"Đã xong mọi việcchưa?", Hàn Duệ hỏi Tạ Thiếu Vĩ.
"Xong rồi. HiệnJonathan đã biết địa điểm giao dịch của chúng ta, tin rằng ở bên Mỹ sẽ sớm cóđộng tĩnh".
"Hừm", Hàn Duệphả ra một hơi thuốc lá, cười khẩy nói: "Ịonathan có ưu điểm gì nữa tôikhông biết, có điều tay chân của hắn ra tay rất nhanh đấy".
"Đại ca khẳng địnhlà hắn sẽ bị mắc lừa sao?".
"Tôi chưa nói thếbao giờ. Khác với ông anh Michael, Jonathan thông minh hơn nhiều. Tuy nhiênkhông biết mấy năm nay hắn thế nào, có vẻ ngày càng sống ẩn mình, mánh khóekhông có gì tiến bộ, trái lại còn lạc hậu hơn. Bây giờ đấu với hắn chẳng cònthú vị nữa, chẳng bù cho ngày xưa bất cứ là chuyện gì, hắn cùng bày mưu tính kếlàm cho tôi bị tổn thất mấy lần."
Dừng lại một lúc, HànDuệ tiếp tục nói: "Lần này tôi thấy hắn không nén nhịn được nữa, chắc hắnđang rất muốn lấy cái mạng của tôi, cho nên mới cất công đến Trung Quốc. Nghenói gần đây công việc làm ăn của hắn không được tốt cho lắm, bị mấy đối thủ lợidụng nên tổn thất nặng nề. Lần này là cơ hội tốt để hắn thu hồi số đất đã mất,hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu".
Tạ Thiếu Vĩ cười nói,"Cảnh sát quốc tế ở bên đó đã tiết lộ tin tức rồi, giờ chúng ta chỉ chờhắn tự mắc câu là xong".
"Tốt nhất là giảiquyết một lần cho xong." Gạt bớt tàn ở điếu thuốc, Hàn Duệ dựa người vàosofa, một lúc sau nói thêm: "Nếu như có thể mượn tay người khác để trừ khửhắn là tốt nhất".
Lúc Tạ Thiếu Vĩ ra vềthì trời đã tối hẳn.
Ngồi một mình trongphòng khách một lúc, Hàn Duệ mới đứng dậy lên lầu.
Hàn Duệ đứng trước cửaphòng ngủ đang đóng kín một lúc, cuối cùng mở cửa đi vào.
Đúng như dự đoán, đóntiếp anh là một chiếc gối được ném ra rất mạnh, cho thấy người ném nó đangtrong cơn giận dữ ngùn ngụt.
"Em làm gìthế?", đón lấy chiếc gối ném sang một bên, Hàn Duệ từ từ quay về phíangười đang ngồi trên giường.
Phương Thần đang rất tứcgiận, cô đứng bật dậy, ném cái nhìn lạnh lùng về phía Hàn Duệ: "Tôi chỉtiếc là vật vừa ném vào mặt anh không phải là một con dao!".
Hàn Duệ cười vẻ không hềtức giận: "Chẳng nhẽ em hận tôi đến thế sao?".
"Anh dựa vào cái gìmà làm như vậy? Dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại?", Phương Thần nắm chặt nắmđấm, đôi mắt rực lửa. Trong cuộc đời hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên côbắt gặp một hành vi thô bạo đến như vậy.
Dáng điệu trong cơn tứcgiận của cô thật giống một con thú bị chọc tức, toàn thân nó xù lông lên để sẵnsàng chống lại kẻ thù, lại cũng giống một ngọn lửa đang cháy rừng rực, đến đôimắt cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ vẫn còn đang bựcmình vì chuyện của Jonathan, nhìn thấy Phương Thần tức giận lúc này, trong lòngbỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, giống như một người đang được tiêm một liều thuốc kíchthích, lập tức thấy cơ thể tràn trề sức sống trở lại.
Do đó Hàn Duệ nhìnPhương Thần với đôi mắt mềm hơn, mặc cho cô dùng đủ loại từ ngữ chỉ trích mình.Chờ đến khi Phương Thần mệt, Hàn Duệ mới nói: "Chỉ cần em hứa không canthiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ trả tự do cho em".
"Anh đừng có rađiều kiện cho tôi", giọng Phương Thần rất cứng rắn, tỏ ra xem thường hànhvi độc đoán chuyên quyền của Hàn Duệ, cô chỉ về phía sau lưng, nói: "Nếunhư anh tiếp tục nhốt tôi, tôi sẽ lên sân thượng nhảy xuống dưới để chạytrốn".
Đây không phải là lời đedọa, bởi Hàn Duệ biết Phương Thần nói là làm. Hàn Duệ nhìn cô từ đầu đến chânmột lượt với vẻ nghiêm túc, rồi nói với giọng pha chút đùa vui: "Tính cáchnày của em không biết giống ai nhỉ?".
Bị hỏi đột ngột, PhươngThần sững người lại một lúc, cô cười với giọng khinh thường, đồng thời liếcnhìn Hàn Duệ, đáp: "Cái gì, không giống với bạn gái cũ của anh sao?".
"Chính xác."
Phương Thần lập tức cảmthấy nhói đau trong lòng, sầm mặt lại không nói lời nào.
Một lúc sau, với điệu bộđủng đỉnh, Hàn Duệ từ từ tiến đến trước mặt Phương Thần, một tay khẽ nâng cằmcô lên, nói với vẻ nửa cười: "Không thể không công nhận, em thực sự rấthấp dẫn tôi".
Có lẽ hôm nay tâm trạngHàn Duệ rất vui nên anh mới không tiếc biểu lộ nét mặt tươi cười dành riêng choPhương Thần, năm lần bảy lượt tỏ thái độ vui vẻ ôn hòa với cô.
Chỉ tiếc là, Phương Thầncảm thấy hoàn toàn không thể đón nhận tình cảm của anh.
Vẫn chưa hết cơn tứcgiận, Phương Thần lùi lại định bảo Hàn Duệ ra ngoài để cô ở lại một mình, nhưngnhìn đôi mắt lập tức tối lại của anh nên lại thôi. Hàn Duệ nhanh chóng bướctới, rồi bằng ưu thế trời cho, vừa đẩy vừa kéo cô nằm xuống chiếc giường êm ái.
Rất nhẹ nhàng Hàn Duệhôn lên môi Phương Thần rất cuồng nhiệt, rồi lập tức đưa tay xuống phía dưới,hơi thở chứa đầy dục vọng...
Phương Thần nằm trênchiếc giường mềm mại, cố gắng tránh nụ hôn của Hàn Duệ, nhưng không sao tránhđược.
Nằm phía dưới Hàn Duệ,Phương Thần nhắm mắt chịu đựng trước mỗi động tác khiêu khích của anh. Cô cảmgiác như mình rơi vào một chiếc lưới vô hình, không sao thoát ra được, sức phảnkháng cũng dần trở nên yếu ớt.
Tại sao lại có thể nhưvậy?
Trong tình cảnh này, tạisao cô lại có thể dễ dàng để mình chìm trong những cảm giác ấy?
Thời gian bị nhốt trongphòng ngủ, Phương Thần thấy mình không thể nào hiểu được rốt cuộc Hàn Duệ làmột người như thế nào.
Cô không thể hiểu nổiHàn Duệ nữa. Có thể lúc này anh rất yêu chiều cô, nhưng không ai có thể biếtđược ngay sau đó anh ta sẽ làm gì cô.
Cô chưa từng nghĩ trongthời gian sống chung với nhau cô có vị trí như thế nào trong cuộc sống của HànDuệ.
Không cần trả lời cũngcó thể thấy rất rõ rằng, với Hàn Duệ thứ quan trọng nhất e rằng mãi không phảilà một người đàn bà.
Có lẽ địa vị, tiền bạcvà quyền lực mới thực sự là những thứ quan trọng hàng đầu trong cuộc đời củaHàn Duệ.
Để đạt được những thứđó, Hàn Duệ có thể làm gì? Có phải anh ta sẽ không ngại ngần loại bỏ mọi trởngại?
Giống như việc đối xửvới cô hôm nay? Giống như việc anh từng sát hại Lục Tịch...
Phương Thần bỗng nhiêntỉnh táo trở lại giống như bị một vật gì đó đập vào người. Không biết cô lấysức mạnh từ đâu để đẩy Hàn Duệ ra khỏi người mình.
"Sao vậy?" HànDuệ chống tay trên gối, nghiêng người nhìn Phương Thần, dục vọng vẫn còn đọngtrong đôi mắt của anh, nét mặt có chút gì đó không vui.
"Nói", Hàn Duệbỗng thốt ra một từ ngắn gọn, hơi thở đã bớt gấp hơn, đôi mắt sâu thẳm nhìnchằm chằm vào Phương Thần, "Trong lòng em rốt cuộc có chuyện gìvậy?".
Phương Thần hơi giậtmình, cô nhìn vào mắt của Hàn Duệ, ở đó là vẻ lạnh lùng, không cho phép chầnchừ.
Cô vẫn mím môi; bìnhtĩnh nhìn trả lại Hàn Duệ, rồi đột nhiên vùng khỏi tay anh.
Cô muốn đứng ra ngoài,nhưng không được. Dường như một loạt hành động chống đối không lời vừa rồi của PhươngTần đã làm Hàn Duệ tức giận. Trong nháy mắt, cô lại bị anh đè xuống giường.
Lần này, anh tỏ ra khônghề thương tiếc, thậm chí còn đè cánh tay cô, khiến cô đau điếng cả người.
Phương Thần không néngiận dữ được chau mày lại. Hàn Duệ cười, chế nhạo nói: "Em đừng nói dối màkhông chớp mắt như vậy nữa. Em tưởng tôi sẽ tin em sao?".
Ánh mắt của Hàn Duệ sắcnhọn, giống như một lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim của Phương Thần.
Quả thực anh luôn nhìnthấu tâm can cô, dễ dàng như trở bàn tay.
Nhưng dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì mà anh ta lại tự cho mình cái quyền ở trên cao như vậy?
Và tại sao cô lại phảigiấu giếm nỗi buồn phiền trong lòng, chịu đựng sự hành hạ của Hàn Duệ?
"Tóm lại anh muốnnghe điều gì?"
Đột nhiên Phương Thầnnhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ, vẻ mặt cương nghị của cô khiến anh sững người.
"Anh thực sự muốnbiết điều đó ư?", hít một hơi thật sâu, Phương Thần nhìn chằm chằm vào HànDuệ.
Dường như Phương Thần đãhạ quyết tâm, cô không muốn mọi chuyện kéo dài thêm nữa, mọi đè nén trong lòngchỉ chờ đến một khoảnh khắc bị kích động là tuôn trào ra hết.
Đó chính là hiện tại.
Cô"Tôi lúc nào cũngsuy nghĩ xem anh đã làm gì Lucy?".
"Em nói cáigì?", Phương Thần thấy Hàn Duệ thực sự ngẩn người ra.
"Lục Tịch. Anh biếtLục Tịch, đúng không? Hoặc là do anh đã giết quá nhiều người nên đã quên sự tồntại của một người như vậy?"
Bàn tay đang nắm lấy cổtay cô dần dần lỏng ra.
Trước cái nhìn chăm chămcủa Phương Thần, Hàn Duệ từ từ ngồi dậy, ngước nhìn Phương Thần với vẻ nghingờ, mắt hơi nheo lại, hỏi với giọng không tin: "Tại sao em lại biết LụcTịch?".
Khóe môi của Phương Thầnhơi giật giật, khẽ lắp bắp như đang trong cơn mơ: "Thì ra anh vẫn còn nhớđến chị ấy".
"Nói mau! Tại saoem biết cô ấy?"
Phương Thần nhìn HànDuệ, dường như anh đang rất tức giận, nhưng có lẽ phần nhiều là nghi ngờ.
Phương Thần ngây ngườitrong một lúc, đợi đến khi Hàn Duệ gần mất hết kiên nhẫn, Phương Thần mới nởmột nụ cười cay đắng, nói: "Lục Tịch chính là chị tôi, chị ruột của tôi,anh biết không?".
Chị ruột! Giây phút ấy,khuôn mặt của Hàn Duệ bỗng tối sầm và lạnh lùng, trong lòng anh ngạc nhiên xenlẫn nghi ngờ.
Anh không nghĩ rằng giữaPhương Thần và Lục Tịch lại có mối quan hệ gần gũi đến vậy.
Hai người con gái, dùcho có khuôn mặt đẹp giống nhau, nhưng thời gian đã lâu, lại ở hai quốc giakhác nhau nên khi gặp Phương Thần, Hàn Duệ không thể nào liên tưởng đến mộtngười con gái Trung Quốc khác từng sống bên cạnh mình.
Huống chi, Phương Thầnvà Lục Tịch không giống nhau chút nào.
Một người thì dịu dàngtrầm tĩnh như đêm tối, những khi yên ắng mọi người có thể sẽ không mấy chú ýđến sự tồn tại của cô.
Còn một người thì lạigiống như mặt trời buổi sớm, t ánh sáng rực rỡ rọi chiếu khắp nơi, thu hút sựchú ý của mọi người, và đã chinh phục anh thành công.
Thì ra, hai người ấy vốnlà chị em ruột.
Không có bất cứ âm thanhnào phát ra, không khí trong phòng lúc này giống như đang bị nén chặt lại,khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Phương Thần suy nghĩ rấtlung, cuối cùng sự việc cũng đi đến nước này. Khi nói ra những lời ấy, đồngnghĩa với việc cô đã tự đưa bản thân vào con đường không thể nào quay lại được.
Vì thế, cô nhìn chằmchằm vào Hàn Duệ, dường như dùng toàn bộ sức lực của mình, hỏi rành rọt từngcâu từng chữ: "Anh đã làm gì chị Lục Tịch? Rốt cuộc vì sao chị ấy chết?Tôi luôn nghi ngờ cái chết của chị ấy không phải là một tai nạn, đúng không?Cái chết của chị ấy có liên quan gì đến anh? Có phải anh đã giết chị ấy?".
Hàn Duệ để mặc choPhương Thần trút cơn căm hận, mỗi một câu hỏi của cô tựa như những tảng đá lớnném xuống biển.
Hàn Duệ không hé răngnửa lời nên Phương Thần không biết anh đang nghĩ những gì.
Ánh mắt của Hàn Duệ nhìnxoáy sâu vào Phương Thần, mỗi giây trôi qua vẻ u tối trên mặt anh càng hiện rõhơn.
Sự im lặng ấy có một sứcmạnh tác động đến thần kinh người khác, không lời nhưng thật đáng sợ.
Thời gian cứ trôi qua,chỉ có tiếng thở mỗi ngày một dồn dập hơn.
Cuối cùng Phương Thầnkhông thể chịu đựng được nữa, cô cảm giác mình như sắp lên cơn stress, quyếtđịnh bất chấp tất cả, nghiêng người sang túm lấy cổ áo của Hàn Duệ.
Ở khoảng cách gần nhưvậy, Phương Thần có thể nhìn rõ bóng của cô trong mắt Hàn Duệ.
Vẫn túm cổ áo Hàn Duệ,Phương Thần nói như thét vào mặt anh: "Hãy trả lời tôi đi! Hôm nay anhphải nói rõ tất cả mọi chuyện với tôi!".
Ngón tay của Phương Thầndần dần bị Hàn Duệ gỡ ra khỏi
Sức mạnh của anh takhiến cho khớp xương ngón tay của cô đau điếng.
"Đây chính là mụcđích để em đến với tôi sao?", cuối cùng Hàn Duệ cũng đã lên tiếng, nhưnggiọng nói lạnh lùng như từ một nơi rất xa truyền đến, "Vì Lục Tịch nên emđã chịu ở lại bên tôi, đúng không? Tại sao em biết tôi và cô ấy có quan hệ vớinhau?".
Hàn Duệ nhìn Phương Thầnmột lượt, giống như đang quan sát người lạ mặt, "Thực ra điều tò mò duynhất bây giờ của tôi là em biết sự thật về cái chết của Lục Tịch đã bao lâurồi?". Giọng Hàn Duệ lạnh tanh như băng đá.
Hàn Duệ cảm thấy thậtnực cười, lần đầu tiên anh phải thừa nhận là đã nhìn nhầm người. Người con gáiđang đứng trước mặt anh, hôm qua có lẽ vẫn được anh xem như niềm vui và sungsướng bất ngờ mà cuộc đời này đem đến tặng cho anh. Thế mà, hôm nay, tất cảnhững điều đó đã trở thành một sự chế nhạo to lớn.
Thực ra Phương Thần đãdốc hết tâm trí, mang trong lòng tâm sự nặng trĩu, mong tìm kiếm một lời giảiđáp từ Hàn Duệ.
Cô cho rằng Hàn Duệ đãhại chết chị mình, anh đã giấu kín mọi chuyện trong lòng đến tận hôm nay mớinói ra tất cả.
Hàn Duệ để lộ ra một nụcười châm biếm, thể hiện sự khâm phục với Phương Thần và sự khinh thường vớichính bản thân mình.
Ngăn cách giữa hai ngườilà cái chết của một người khác, Hàn Duệ đã bị bưng bít, còn Phương Thần thì lúcnào cũng rất tỉnh táo.
Trong tình cảnh như vậymà Hàn Duệ lại tưởng rằng Phương Thần có một chút tình cảm đối với mình.
Từ trước đến nay, HànDuệ luôn cho rằng tính khí thất thường của Phương Thần là do việc cô bị lợidụng ngày hôm ấy và tưởng rằng cô đã bị anh làm cho tổn thương.
Vì thế mà Hàn Duệ từngnghĩ, từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với Phương Thần.
Phương Thần quả thực làtrường hợp ngoại lệ đối với Hàn Duệ. Không giống người con gái khác, PhươngThần được Hàn Duệ coi trọng và yêu chiều, thậm chí nhiều khi Hàn Duệ còn tìmcách lấy lòng cô, chỉ vì muốn cô được vui vẻ, vì muốn hai người có thể sốnghạnh phúc bên nhau.
Nhưng lúc này Hàn Duệmới biết, tất cả đều uổng công vô ích!
Phương Thần luôn nghĩđến nguyên nhân cái chết của người chị, vậy thì làm sao có thể thật lòng vớiHàn Duệ được?
Với Phương Thần, tất cảnhững gì Hàn Duệ làm cho cô chỉ là một trò cười mà thôi.
Trong mắt Hàn Duệ, mọithứ anh làm cho Phương Thần thật nực cười và ngu xuẩn!
Cái bóng dong dỏng củaHàn Duệ in xuống giường nhạt nhòa, anh đứng dậy nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹpmà anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần.
Anh nhìn cô - người congái tên Phương Thần, như thể đây là lần đầu gặp.
"Cô muốn biết chịcô đã chết thế nào ư? Nếu ngay từ đầu cô trực tiếp hỏi tôi thì có thể tôi sẽnói cho cô biết. Nhưng bây giờ thì...", Hàn Duệ nhìn Phương Thần, giọnglạnh tanh, "... cô đừng hòng biết được nữa".
"Tại sao!?"Phương Thần sững người một lát rồi đứng ngay dậy.
"Cô có thể nhẫn nạinhư thế khiến tôi rất khâm phục. Để biết được sự thật về cái chết của chị mình,cô đã miễn cưỡng sống với tôi, chắc hẳn cô đã rất đau khổ, đúng không? Vậy tôisẽ không để cô đau khổ thêm nữa. Dù sao cái gì phải hy sinh cũng đã hy sinhrồi, chi bằng cô hãy tiếp tục ở lại nịnh tôi, biết đâu sau này vào một ngàythấy vui tôi sẽ kể mọi chuyện cho cô nghe".
Vẻ mặt của Hàn Duệ lộ vẻkhinh thường. Đôi mắt sâu thẳm của anh lướt nhìn Phương Thần không giấu được ýmuốn làm nhục cô. Nói xong, Hàn Duệ quay ngưòi định bỏ đi chỗ khác.
"Anh đúng là đồbiến thái!", nghe Hàn Duệ nói vậy, Phương Thần không nén được cơn giận dữđang trào dâng trong lòng, cất tiếng chửi rủa.
Hàn Duệ vẫn không quayđầu lại, chỉ khẽ "hừ"
Sững người một lúc,Phương Thần tức đến mức hai vai run lên: "Đúng! Tôi không có một chút thậtlòng nào với anh, tôi qua lại với anh chỉ để thăm dò nguyên nhân cái chết củachị Lục Tịch mà thôi! Nhưng thế thì đã sao? Nói cho cùng, tôi và anh chỉ lợidụng lẫn nhau thôi!".
Hàn Duệ đi ra đến cửa,nghe Phương Thần nói vậy liền đứng sững lại.
Nhìn theo tấm lưng thẳngcủa Hàn Duệ, ngực Phương Thần thắt lại, dường như mạch máu bị bóp nghẹt, khiếnmột cơn đau nhói nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể cô.
Tuy nhiên, Phương Thầnvẫn cố kìm nén, nói thêm: "Anh đã biết mục đích của tôi rồi, vậy tại saokhông nhanh chóng trả lời tôi đi? Nói thực, giống như anh thấy đây, tôi khônghề có một chút tình cảm nào với anh cả! Nếu để tôi tiếp tục ở bên cạnh, anhkhông cảm thấy nguy hiểm sao? Hàn Duệ, sự việc đã thế này tôi cũng không có gìphải sợ nữa, nếu chị Lục Tịch đúng là do anh hại chết tôi nhất định không bỏqua cho anh đâu!".
"Sao?", HànDuệ quay người lại, nét mặt không biểu lộ cảm xúc: “Cô định sẽ không bỏ qua chotôi như thế nào?".
Lặng người một hồi lâu,Phương Thần cảm thấy tim nhói đau, giọng cô run rẩy: "Nói như vậy thì LụcTịch quả thực là do anh giết sao?".
Không để ý đến câu hỏicủa Phương Thần, Hàn Duệ quay trở về giường. Bằng giọng nói vô cảm, Hàn Duệ hỏiPhương Thần: "Tôi hỏi lại cô, cô sẽ không bỏ qua cho tôi thế nàođây?".