cảnh hiểm nguy này, anh là người duy nhất có khảnăng khiến cho cô cảm thấy an toàn như được đắm mình trong dòng suối mát lành.
Tiền Quân vội vã dẫn cácanh em chạy vào, sắc mắt xám ngoét chửi thề mấy câu, vừa cởi chiếc áo khoác đãướt đẫm ra vừa cáu kỉnh nói:” Vẫn không tìm thấy!">
“ Những chỗ Jonathan cóthể nhốt cô ấy đã tìm rồi chứ?”, Tạ Thiếu Vĩ hỏi.
“ Những chỗ có thể tìmtao đã lục tung hết lên rồi, nhưng ngay cả một cái bóng cũng chẳng thấy!”. TiềnQuân thở dốc, rồi lại không nhịn được lo lắng nói, “ Đã hai tiếng đồng hồ rồi,cái tên điên đó có thể đã đem Phương Thần…”.
“ Không được nói bậy!”Tạ Thiếu Vĩ cắt ngang suy đoán của Tiền Quân, liếc nhìn bóng dáng cao lớn củangười đang đứng trước cửa sổ, sau đó mới bình tĩnh phân tích. “ Chưa hết thờihạn, hắn vẫn chưa nhìn thấy đại ca, tạm thời sẽ không hành động bừa bãi đâu.”
“ Vậy nên tao mới nóihắn là tên điên! Bắt cóc Phương Thần, còn ra kỳ hạn trước khi trời tối đại caphải đến gặp hắn, nhưng lại không nói cho chúng ta biết địa điểm gặp mặt. Màynói xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?”.
“ Hắn muốn khiêu chiếnsự nhẫn nại của tôi, khi tôi mất bình tĩnh thì hắn là người có lợi nhất.”
Người đàn ông từ đầu đếngiờ vẫn trầm mặc rốt cuộc đã mở miệng, âm thanh lạnh lẽo tựa như băng tuyếtngàn năm khiến không khí như ngưng đọng lại, đưa ra thông điệp cuối cùng, “ Đithông báo cho mọi người, cho dù phải lật tung cả cái thành phố này lên, tôicũng muốn trong vòng nửa giờ nữa phải tìm ra nơi trú ẩn của hắn”.
Anh vẫn khoanh tay đứngtrước cửa sổ, trên lớp cửa kính trong suốt phản chiếu gương mặt tuấn tú nhưngvô cùng lạnh lùng khắc nghi
Ngoài cửa sổ, sắc trờidần tối, mưa xối xả trắng trời trắng đất, cuốn trôi đi những rác rưởi trên mặtđất, cũng như che mờ cả tội ác đang diễn ra.
Bên ngoài cánh cửa sắtnặng nề vọng vào âm thanh của thời gian, trái tim Phương Thần đập loạn lên.
Cô không biết mình đã bịnhốt ở đây bao lâu rồi, kho hàng của nhà máy bỏ hoang cao mười mấy mét, bốnphía là những bức tường xám xịt loang lổ, chỉ có duy nhất một cái cửa sổ nhỏ,khiến cô không cách nào phán đoán được thời gian.
Hàn Duệ tới, tựa như ánhsáng hy vọng tràn đến, khiến máu trong người cô sôi trào lên.
Cô không rõ đó là vuimừng hay kích động, hoặc cũng có thể là sự kích động do bản năng sinh tồn manglại.
Cô không những muốn thốtlên tiếng, nhưng động tác của Jonathan đã nhanh hơn, trước khi cô mở miệng hắnđã lấy một chiếc băng dính màu đen dán trước miệng cô, một tay kéo thốc cô lên.
Cánh cửa sắt bị đẩy ra,qua khe cửa từ từ mở ra, bóng dáng người ấy càng ngày càng rõ dần, cuối cùnganh đã xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng, bình thản của anh lướt qua cô, sau đó mớinhìn đến Jonathan phía sau.
“ Mày đã không làm taothất vọng, Alex ạ, quả nhiên mày đã tìm được chỗ này”, Jonathan chọn một chỗ antoàn sau đó đem đứng chắn trước mặt mình.
“ May mắn thôi, ngườicủa tao tài giỏi hơn đám thủ hạ của mày nhiều”, Hàn Duệ bình thản đáp lại.
Nhưng câu nói này lạinhư mũi kim đâm vào thần kinh của Jonathan đau nhói, đột nhiên hắn cao giọng,cơn giận của hắn bùng lên, “ Mày lợi dụng quãng thời gian này, bắt tay với đámbên Mỹ tiêu diệt hết người của tao. Thủ đoạn của mày quá tàn ác, một người cũngkhông giữ lại! Hơn nữa hành động lại nhanh gọn, đâu có giống một kẻ vừa mớithoát chết lại mất trí nhớ ?”.
“ Thế nên?”, Hàn Duệlạnh nhạt hỏi tiếp.
“ Thế nên, tao mới biếtlà mày đang đóng kịch! Mày lại chơi cái trò mất trí nhớ này, ngay cả tao cũngbị mày lừa, mày đã ép tao đến nước này…”.
“ Jonathan”, giọng nóibình tĩnh của Hàn Duệ đã cắt ngang lời nói, “ Trong thời điểm quan trọng có thểsử dụng bất kỳ thủ đoạn nào miễn là đạt được mục đích. Đây chính là điều màchúng ta đã học được từ nhỏ, mày đã quên rồi sao? Huống hồ…”.
Mắt anh hơi nheo lại,ánh mắt bắn thẳng về phía Phương Thần đang bị khống chế, ngưng lại một chút rồianh nói tiếp:” Huống hồ, năm đó ngay cả bạn gái của mình mà mày cũng đem ra làmvật hy sinh, mày đã lợi dụng Lucy để tiếp cận tao, sau cùng thậm chí còn xuốngtay giết cô ấy. Còn tao chỉ giả bộ mất trí nhớ khiến mày mất cảnh giác, so vớimày căn bản cũng chẳng là gì”.
>Chuyện của Lucy cũngchỉ có thể trách con đàn bà đó quá ngu ngốc, lại dám phản bội tao, loại đàn bànhư nó giữ lại phỏng có ích gì? Nó yêu mày, Alex ạ, nói cho cùng tất cả là lỗicủa mày. Mà hôm nay…”, Jonathan xoay chốt an toàn trên khẩu súng, kề sát vàothái dương Phương Thần, “ Em gái của Lucy cũng cùng chung số phận thôi, tất cảđều tại mày cả!”.
Phương Thần cắn chặtrăng, vật lạnh băng kề sát huyệt thái dương kia khiến cô như mất đi tri giác.
Thì ra Lục Tịch chết nhưthế này… chị ấy yêu Hàn Duệ, phản bội Jonathan, thế nên mới mất đi tính mạngcủa mình.
Cô như nhìn thấy hìnhảnh chị mình từng yêu người đàn ông này, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng mơ hồ.
Jonathan nói đúng, sốphận cô tựa như một vòng luẩn quẩn.
Có phải số phận của côngày hôm nay đã định trước sẽ giống như Lục Tịch?
Nhưng cô không muốnchết, cô phát hiện ra mình chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cái chết.
Nhưng hai tay bị tróichặt sau lưng, miệng bị băng kín, cô đang bị Jonathan khống chế, ngay cả một cửđộng nhỏ cũng có thể khiến cô nhận một viên đạn xuyên qua đầu.
Lúc này cô mới cảm nhậnđược cảm giác nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc thực sự, cô bỗng thấy cay caytrong mắt, một cảm giác gọi tên dậy lên.
Thực sự cô rất muốn kìmnén cảm giác ấy.
Mấy tiếng trước, trướckhi Hàn Duệ đến, cô cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì từ đầu đến cuối cô vẫnôm ấp một tia hy vọng, cảm thấy chẳng có gì phải sợ hãi cả chỉ cần có Hàn Duệ ởđây, tất cả đều có thể giải quyết, tất cả đều có thể xoay chuyển.
Nhưng hiện tại, Hàn Duệthực sự đang đứng trước mặt còn cô lại quá yếu đuối. Cảm giác hoảng loạn, sợhãi, bất lực như những cơn sóng đập vào đê chắn bật tung, thoát ra ngoài, ậpvào trong cô, càng lúc càng mãnh liệt.
Anh ở đây, anh đã tới,còn cô đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, dường như cô đã tìm được nơi mình cóthể thả lỏng, không cần phải giả bộ kiên cường, không cần phải giả bộ không sợhãi trước những lời đe dọa của Jonathan.
Cô sợ, thật sự rất sợhãi.
Trong hơn hai mươi nămcuộc đời, đây là quãng thời gian đau đớn, khổ sở, sợ hãi nhất mà cô từng trảiqua.
Mà sự xuất hiện của anhnhư một lý do khiến cho những đau buồn, hoảng hốt, sợ hãi của cô có dịp thoátra.
Nước mắt lặng lẽ chảy ratừ khóe mắt, tựa như những hạt ngọc trai trong suốt từ từ chảy xuống gò m
Cô không cử động, nhíumày nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa. Trong tình huống hiểm nghèo này côchỉ có thể cầu cứu anh.
Jonathan nhếch môi cườitàn nhẫn:” Alex, đây là người phụ nữ mày yêu ư? Nhìn thấy nó khóc, sao mày vẫncó thể bình tĩnh thế?”.
“ Mày muốn gì?”, Hàn Duệchẳng mảy may nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại chăm chú đặt trên gương mặt PhươngThần.
Trong ấn tượng của anh,cô rất ít khi khóc, vẫn mãi kiên cường như vậy, thậm chí có chút quật cườngkhông chịu khuất phục.
Anh biết rõ, càng nhữnglúc rơi vào tình thế hiểm nghèo biểu hiện của cô càng kiên cường không chút sợhãi.
Cô không giống Lục Tịch,nếu như đem ví dung mạo diễm lệ của Lục Tịch như đóa hoa nở rộ, thì cô lại nhưcây tuyết tùng, cứng cỏi mà kiên cường. Trên người cô dường như có một loại malực khác với mọi người, khiến cô tỏa sáng nổi bật hơn tất cả.
Anh từng cho rằng thứmình yêu chính là khí chất này của cô. Nhưng hôm nay, khi giọt lệ đầu tiên chảyra từ khóe mắt cô, anh mới biết, thì ra người con gái này vào thời điểm yếuđuối nhất cũng có thể khiến anh đau lòng đến vậy.
Anh với hai bàn taytrắng, đơn thương độc mã đứng đối diện với Jonathan, giọng nói vẫn bình thảnnhư cũ, “ cô ấy rồi đưa ra yêu cầu của mày, tao có thể suy nghĩ đáp ứng. Bằngkhông, mày nhất định sẽ hối hận vì làm cô ấy bị thương”.
Giọng nói của Jonathantràn ngập vẻ châm biếm, “ Trong tình huống này, mày cho rằng ai chiếm thếthượng phong?”. Hắn ta cuối đầu xuống, áp môi vào tai Phương Thần, khẽ cườinói: “ Nhìn đi,tao đã nói rồi, nó quan tâm đến mày”.
Đôi mắt Phương Thần lóelên một cái, nhưng không thể nói gì.
Jonathan tiếp tục nói: “Nếu mày đã quan tâm đến nó như vậy thì quy tắc trò chơi này phải do tao quyếtđịnh”. Hắn ta nhìn Hàn Duệ, gằn từng câu từng chữ hỏi: “ Những thuộc hạ theomày tới đang nấp ở đâu?”.
“ Mở to cửa ra, mày cóthể nhìn thấy, tao tuân thủ quy định, chúng không theo tao tới.”
“ Tao không tin!”
“ Tùy mày.”
“ Vậy còn mày? Đem khẩusúng trên người mày vứt xuống đất, mau!”.
Phương Thần kinh hãi,mắt trừng trừng nhìn Hàn Duệ rút khẩu súng trong áo ra ném xuống đất.
Anh điên rồi! Cô nghĩ.Nhưng cô không thể lên tiếng ngăn cản anh được, từ lúc Jonathan đem cô ra làmcon tin đưa ra các điều kiện, ánh mắt Hàn Duệ chưa từng rời khỏi cô.
Khẩu súng rơi trên đất,phát ra âm thanh trầm đục, khiến bụi bay lên.
Trái tim Phương Thần thótlên một cái, không biết Jonathan định làm gì tiếp theo. Dường như Jonathan cóchút bất ngờ, hắn không ngờ rằng Hàn Duệ lại nghe lời đến vậy, tự nguyện vứt vũkhí, tự đặt mình vào tình thế hiểm nghèo.
Hắn đắc ý cười lớn, kéoPhương Thần lùi lại hai bước.
Cửa mở to, mưa như trútxuống kho hàng, khiến cho những âm thanh ào ào như được khuyếch đại lên gấpnhiều lần.
Bỗng một âm thanh trầmđục vang lên bên tai Phương Thần, hòa cùng tiếng mưa lúc có lúc không rất mơhồ, “ Điều kiện của tao là, dùng cái mạng của mày đổi lấy cái mạng của nó!”.
Jonathan vừa dứt lời,trong nháy mắt, thời gian như ngưng đọng lại.
Không khí tựa như đấtsét se lại rồi khô nứt, Phương Thần chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnhmẽ, thình thịch thình thịch, như muốn bứt ra phá toang lồng ngực.
Dùng tính mạng anh đểđổi lấy cô
Cô ngây người, khôngnhững muốn chạy tới bên Hàn Duệ, nhưng cả người cô bị khống chế chẳng thể cửđộng được. Tứ chi cô như bị tê liệt, ngay cả đảo mắt cũng vô cùng khó khăn.
Dùng tính mạng để traođổi, kỳ thực không phải là cô không nghĩ tới. Nhưng nó lại do chính miệngJonathan nói ra cũng tựa như tiếng sét giữa trời quang, đánh bật mọi suy nghĩtrong đầu cô, khiến chúng rệu rã, rời rạc.
Cơ thể Phương Thần khẽrun lên, đôi mắt như được nước mắt rửa sạch càng trở nên trong trẻo, sáng ngời,trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ kinh hoàng.
Cô chưa từng biểu hiệnnhư vậy, cho dù là lần đầu tiên trúng đạn vì Hàn Duệ, khi ấy máu chảy xối xả,cơ hồ như cô sẽ chẳng thể sống được, thế nhưng khuôn mắt cô cũng không lộ vẻkinh hoàng, lo sợ như ngày hôm nay.
Cô sợ hãi hay lo lắng?
Hàn Duệ vẫn đứng bấtđộng không biểu lộ gì cả, nhưng tất cả mọi việc đều thu vào trong đáy mắt anh,chiếc cằm cương nghị như cứng lại, anh khẽ nheo mắt, nhìn Jonathan trầm mặckhông nói.
Lúc này, không ai biếtanh đang nghĩ gì, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng ngay cả nửa phần tâm sự cũngchưa từng lộ ra.
Phản ứng của Hàn Duệkhiến Jonathan có phần khó thở.
Jonathan đã trắng tay,thế lực của hắn tại Bắc Mỹ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Phương Thần chính là conbài duy nhất Jonathan có trong tay.
Hắn gí sát súng hơn vàoPhương Thần, mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Duệ, bất giác ngón tay khẽ co lại.
“ Tao cho mày mười giâysuy nghĩ. Hết giờ, tao sẽ giết nó!”, Jonathan mất kiên nhẫn tuyên bố.
Từ nhỏ tới lớn, Jonathanđã ở cùng Hàn Duệ nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ rằng đàn ông Trung Quốc thâmtrầm đáng sợ đến thế nào, Jonathan không đoán được lúc này Hàn Duệ định làm gì,bị dồn vào chân tường chẳng còn đường quay lại, tình huống này đã khiến hắn vôcùng hoảng loạn, cuối cùng chỉ có thể chọn cách được ăn cả ngã về không, cho dùcó chết hắn cũng phải kéo theo Phương Thần.
“ Mười.”
“Chín.”
“Tám…”
Jonathan bắt đầu đếmngược, hơi thở dồn dập hỗn loạn của hắn phả vào tai Phương Thần.
Hàn Duệ vẫn động nhưtrước, trên khuôn mặt anh là vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
“ Sáu.”
“ Năm…”
Dường như có một chiếcmáy vô hình đang hút dần không khí đi từng chút từng chút một, khiến hắn chẳngthể hít thở bình thường được.
Nhưng đúng vào lúc này,bỗng nhiên Phương Thần lại thấy vô cùng bình tĩnh.
Cô nhìn Hàn Duệ, ngườiđàn ông cao lớn, mạnh mẽ nắm mọi thứ trong tay đang đứng trước mặt mình, đốimặt với tình huống này, anh vẫn rất bình tĩnh khiến cho người ta không khỏi cảmthấy đáng sợ.
Cô nhìn anh, bỗng nhiênnhớ đến tình huống lần đầu tiên họ gặp nhau.
Anh đi giữa đám đôngthuộc hạ, khí thế sắc bén chói lòa, tựa như đó là khí thế trời sinh có thể ápđảo được tất cả.
Tựa như bắt đầu từ thờikhắc ấy, anh trong mắt cô mãi mãi là biểu tượng của sự bình tĩnh, mạnh mẽ, ápđảo.
Cô chưa từng hoài nghirằng trên đời này không có việc gì là anh không thể giải quyết được, cũng chẳngcó người đàn ông nà được anh, cô cho rằng chuyện gì anh cũng có thể khống chếtrong lòng bàn tay.
Nhưng bây giờ, thái độim lặng của anh là gì?
Thời gian đếm ngược sắphết, cái chết đang cận kề, nhưng dường như cô đã quên đi nỗi sợ hãi ấy.
Trong thời khắc quantrọng này, cô thôi không giãy dụa và suy nghĩ nữa, chỉ yên lặng để mặc cho anhquyết định. Nếu như ngay cả anh cũng không có biện pháp nào nữa thì kết cục đãđịnh, có sợ hãi thêm cũng chẳng thể giải quyết được gì…
Phương Thần từ từ bìnhtĩnh lại, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngay cả giọng nói đếm ngược thờigian để lấy đi tính mạng của cô cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Trong tình huống căngthẳng nặng nề như vậy mà cô đã trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, cũng chính vìthế cô đột nhiên chú ý tới một chi tiết mà lẽ ra chẳng mấy quan trọng.
Phương Thần mở to mắtnhìn chằm chằm về phía trước, bỗng khóe mắt có gì đó ánh lên, tựa như ánh sángyếu ớt nào nó khẽ lóe lên rồi lướt qua.
Cô vội đảo mắt nhìn, chỉthấy trên cửa sổ phía trên cao kia có một nòng súng đen ngòm, lạnh lẽo đangchĩa xuống!
Trái tim cô vừa mới bìnhtĩnh lại bây giờ đ đập loạn lên.
Jonathan phía sau đã đếmngược đến giây cuối cùng, “ Ba, hai…”.
“ Tao đồng ý.”
Trong thời khắccuối cùngnày, Hàn Duệ lạnh lùng mở miệng.
Câu trả lời của anh tựanhư một mũi tên bén nhọn, nhanh chóng dứt khoát bung khỏi dây cung cắm chínhxác vào đích.
Tất cả bỗng im bặt,trong kho hàng im lặng như tờ.
Tất cả mọi chuyện vốn đãbên bờ sụp đổ, kết quả là bị câu nói của anh làm gián đoạn.
Bản năng cùng thần kinhcủa cơ thể khiến hắn chẳng thể nào phản ứng lại được, mí mắt và cơ mặt khôngchịu sự khống chế của cơ thể bất giác giật giật, ngón tay đặt trên cò súng cơhồ như muốn bóp chặt lại.
Giọng của Hàn Duệ lạimột lần nữa vang lên, “ Tao đồng ý trao đổi”.
Lát sau, dường như cuốicùng Jonathan cũng nghe được, đồng thời phản ứng lại, không chút nghĩ ngợi liềnhạ khẩu súng đang kề sát thái dương Phương Thần xuống, nhắm thẳng vào
Mọi chuyện xảy ra trongnháy mắt, dường như hắn không còn tâm trí đâu để ngắm bắn chuẩn xác, áp lựcthần kinh căng thẳng cùng sự điên loạn khiến hắn hành động ngay mà không có mộtđộng tác thừa nào cả.
“ Đoàng!”
“ Đoàng…”
Hai tiếng súng dường nhưvang lên cùng lúc. Máu bắn ra xối xả.
Phương Thần vẫn giữnguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, không động đậy, suy nghĩ cuối cùng của côtrước khi tiếng súng vang lên đó là, nhất định không thể để ảnh hưởng đến việcngắm trúng mục tiêu của tay súng.
Do đó, mặc dù nòng súngkhông còn hướng vào mình, Phương Thần vẫn không động đậy, cô sợ rằng vì cử độngcủa mình mà thay đổi hướng ngắm bắn của Jonathan.
Chỉ nửa giây sau PhươngThần đã thấy hối hận về suy nghĩ đó.
Chỉ bởi vì Jonathan đãbắn về phía Hàn Duệ, còn Phương Thần thì lại không kịp xô ngã Jonathan, khôngthể ngăn cản sự uy hiếp của Jonathan đối với Hàn Duệ ngay từ đầu.
Mọi việc diễn ra đến mứcmọi người chẳng kịp suy nghĩ gì.
Jonathan không kịp và côcũng không kịp.
Còn Hàn Duệ…
Đến khi Phương Thần địnhthần lại thì bên ngoài cửa sổ đã có mười mấy người chạy vào.
Hàn Duệ quỳ trên sànnhà, tay đặt trước ngực, máu đỏ tươi xối xả tuôn ra qua kẽ ngón tay, chảy xuốngkhắp sàn nhà đầy bụi, để lại những dấu vết hãi hùng.
Viên đạn đã bắn trúngvào chỗ hiểm trên người Hàn Duệ.
Phương Thần đứng chếtlặng tại chỗ, dường như cô đang gặp ác mộng, chân không nhấc nổi nữa.
Hàn Duệ cố gắng ngướcmắt lên, giọng nói và tiếng bước chân của người đứng đằng sau anh đều quenthuộc, còn Jonathan đã trở thành một cái xác, viên đạn xuyên qua thái dương,kết liễu mạng sống của hắn ta.
Trước khi mất đi sức lựccuối cùng và sự tỉnh táo vì mất quá nhiều máu, Hàn Duệ cố gắng mở to mắt nhìnPhương Thần.
Sắc mặt của anh nhợtnhạt, đôi môi hơi nhếch lên, khuôn mặt giãn ra
Hồi kết
Viên đạn ăn xuyên vào gầnhai centimet, khiến Hàn Duệ mất rất nhiều máu.
Ca phẫu thuật diễn ratrong năm, sáu giờ đồng hồ, cuối cùng Hàn Duệ đã qua cơn nguy kịch, sau đó, anhcòn phải điều trị tiếp và nghĩ ngơi trong một thời gian dài. Đương nhiên cònphải trả lời những câu hỏi của phía cảnh sát.
Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quânphụ trách tất cả các việc phiền phức, còn Phương Thần có nhiệm vụ chăm sóc HànDuệ.
Trong thời gian Hàn Duệcòn chưa ổn định, dường như ban đêm Phương Thần không thể yên tâm nghỉ ngơi,vừa mới nhắm mắt lại cô lập tức nhớ đến câu nói cuối cùng của Hàn Duệ vào hômđó: “ Tao đồng ý trao đổi”.
Hàn Duệ thực sự tựnguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của Phương Thần.
Trước khi bị Jonathansát hại, Hàn Duệ từng lợi dụng Phương Thần, từng làm cô tổn thương, từng giấukín về việc anh không bị mất trí nhớ, khiến cô không biết thực hư thế nào.
Đến ngày hôm nay, PhươngThần mới thực sự nghi ngờ, rốt cuộc Hàn Duệ là con người như thế nào? Cô khônghiểu hết anh, e rằng cả đời này cô cũng không thể hiểu hết con người anh
Đã rất nhiều lần PhươngThần đặt ra giả thiết, nếu như mọi người đổi vị trí cho nhau, liệu bản thân côcó đồng ý dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn cho người khác không?
Cô yêu anh, không cònnghi ngờ gì nữa, ngay từ những ngày Hàn Duệ mất tích sau vụ nổ, Phương Thần đãnhận ra sự thật này.
Nhưng điều cô không ngờrằng, cô lại được Hàn Duệ coi trọng đến vậy.
Dẫu rằng để đạt được mụcđích, Hàn Duệ đã từng lợi dụng Phương Thần, cũng từng lừa gạt cô.
Phương Thần luôn chorằng, trong mắt Hàn Duệ, chỉ có bản thân anh và lợi ích của anh mới là quantrọng nhất.
Nhưng lần này, dường nhưmọi việc đã thay đổi.
Cho đến khi Hàn Duệ xuấtviện về nhà dưỡng thương, Phương Thần không nhắc một chữ nào đến chuyện này, côchỉ hỏi: “ Tại sao anh phải giả vờ mất trí nhớ?”.
“ Có phải em đã giữ vấnđề này ở trong lòng rất lâu rồi không?”, sau khi được bác sĩ riêng A Thanh thămkhám, thần sắc của Hàn Duệ đã tốPhương Thần nhìn Hàn Duệ thừa nhận : “ Đúngvậy”.
Hàn Duệ nói: “ ĐểJonathan lơi lỏng cảnh giác, anh phải làm như vậy thì mới có đủ thời gian đểhành động”.
“ Giải thích này rấtkhông thuyết phục. Tại sao anh lại kết hợp với Tạ Thiếu Vĩ, đến em mà cũnggiấu?”.
“ Em thực sự muốn nghenguyên do ư?”, Hàn Duệ hơi nheo mắt lại, hỏi.
“ Muốn.”
Phương Thần gật đầu rấtnghiêm túc, kết quả là sau hai giây im lặng, Hàn Duệ mới chậm rãi nói: “ Anh sẽkhông nói cho em biết đâu”.
“…”Phương Thần nổi quạu,liền quay người định đi.
Trong thời gian Hàn Duệchữa trị vết thương, phục hồi sức khỏe, tính nết càng kỳ quặc hơn trước, tất cảmọi lời nói và việc làm của anh khiến Phương Thần vừa thấy bực mình, vừa chẳngbiết phải làm gì.
Hàn Duệ không phải làmột bệnh nhân dễ dàng chịu hợp tác, càng không phải là một đối tượng dễ chịu đểtrò chuyện.>Phương Thần không có cách nào để tranh luận với Hàn Duệ, bởi vìbác sĩ đã dặn rất kỹ rằng, không được để anh kích động, cần cố gắng làm cho anhthấy thỏa mái thì mới tốt cho việc phục hồi sức khỏe.
Dường như Hàn Duệ đãbiết được chuyện này, nên bây giờ dù Phương Thần muốn cáu giận với anh cũngkhông được.
Tạ Thiếu Vĩ và mọi ngườingồi hút thuốc uống trà ở dưới lầu, Phương Thần quyết định lên chất vấn HànDuệ.
Dù sao thì cô cũng đã bịcoi là một kẻ ngốc trong một thời gian, cô không thể để chuyện này kết thúc nhưvậy.
Khi Phương Thần vừa điđến cửa phòng, thì đằng sau vọng đến tiếng nói: “ Em đợi chút đã”.
Phương Thần quay đầulại, giọng hơi bực mình: “ Còn chuyện gì nữa đây”.
“ Tại sao em lại muốntruy xét những chuyện vụn vặt ấy, còn những điều thực sự quan trọng lại khônghề nhắc đến như vậy?”.
Phương Thần không hiểu,cô nghi ngờ hỏi lại: “ Anh muốn nói đến chuyện gì?”.
Hàn Duệ đứng dậy, rờikhỏi giường từ từ đi đến trước mặt Phương Thần.
">
Anh gầy hơn trước, nhưngtrông đẹp trai hơn. Anh nhìn chằm chằm vào Phương Thần bằng đôi mắt lạnh như saobăng. Trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên một đốm sáng.
Hàn Duệ nâng cằm cô lên,các ngón tay khẽ vuốt ve làn da mịn màng trên đó.
“ Anh đã cứu em, em cònchưa cảm ơn anh.”
Phương Thần sững ngườilại, cô phản bác: “ Giữa hai chúng ta còn cần phải làm thế sao?”.
“ Ồ?”, Hàn Duệ nhướngmày, trên khuôn mặt anh thoáng hiện một nụ cười.
Lúc đó, Phương Thần mớiý thức được rằng mình vừa nói ra câu gì, cô lặng người đi một lúc, rồi mới hừmột tiếng và nói tiếp: “ Ý của em là, trước đây em cũng đã cứu sống anh mộtlần, một đổi một, thế là hòa, rất công bằng”.
“ Thật thế sao?”
“ Đúng, ý em là vậy.”
Phương Thần không muốnđón nhận cái nhìn đầy thích thú ấy của Hàn Duệ nữa, cô vùng khỏi tay anh địnhmở cửa, nhưng liền bị Hàn Duệ kéo trở lại vào vòng tay mình.
“ Anh…”, Phương Thần hítmột hơi thật sâu, cẩn thận tránh vết thương của Hàn Duệ, sau đó mới ngẩng đầulên trách móc: “ Anh làm gì thế?”.
“ Anh không muốn em phânđịnh rạch ròi với anh như thế”, Hàn Duệ cuối đầu xuống cắn nhẹ lên đôi môi đỏmọng của Phương Thần: “ Còn nữa, chuyện cũ trước đây không nên nhắc lại nữa”.
Phương Thần thấy đau, côchau mày lại: “ Cái gì, anh sợ bị người khác biết chuyện cũ sao?”.
Chỉ thấy Hàn Duệ hơinhếch mép, giọng điệu kiêu ngạo, chậm rãi hỏi lại: “ Em thấy anh như vậy sao?”.
Lần này không đợi PhươngThần trả lời, Hàn Duệ đã hôn lên môi Phương Thần, đến khi thấy cô gần như sắpngạt thở anh mới dừng lại.
“ Vết thương của anh cònchưa lành! Đúng là đồ lưu manh!”, Phương Thần bực tức hét lên trong vòng taycủa Hàn Duệ.
“ Anh nói rồi mà, con ngườianh vốn như vậy đó.”
Một lần nữa Hàn Duệ nhắclại: “ Chuyện cũ trước đây không cần nhắc lại nữa, em nói lại làm gì chứ?”.
Mắt Phương Thần sángbừng lên: “ Nếu không đồng ý thì sao?”.
Hàn Duệ hơi mỉm cười: “Em yên tâm, anh có rất nhiều cách để có thể khuất phục được em:.
Phương Thần bất giác mímchặt môi liếc nhìn Hàn Duệ.
Hàn Duệ nói tiếp: “ Emlà người thông minh, cho nên em biết phải làm thế nào mới là tốt nhất, đúngkhông?”.
Câu nói này của Hàn Duệrõ ràng có hàm ý đe dọa.
Quả đúng vậy! PhươngThần suy nghĩ, mặc dù hiện giờ Hàn Duệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sức khỏe,nhưng trong rất nhiều việc cô vẫn chưa phải là “ đối thủ” của anh, đặc biệt làtrên một số phương diện…
Nên, sau khi suy nghĩmột lúc, Phương Thần hỏi: “ Chuyện cũ trước đây có thể chấm dứt ở đây, nhưngcòn sau này thì sao?”.
“ Em nói vậy nghĩa làthế nào?”
“ Nếu như sau này anhlại lừa gạt và lợi dụng em thì em phải làm thế nào?”, Phương Thần nói rõ. “ Emkhông thích cái cảm giác đó, hơn nữa cũng quyết không để những chuyện như vậylặp lại”.
Phương Thần khoanh haitay trước ngựchái độ nghiêm túc giống như đang trong hội nghị đàm phán, nóixong cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ.
Hàn Duệ và Phương Thầnđúng là hai người sống trong hai thế giới khác nhau.
Hàn Duệ với sự trảinghiệm trong ba mươi năm rõ ràng khác với người bình thường, cho nên trước khicam đoan những điều lo lắng không xảy ra lần nữa, thì cô không thể đáp ứng bấtkỳ yêu cầu nào của anh.
Phương Thần hơi ngẩngmặt lên, vì vừa tắm xong nên làn da cô rất thơm tho sạch sẽ, chẳng khác gì mộtquả vải vừa bóc vỏ xong.
Các nét trên khuôn mặtPhương Thần rất xinh đẹp, nhưng Hàn Duệ nghĩ, điều thực sự thu hút anh chính làtính cách của cô.
Giống như lúc đầu vìchuyện của Tô Đông mà cô tìm đến anh, lúc đó Phương Thần rõ ràng là một cô gáiyếu đuối, nhưng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có vẻ ép người khác nữa, đôimắt thì sáng long lanh.
Và bây giờ, một lần nữaPhương Thần lại sử dụng dáng vẻ đó để đặt điều kiện với Hàn Duệ.
Hàn Duệ thấy buồn cười,dừng lại một lát, anh điềm tĩnh chấp thuận với Phương Thần: “ Sẽ không xảy ralần nữa đâu”. Nói rồi, khóe miệng của Hàn Duệ hơi cong lên, anh hỏi lại: “ Thếnào, em hài lòng chưa?”.
“ Lời nói không bằnghành động!”, Phương Thần nhướng mày lên.
“ Vậy em muốn thế nào?”,Hàn Duệ hơi nheo mắt lại, dường như anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “ Nếu anh muốnnuốt lời thì dù cho giấy trắng mực đen cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu”.
“ Đúng như vậy”, PhươngThần suy nghĩ một lúc, Hàn Duệ đã nói ra lời đảm bảo rồi, chi bằng hãy nhân đâyxuống nước một tí: “ Vậy thì đợi sau này xem thế nào rồi nói tiếp vậy”.
Khi nói câu nói trên,đôi mắt long lanh của Phương Thần lóe lên một tia sáng lâu lắm rồi mới thấy,dưới ánh đèn trong nó lấp lánh như thủy tinh.
Màn đêm buông xuống,trong gian phòng khách rộng rãi sáng sủa, ván bài đang trong tình thế cam go.
Có người bất ngờ liếcnhìn lên lầu, tò mò hỏi: “ Cả buổi tối không thấy đại ca xuất đầu lộ diện,không biết đang làm gì nữa?”.
Thấy vậy, Tiền Quân liềnlên tiếng mắng: “ Cái thằng này quan tâm đến việc đó làm gì? Tập trung đánh bàiđi! Hai vạn nếu như không có ai theo thì tao ù đây này”.
“ Xin lỗi nhé, tao ùtrước đã”, Tạ Thiếu Vĩ ngồi ở cửa trên của Tiền Quân chậm rãi lật bài lên, đẩygọng kính trên sống mũi, đột nhiên nói: “ Thực ra tao cũng hơi tò mò đấy…”.
Tạ Thiếu Vĩ dừng lại làmnhư vô tình, Tiền Quân liếc nhìn Tạ Thiếu Vĩ hỏi: “ Mày tò mò cái gì?”.
“ Tò mò là không biếtkhi nào chúng ta sẽ có một bà chị dâu?”.
Tạ Thiếu Vĩ vừa nói dứtlời thì có một đàn em nói bồi thêm.
“ Thật thế à?”
“ Tao nghĩ không nhanhnhư vậy đâu!”
“ Anh nói gì thế! Anhkhông thấy chị Phương Thần rất quan tâm đến đại ca hay sao?”
“ Đúng đấy, em cũng thấythế…”
Láng máng nghe thấynhiều người bàn tán xôn xao ở dưới lầu, Phương Thần chau mày lại hỏi Hàn Duệ: “Họ đang làm gì vậy?”.
“ Mặc kệ họ”, nhân lúcPhương Thần không chú ý, Hàn Duệ liền nhanh tay ôm chặt lấy eo của Phương Thần,kéo cô đến bên giường.
“ Anh làm gì thế?”,Phương Thần hỏi.
Hàn Duệ bình tĩnh nhìnPhương Thần: “ Đương nhiên là đi ngủ”.
“ Phòng ngủ của em khôngphải ở đây…”, Phương Thần định nói tiếp, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã bị HànDuệ kéo lên giường.
“ Bắt đầu từ hôm nay, emsẽ chuyển sang phòng này”, Hàn Duệ vừa ra lệnh không cho Phương Thần nói tiếp,vừa với tay tắt đèn ngủ, đồng thời khóa chặt lấy khuôn miệng còn muốn nói tiếp củaPhương Thần lại bằng cách tốt nhất.
Bên ngoài tấm rèm cửa sốdày, màn đêm mỗi lúc một sâu hơn, giống như một tấm màn nhung đen vô hình kéodài đến tận chân trời.
Đêm nay nhất định sẽ làđêm ấm áp nhất trong cả mùa đông này.