Hàn Duệ đưa tay kia ravuốt ve khuôn mặt cô. Có lẽ do hơi men kích thích, nên cả khuôn mặt cô nóngbừng, dường như còn nóng hơn cả lòng bàn tay anh. Làn da dưới ánh đèn ấm áp lạicàng trở nên căng mịn, ửng hồng, trông chẳng khác gì một quả táo chín, khiếnngười khác nhìn vào đó mà thấy đắm say, ngây ngất.
Anh thừa nhận rằng mìnhđã đắm say, ngấy ngất.
Đúng ra là anh đã bị côlàm cho ngây ngất từ lâu rồi. Mỗi một cái nhìn, một cử chỉ, động tác và cả tínhcách vừa cứng cỏi vừa mềm mại của cô, dường như bất cứ điểm nào ở cô cũng làmanh ngây ngất. Nó dễ dàng và rất tự nhiên.
Anh thầm nghĩ, đúng làmình đã bị quỷ thần sai khiến mất rồi!
Và cả đôi môi của cônữa... Kể từ phút giây gặp lại, anh đã muốn ôm chặt cô vào lòng và hôn lên đôimôi ấy.
Dưới ánh đèn ấm áp vàhơi tối, hơi thở của hai người quyện vào nhau rồi biến thành một ma lực vô tận,khiến người ta cứ chìm ngập vào đó mà không sao
Thậm chí có lúc, PhươngThần còn mơ màng nhận thấy, hình như mình đã đáp lại đối phương, giống như phảnứng bản năng của cơ thể.
Sự nồng nhiệt của HànDuệ lúc này như chính ly rượu đỏ ấy, khi nuốt vào cổ nó ấm áp và dịu ngọt,nhưng rồi ngay lập tức một nguồn năng lượng và nhiệt lượng to lớn từ trong cơthể, từ ngóc ngách nào đó, thông qua mọi cơ quan cảm giác và lỗ chân lông cuồncuộn trào dâng, như muốn chứng tỏ sự khao khát và hưng phấn vô cùng mãnh liệtcủa chủ nhân đã đến lúc không thể kìm nén.
…
Không biết là bao lâusau, cuối cùng Hàn Duệ cũng để cho hai người rời ra một chút, lúc đó PhươngThần mới đẩy mạnh anh ra. Nhưng cô vẫn không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay củaanh, ít ra th cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo của cô.
"Đồ lưumanh!", cô nghiến răng nói, rồi cố sức trừng mắt nhìn anh.
"Anh vốn dĩ là nhưvậy."
Lần đầu tiên trong đờicô thấy mình không còn lời để nói.
Đúng vậy, cô đã gặp phảimột tên lưu manh, ngang ngược, ích kỷ, lạnh lùng, cho dù là lúc cười thì phầnnhiều cũng không thật lòng. Một người đàn ông như một câu đố, nhưng vì có đủsức mạnh, nên lại càng giống như một dòng xoáy đen đặc cứ cuốn lấy cô kéo xuốngmãi, đến khoảng sâu thẳm khiến người ta thấy sợ hãi và không thể nào lường đoánđược.
Trên thế giới có mấy tỉngười, tại sao cô lại gặp phải một người như anh ta?
Thấy cô mím chặt môi,dường như cơn giận dữ đang lan dần khắp người, Hàn Duệ buông cánh tay ra, cườivới vẻ như không có gì, "Thôi được, bây giờ sẽ nói vào chuyện chính".
"Cái gì?",Phương Thần sửa lại quần áo, mặt không chút biểu cảm, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
Giọng của Hàn Duệ vanglên phía sau lưng cô, không nhanh cũng không chậm, "Vì Tô Đông là bạn củaem, nên anh muốn cảnh cáo cô ta một câu, có những chuyện không đơn giản trongtưởng tượng của cô ta đâu, có thể cuối cùng nó sẽ khiến cho cô ta phải trả mộtcái giá đắt hơn đấy".
Phương Thần hơi ngẩnngười ra, bất giác đứng lại, hỏi: "Như thế là có ý gì?"...
"Tô Đông là ngườithông minh, nhưng người thông minh thỉnh thoảng cũng gây ra những chuyện hồ đồ.Tóm lại, em hãy nói lại với Tô Đông, hy vọng rằng cô ta sẽ cẩn thận hơn."
"Đừng có vòng vovới em nữa, được không! Rốt cuộc thì anh biết những gì? Đã một thời gian rồi emvà cô ấy không liên lạc gì với nhau."
"Thế em có biếthiện giờ cô ấy đã không còn làm ở chỗ anh nữa hay không?"
"Lần trước cô ấy cónhắc đến."
"Cô ta không nóivới em về nguyên nhân sao?"
Vì Tiêu Mạc ư?
Đáp án suýt nữa thì buộtra khỏi miệng, nhưng suy nghĩ một lát, Phương Thần lựa chọn cách im lặng, vìvậy chỉ hỏi lại Hàn Duệ: "Rốt cuộc là anh biết những gì?".
“Anh nghĩ, chuyện này emhãy đi hỏi chính Tô Đông thì sẽ phù hợp hơn", Hàn Duệ đưa tay kéo sập cánhcửa phòng VIP, bước ra ngoài trước, kết thúc câu chuyện tại đó.
Phương Thần tự cho rằng,ít nhiều mình cũng hiểu được Hàn Duệ, những gì mà anh không muốn nói, hoặc cholà không cần thiết, thì dù có truy vấn mãi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi,vì thế Phương Thần lập tức gọi điện cho Tô Đông.
Không có người nghe máy.
Cô gọi liền mấy cuộcnhưng vẫn không được, đầu dây bên kia vẫn trong tình trạng máy bận. Trước đâyrất ít khi có chuyện như vậy, Phương Thần linh cảm thấy có điều không lành, saucùng cô không chờ được nữa mà đi thẳng đến chỗ của Tô Đông.
Khu chung cư của Tô Đôngkhông xa biệt thự là bao, Phương Thần cũng chỉ định đến xem thế nào, nhưng thậtbất ngờ, Tô Đông đang ở nhà
Cửa vừa mở ra, PhươngThần gần như giật thót mình, buột miệng hỏi: "Có chuyện gì thế?".
Nhưng Tô Đông hơinghiêng đầu, tránh bàn tay của Phương Thần, mà chỉ hơi mấp máy đôi môi có vếtbầm tím, nói với giọng không rõ ràng: "Không có chuyện gì".
Sao lại không có chuyệngì được?
Hồi lâu sau mà PhươngThần cảm thấy mình vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô bước vào nhà. Dưới ánh đènsáng, lúc ấy cô mới phát hiện ra rằng, những vết bầm tím xuất hiện ở khắp thânthể Tô Đông.
Trán, cổ, cổ tay, gótchân, thậm chí là cả khoảng ngực trắng ngần, chỗ nào cũng đầy những vết thương.
"Sao cậu lại đếnđây?", Tô Đông hỏi với vẻ không được tự nhiên, quay trở về giường, kéochăn quấn chặt lấy người.
Phương Thần chau mày,nói: "Hãy nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện gì?".
"Đã nói rồi mà,không có gì."
"Hàn Duệ đã nói vớimình rồi." Thấy sắc mặt của Tô Đông có chút thay đổi, Phương Thần vội hỏi:"Có liên quan đến Tiêu Mạc, đúng thế không?".
Đầu tiên Tô Đông khôngnói gì, đưa mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì, rồi sau đó mới phủnhận: "Đừng có đoán mò".
Phương Thần cảm thấy tứcmuốn chết, cô lôi chiếc điện thoại trong túi ra, giơ lên, "Hoặc là cậunói, hoặc là mình gọi điện thoại cho Tiêu Mạc!".
"Đừng!" TôĐông lập tức ngăn lại, khuôn mặt không trang điểm dưới ánh đèn có phần xanhxao. Cô im lặng một lúc, rồi mới khẽ thở dài, và hừ một tiếng như tiếng cườikhẽ: "Sự đe dọa của cậu đúng là có tác dụng đấy, mình nói cho cậu biết làđược chứ gì".
…
Chiếc điều hò giữa nhàphả ra hơi mát khiến Phương Thần thấy lạnh cả người, nghe xong toàn bộ câuchuyện, hồi lâu sau mà cô vẫn không nói câu nào. Tô Đông mỉm cười, nói trước:"Này, sợ đến mức đờ người ra rồi à? Thực ra cũng không đáng sợ đến mức ấyđâu...".
"Anh ta có biết haykhông?", Phương Thần đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời cô.
"Ai cơ?", TôĐông vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt.
"Tiêu Mạc!"Phương Thần không biết lúc này mình đang ngạc nhiên hay tức giận, cô đứng phắtdậy, cao giọng mắng Tô Đông: "Cậu đã vì mảnh đất chết tiệt của anh ta màđi đánh cắp phương án đấu thầu của người khác, đó là một việc phạm pháp, cậu cóbiết hay không hả? Hơn nữa, làm sao cậu lại có thể nghĩ ra chuyện đó được chứ?Bằng gì vậy?! Cậu thấy thân thể và sự an toàn của cậu đáng giá hơn hay là mảnhđất ấy đáng tiền hơn? Anh ta có biết được người mà cậu đụng phải là một kẻ biếnthái luôn có khuynh hướng ngược đãi người khác không? Nếu tình hình tệ hơn chútnữa, thì hậu quả không chỉ như tình cảnh của cậu bây giờ đâu!".
Càng nói, cô càng nổigiận, đến mức tay cũng run lên, sau cùng cô cầm điện thoại lên vừa bấm số vừanói, "Không được, bây giờ mình sẽ gọi anh ta tới đây, mình muốn nghe xemanh ta sẽ nói như thế nào!".
"Mình đã nói rồi,đừng như thế mà!", Tô Đông thấy thế nhảy bật khỏi giưòng.
Thực ra, lúc đó cơ thểcủa cô vẫn còn yếu, chân tay không linh hoạt như lúc thường, nhưng vẫn cố xôngđến giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Phương Thần.
Dù đang rất giận, nhưngPhương Thần vẫn không muốn làm tổn thương Tô Đông, vì thế hai người giằng comột hồi, rồi sau đó cả hai cùng ngồi xuống mép giường. Chiếc điện thoại bị némsang một bên, Tô Đông thở hổn hển, không nén được trừng mắt lườm Phương Thần:"Có phải là chuyện gì lớn lao lắm đâu. Ông khách ấy, trước đây các cô gáidưới quyền của mình ít nhất một tháng cũng tiếp một lần. Có điều nhìn bên ngoàithì thấy hơi sợ thôi, chứ thực ra xương cốt bên trong không bị ảnh hưởng gìđâu".
Phương Thần đưa mắt nhìnmột lượt từ đầu đến chân cơ thể đầy thương tích của Tô Đông, cười lạnh lùng:"Xem ra sức chịu đựng của cậu cũng giỏi
Tô Đông không thèm để ýđến vẻ châm biếm của cô, mà chỉ nói: "Chuyện này Tiêu Mạc vẫn chưabiết". Thấy Phương Thần có vẻ lại sắp lên cơn giận, Tô Đông vội nói nhanh:"Mình có dự tính của mình".
"Dự tính như thếnào?", Phương Thần liếc xéo cô, vẻ nghi ngờ.
"Bây giờ thì anh ấynợ mình, sau này sẽ có lúc anh ấy phải trả lại mình."
Phương Thần đờ người,sau đó lắc đầu vẻ không thể tin. "Cậu điên rồi!".
"Mình khôngđiên." Tô Đông nói với vẻ mặt bình thản: “Mình hiểu anh ấy. Anh ấy phonglưu, đa tình, biết dùng những lời đường mật. Nhưng, anh ấy không chịu được cảmgiác phải nợ người khác. Anh ấy không chịu được việc phải chịu ân huệ của ngườikhác, dù chỉ là một chút, anh ấy sẽ tìm cách trả lại".
"Cậu làm như vậyliệu có đáng không? Cậu cũng đã nói rồi, anh ta có rất nhiều khuyết điểm vàhoàn toàn không đáng tin, nhưng cậu lại mạo hiểm vì anh ta, như thế có đángkhông?"
"Mình cảm thấy rấtđáng." Tô Đông quay lại, nhìn Phương Thần và nói với vẻ rất nghiêm túc:"Có lẽ lúc mới bắt đầu chúng mình chỉ nghĩ chơi bời mà thôi, nhưng sau đóthì khác. Nói thật lòng, mình đã yêu anh ấy rồi. Anh ấy không phải là người màphụ nữ dễ dàng nắm bắt và quản lý được. Nhưng mình yêu anh ấy, mình muốn cóđược anh ấy".
Đối với tin tức này,Phương Thần không ngạc nhiên chút nào, cô im lặng một hồi rồi mới nói:"Nhưng trước đây cậu chưa từng như vậy, hồi cùng với anh Long cậu cũng đâucó như thế”.
"Vì hồi đó mìnhchưa yêu." Tô Đông ngẩng mặt lên rồi nằm xuống, mắt chăm chăm nhìn lêntrần nhà, rồi nói với vẻ ưu tư: “Hồi mình ở bên cạnh anh Long mình thấy rấtvui, mình thích anh ấy, thậm chí là ngưỡng mộ, nhưng mình không yêu anh ấy. Khianh ấy chết mình rất buồn nhưng không sao khóc được". Tô Đông dừng lại,rồi sau đó nhắm mắt nói tiếp: "Nhưng mình đã khóc vì Tiêu Mạc, anh ấy làngười đàn ông đầu tiên khiến mình phải khóc, và mình biết điều đó có nghĩa làgì".
Trong phòng bỗng trở nênim ắng lạ t
Phương Thần đắm chìmtrong những suy nghĩ của riêng mình, mãi cho tới khi Tô Đông nói tiếp.
Tô Đông hỏi cô:"Thế còn cậu thì sao, Phương Thần? Nói thật lòng đi, cậu đã bao giờ khócvì Hàn Duệ chưa?".
Phương Thần mím chặt môikhông lên tiếng.
Thật ra, cô không biếtphải vạch ra ranh giới như thế nào. Nếu trong trạng thái không tỉnh táo thì saonhỉ, có tính không?
Tô Đông thở dài, giọngnói trở lại vẻ nhanh nhẹn, lưu loát như trước, cô hỏi Phương Thần: "Mìnhđã nói hết chuyện của mình cho cậu rồi. Bây giờ đến lượt cậu. Cậu và Hàn Duệquay lại với nhau, rốt cuộc là vì sao? Đừng có nghĩ là mình không biết, ngay từđầu cậu đã có mục đích, đúng không? Mục đích của cậu là gì vậy?".
Phương Thần cụp mắtxuống suy nghĩ một lát, "Ở con người anh ấy có một sự thật mà mình luônmuốn biết".
"Sự thật gìvậy?"
"Mình muốnbiết..." Phương Thần nhắm mắt lại hít một hơi thở thật sâu, rồi chậm rãinói, "Mình muốn biết, cái chết của chị Lục Tịch có liên quan gì đến anh ấykhông".
Câu trả lời trên rõ ràngđã khiến Tô Đông rất kinh ngạc, cô ngồi bật dậy, chau mày, tay xoa xoa vào chỗbị thương, hỏi với vẻ không hiếu: "Mình cứ tưởng là chị cậu chết vì sự cốngoài ý muốn".
"Mọi người đểu nghĩnhư vậy."
Những chứng cứ mà phíacảnh sát cung cấp cho rất đầy đủ, và đã thuyết phục mọi người rất thành công.
Nếu không có cuộn băngghi âm ấy của Jonathan, thì những nghi ngờ của Phương Thần cũng sẽ phai dầntheo năm tháng.
"Thế bây giờ cậuđịnh làm như thế nào? Nếu Hàn Duệ biết mục đích cậu tiếp cận anh ta, thì anh tasẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Bây giờ, tốt nhất là cậu hãy hy vọng rằng anh takhông có tình cảm thực sự với cậu, nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêmtrọng.
Phưong Thần ngây ngườira, rồi bất giác cười buồn, "Mình biết rồi".
Tất nhiên là cô hiểu vềnhững thủ đoạn của anh, đồng thời cũng hiểu về tính cách của anh, cho nên khinghe anh nói ra những lời bày tỏ tình cảm, cô đã cảm thấy rất kinh ngạc.
Nếu tất cả đều bị vạchtrần, cô không biết liệu mình có thể chịu đựng nổi hậu quả hay không.
Sau một phút suy nghĩ,Phương Thần nói với vẻ kiên quyết: "Nếu anh ta chính là hung thủ đã giếtchị Lục Tịch, thì cho đến lúc đó, dù anh ta có bỏ qua cho mình, e rằng mìnhcũng không thể để chuyện ấy kết thúc dễ dàng như vậy".
"Cậu sẽ không làmnhư thế đâu." Tô Đông nói vói vẻ chắc chắn, "Cứ cho là thật vậy đithì cậu có thể làm được gì? Hơn nữa, rõ ràng là cậu đã yêu anh ta mấtrổi".
"Như thế thì saonào?"
"Hãy tin mình đi,phụ nữ mãi mãi không thể nào so sánh được với đàn ông về mặt này đâu. Một khiđã nảy sinh tình cảm, thì tỉ lệ để cậu có thể dứt khoát ra tay được rất ít.Phương Thần, chi bằng như thế này đi, hoặc là cậu rời xa anh ta, hoặc là cậuhãy quên hết mọi chuyện và ở bên anh ta. Vì, dù sao thì chuyện cũng đã qua lâurồi, người chết thì cũng đã chết rồi, việc truy cứu đến cùng chẳng có nhiều ýnghĩa lắm đâu."
"Không thể",Phương Thần lắc đầu kiên quyết, "Có thể tình cảm chị em giữa mình và chịLục Tịch vốn không được tốt, nhưng mình vẫn muốn có được sự thật, nếu không thìmình sao có thể yên tâm được? Còn chuyện sau đó phải làm như thế nào thì tạmthời chưa cần suy nghĩ đến. Bây giờ, mình chỉ muốn có một đáp án chính xác màthôi".
Nguyên nhân về cái chếtcủa Lục Tịch như một câu đố và tình cảm ngày càng khó kiềm chế trong PhươngThần cứ giằng xé nhau, có những lúc nó khiến cô cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực.
Nhưng may sao, dường nhưHàn Duệ đang rất bận, việc cùng với bọn Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân đi đâu đó cũngnhiều thêm.Không bị bọn họ chú ý nhiều, ít nhất Phương Thần cũng có được nhữngphút giây thoải mái, không phải lúc nào cũng cảnh giác để tránh bị phát hiện rađộng cơ đang nung nấu trong lòng.
Hôm ấy Phương Thần đi ăntrưa ở một tiệm gà rán KFC, bất ngờ bị ai đó vỗ vào vai từ phía sau, quay ngườilại, cô nhận ra đó là Cận Vĩ mà lâu nay cô không gặp mặt.
Phương Thần vừa mừng vừangạc nhiên. Cận Vĩ ngồi xuống đối diện, nói: "Chị Phương, tình cờ quá nhỉ!Vừa rồi, em nhìn qua cửa sổ nhưng vẫn sợ mình nhận nhầm người, vì em nhớ rằngchị thường ăn trưa ở cơ quan".
"Chị ở trong nhàlâu quá rồi, nên muốn ra ngoài một chút." Rồi cô hỏi cậu: "Khi nàothì em tới đăng ký nhập trường?".
"Ngày mùng Bảytháng sau."
Không biết có phải là côđã nhìn nhầm hay không, mà Phương Thần cảm thấy cậu bé đang ngồi trước mặt mìnhtrưởng thành hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Tóc cậu đã được cắt ngắn, dacũng trở nên đen sạm, trông rất nhanh nhẹn, rắn rỏi và khỏe mạnh.
Mặc dù thời gian quakhông liên lạc, nhưng cô cũng biết được một vài thông tin về Cận Vĩ qua lời kểcủa Viện trưởng Trương, biết được rằng kết quả thi tốt nghiệp phổ thông trunghọc của cậu rất tốt và đã thi đỗ vào một trường đại học về chuyên ngành Tàichính Kế toán trong tỉnh.
"Em đã ăn cơm chưa?Có cần gọi thêm món gì nữa không?”, Phương Thần vừa nhìn vừa hỏi Cận Vĩ, tronglòng cô thấy rất vui.
"Em ăn rồi. May saoem đi qua đây thì nhìn thấy chị, nên vào chào chị một câu.”
"Vậy thì ngồi xuốngmột lúc đi, đã lâu rồi chị em mình không nói chuyện với nhau."
"Vâng."
Trước mặt cô, Cận Vĩ vẫntỏ ra rất ngoan ngoãn. Cậu vẫn giống như người em kể từ ngày hai người mới quennhau.
Cậu kính trọng cô, thíchđược nói chuyện với cô, thậm chí cảm thấy có đôi chút cảm kích và sùng bái cô.
Trong một thời gian dàinhư vậy, dường như chỉ có những ngày sau khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn liênquan của Cận Tuệ mới là những ngày không bình thường trong cuộc sống của cậu.
Bây giờ thì tất cả đãtốt đẹp trở lại.
Cậu học sinh mà cô luônquan tâm, yêu mến đã trải qua thời kỳ phản kháng, trước mắt là một cuộc sốngmới mẻ đang chờ đón cậu.
Phương Thần thấy rất vuivì gặp được cậu ở đây, nghe cậu kể về kỳ thi tốt nghiệp, mặc dù đó cũng lànhững điều mà cô đã trải qua, nhưng cô vẫn nghe với vẻ đầy hứng thú và chămchú.
Cô nói với Cận Vĩ, giọngđầy khích lệ: "Sau khi vào đại học rồi cùng đừng có quá thoải mái, với nềntảng kiến thức hiện có như em, sau này chắc chắn sẽ có sự phát triển rấttốt".
"Chị Phương, bâygiờ nói tới những chuyện đó liệu có sớm quá không?" Cận Vĩ nheo mắt cười,trên mặt lộ vẻ tinh nghịch của một thiếu niên, "Đừng chỉ cứ hỏi về chuyệncủa em. Còn chị thì sao? Thời gian gần đây thế nào? Có chuyện gì mớikhông?".
Phương Thần ngẫm nghĩmột lát, rồi lắc đầu với vẻ lấy làm tiếc, “Vẫn như vậy thôi".
"Đáng thương nhưthế sao? Ạ, phải rồi chị Phương này, em định sau khi vào đại học sẽ chuyểnngành qua kỳ thi. So với nghề tài chính kế toán, em nghĩ mình thích hợp vớinghề báo hơn’'.
"Thế sao?"Chuyện này có vẻ vượt khỏi sự tưởng tượng của Phương Thần, “Nói như vậy, có lẽsau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp rồi", cô cười nói: "Chị cóthể giúp được gì cho em không?".
Gần đây em cũng đang đọcsách. Nếu chị rảnh, thì thời gian này em có thể theo học chị được không?”
"Tất nhiên là khôngcó vấn đề gì rồi", Phương Thần nhận lời ngay lập tức.
Mặc dù nói như vậy,nhưng hễ Phương Thần bận việc thì chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ tới những việckhác nữa. Đúng lúc đó, tỉnh lại mở một hội nghị quan trọng, cô đã bận suốt mộttuần từ sáng sớm đến tối mịt. Trong khoảng thời gian đó Cận Vĩ cũng tới tìm côhai lần, nhưng cô không sao sắp xếp được thời gian
Đến khi công việc tạmthời thu xếp xong, cô lập tức nhờ người kiếm một bộ tài liệu cổ liên quan đếnchuyên ngành đưa cho Cận Vĩ để bù đắp.
Hôm Cận Vĩ đến để lấytài liệu thì gặp Hàn Duệ ở cổng tòa soạn, nên cậu đã hỏi vẻ thăm dò: "ChịPhương, chị đã có bạn trai rồi à?".
Phương Thần đáp quaquýt: "Trẻ con không nên quan tâm đến những việc linh tinh khác".
"Đó sao lại bảo làchuyện linh tinh? Anh ấy làm gì vậy?"
"Làm kinhdoanh." Cô đáp một cách lấp lửng, tất nhiên là không dám nhắc đến mấy từhộp đêm, kẻo Cận Vĩ lại nhớ đến cái chết của chị gái.
"Hôm nào chị giớithiệu để em làm quen với anh ấy nhé”, Cận Vĩ đề nghị rồi cười hì hì, nói:"Tiện thể để em dựa theo con mắt của đàn ông quan sát và đánh giá giúp chịvề phẩm chất con người đối phương nhé".
Phương Thần vội vàng từchối: "Cảm ơn em, nhưng không cần phải như thế đâu".
Cận Vĩ là ngưòi luônchịu khó và hiếu học, xem ra cậu bé thực sự quyết tâm theo nghề báo chí, vì vậymà thường xuyên mang những vấn đề liên quan đến báo chí mà khi đọc cậu thấychưa hiểu đến hỏi Phương Thần. Cũng chính vì vậy mà cơ hội cậu gặp Hàn Duệ cũngnhiều hơn hẳn. Đến cả Hàn Duệ cũng phải hỏi cô: "Cậu bé ấy là người nhưthế nào?".
Phương Thần cân nhắc mộtchút, rồi mới nói cho Hàn Duệ biết về lai lịch của Cận Vĩ.
Hàn Duệ nghe, không tỏthái độ gì. Phương Thần nghĩ, có lẽ sau này sẽ cố gắng tránh để hai người nàycó dịp tiếp xúc trực tiếp nữa, kẻo không lại xảy ra những phiền phức không cầnthiết.
Hàn Duệ mang theo ngườira ngoài giải quyết công việc, hai ngày sau mới về.
Trước khi đi anh sắp xếpmọi công việc đảm bảo an ninh cho ngôi biệt thự xong, mới nói với Phương Thần:“Điện thoại của anh luôn mở 24/24, có chuyện gì cứ gọi điện thoại
Sự quan tâm, chăm sóccủa Hàn Duệ đối với Phương Thần đúng là khiến mọi người phải ngỡ ngàng. PhươngThần nhìn những người đứng chờ Hàn Duệ xuất phát ở ngoài cửa, rồi bất giác lénnhìn khuôn mặt có vẻ rất lạnh lùng ấy.
Không hiểu sao, tronglòng Phương Thần cảm thấy hơi bồn chồn. Kể từ sau sự kiện xảy ra trong ngôi nhàgỗ đến nay, mặc dù quan hệ giữa hai người có phần lạnh nhạt thậm chí là rấtxấu, thì sự an toàn của cô đều là vấn đề mà Hàn Duệ suy nghĩ đến đầu tiên.
Vì thế, cô gật đầu, rồilần đầu tiên nghe theo lời anh một cách tự nguyện. “Em sẽ cẩn thận”.
Nhưng người tính khôngbằng trời tính, ngay đêm hôm ấy Phương Thần đã bị chứng viêm dạ dày hành hạ.
Phương Thần đã phát sốtvà nôn suốt, nhưng cô nhất định không người gọi điện báo tình hình cho Hàn Duệ,mà chỉ bảo họ đưa cô đến bệnh viện gần đó truyền nước, rồi sau đó mang theo rấtnhiều thuốc về nhà uống.
Suốt một đêm hết nôn thìlại đi ngoài, nên sức của cô có vẻ yếu hẳn đi, mãi tới gần sáng sau khi ở bệnhviện về cô mới mơ màng chợp mắt được một lúc.
Trời sáng, cô lờ mờ nhớra chuyện đã hẹn phụ đạo cho Cận Vĩ, nên cố ngồi dậy soạn một tin nhắn gửi chocậu. Một lát sau thì Cận Vĩ đến, vừa bước vào cửa cậu đã hỏi: "Tình hìnhchị thế nào rồi?".
Phương Thần rất ngạcnhiên: "Em cũng tìm được đến nơi này sao?".
"Chị quên rồi à?Lần trước chị có nhắc đến rồi mà?"
Thật thế sao? PhươngThần cảm thấy mới chỉ có một đêm mất ngủ mà không những sức khỏe của cô giảmsút hẳn đi, đến cả trí não cũng có vấn đề, không nhớ được rằng mình đã nhắc đếnđịa chỉ của biệt thự này cho Cận Vĩ lúc nào.
Còn Cận Vĩ thì tiếp tụcnói: "Có phải từ nay về sau chị sẽ sống ở đây không?". Cậu khẽ cười,nhưng không hiểu sao nó lại không phải là một câu hỏi đầy thiện chí, dường nhưcâu hỏi ấy hàm chứa một nghĩa khác, đó là: Chị đã chính thức sống chung với bạntrai rồi à?
Phương Thần đỡ trán, bỏqua chủ đề đó với vẻ ủ rũ, "Chị đỡ hơn rồi, chỉ có điều hôm nay không thểphụ đạo được cho em. Để hôm khác nhé".
Cận Vĩ ở lại để chăm sócPhương Thần.
"Lúc này mà bạntrai của chị cũng không có ở nhà à?", Cận Vĩ rót thêm nước nóng vào trongly rồi bê đến đầu giường, hỏi.
"Có việc cần phảigiải quyết ở bên ngoài, nên hôm nay anh ấy không về."
"Thế, người vừa rồimở cửa cho em là ai vậy?"
"À", PhươngThần nghĩ một lát, "Nhân viên của công ty anh ấy”.
Cận Vĩ "ồ" mộttiếng, rồi không nói gì nữa.
Cậu nói chuyện với cô,lấy thuốc, gọt hoa quả, còn chủ động xuống tầng một mang bữa sáng lên cho cô.
Phương Thần mỉm cười vớivẻ cảm động: "Một nam sinh viên biết chăm sóc người khác như thế này đãlâu rồi chị không gặp đây. Chắc khi vào đại học thì sẽ trở thành món hàng đắtgiá với nhiều cô gái đây".
Thấy Cận Vĩ có ý định ởlại chơi, sợ cậu buồn, Phương Thần bèn bảo cậu vào thư phòng tìm sách hay tạpchí để đọc.
Có một người ở bênchuyện trò, quả nhiên thời gian trôi đi rất nhanh.
Phương Thần nghĩ, hômnay là cuối tuần, để Cận Vĩ ra ăn bên ngoài, chi bằng bảo cậu ở lại ăn cơm tốiluôn rồi hãy về.
Không ngờ, bữa ăn chưakết thúc thì Hàn Duệ trở về đúng vào lúc bên ngoài nhá nhem tối.
Thấy trong nhà có khách,Hàn Duệ hơi ngạc nhiên. Phương Thần thì lại càng sửng sốt hơn, bất giác đặt đũaxuống, hỏi: 'Không phải anh nói ngày mai mới về sao?", sau đó mới nhớ ralà phải giới thiệu hai người còn lại với nhau, "Đây là anh Hàn Duệ, đây làCận Vĩ".
Cô vốn không muốn haingười gặp mặt, may mà Hàn Duệ không tỏ thái độ gì, mà chỉ chào một câu rồi đilên gác tắm.
Khi anh tắm xong, quayxuống thì đúng lúc hai người đang ngồi nói chuyện bên bàn, hình như Cận Vĩ kểmột câu chuyện cười thì phải, nên Phương Thần cứ cười ngặt nghẽo, đôi mắt longlanh, khiến cho cả căn phòng dường như cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ bước tới, ngồixuống bên cạnh cô, vừa múc canh vừa hỏi: "Đã đỡ viêm dạ dày chưa?".
"Sao cơ?",Phương Thần thôi cười, ngoảnh mặt lại nhìn anh, hỏi lại.
"Bác sĩ nói thếnào?"
Thì ra anh đã biết mọichuyện. Phương Thần lắc đầu, nói: "Không sao, chắc là tại vì hôm qua ănnhiều thứ linh tinh ở cơ quan".
Hàn Duệ dừng động tác,nhìn cô một cái, rồi sau đó không nói gì nữa.
Anh vẫn muốn hỏi côrằng, vì sao lại không báo cho anh đầu tiên?
Rõ ràng trước lúc đi anhđã dặn dò rõ ràng như vậy, thế mà cuối cùng anh vẫn phải thông qua báo cáo củathuộc hạ mới biết tin cô vào viện lúc nửa đêm.
Không phải là anh hoàntoàn không để ý đến điều đó, thậm chí anh còn cảm thấy một chút giận dữ tronglòng nữa.
Lần này trở về bên anh,thái độ của cô có gì đó hơi lạ lùng, lúc lạnh nhạt, lúc bình thường, phần nhiềuthì lại như đang có rất nhiều tâm sự.
Anh không biết cô đangsuy nghĩ những gì, nhưng thấy rất rõ rằng, cô đang đề phòng anh, luôn coi anhlà người không mấy liên quan, nên mới tỏ ra không hề tin tưởng ở anh, đến cảlúc ốm yếu nhất, cô cũng không muốn có được bất cứ sự an ủi, chia sẻ nào từ anh.
Thế mà, một thằng nhócdở người lớn, dở trẻ con, lúc này lại đang ngồi ở đây và làm cho cô vui vẻ đếnnhư vậy.
Thái độ của cô đối vóingười bên cạnh nhẹ nhàng và tự nhiên hơn đối với anh rất nhiều.
Nụ cười không chút đềphòng ây, cô đã rất tiết kiệm với anh.
Sau khi ăn cơm xong,trước khi Cận Vĩ chào tạm biệt và ra về, Phương Thần nói: "Em cũng sắpphải nhập học rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau, có gì không hiểu em cứ mang theođể cùng thảo luận, được chứ?".
Tất nhiên là Cận Vĩ thấykhông có vấn đề gì.
Khi hai chị em đangthống nhất địa điểm gặp mặt, đột nhiên Hàn Duệ lên tiếng: "Hãy để Cận Vĩngày mai đến đây đi".
Phương Thần sững người,còn Cận Vĩ thì lại lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Cũng phải. Chị Phươngchưa khỏe hẳn, không nên đi lại nhiều cho phiền phức. Ngày mai em sẽ mang tàiliệu đến".
"Chị đã khỏe rồimà." Phương Thần cảm thấy rất khó hiểu, không biết hai người này nghĩ gìnữa, bệnh viêm dạ dày cấp tính có đáng sợ thế không? Huống chi, ngoài chút bệnhđó ra, cô rất bình thường.
Nhưng sự phản đối của côkhông có hiệu quả, trước cái nhìn của hai người, dường như cô trở thành mộtngười trong suốt, ngay cả đến chuyện xe đưa đón Cận Vĩ cũng được sắp xếp nhanhchóng.
Cô đành bất lực tiễn CậnVĩ ra về, đến trước cửa, Cận Vĩ còn cười hì hì, nói: "Anh ấy rất quan tâmđến chị. Chị Phương, thế thì ngày mai chị em mình gặp lại nhé!".
Khi cô quay trở vào bêntrong thì đã không thấy bóng dáng Hàn Duệ ở phòng khách nữa.
Một thuộc hạ đưa tay chịlên gác: "Đại ca bảo em nhắc chị uống thuốc", rồi sau đó hạ thấpgiọng, "Xem ra, tâm trạng của đại ca không được tốt lắm".
Vừa rồi vẫn rất bìnhthường cơ mà? Phương Thần không biết nên trả lời thế nào, vì cô không sao nghĩra, trạng thái tình thần của một người sao lại có thể thay đổi nhanh đến thế?
Hoặc nói một cách khác,sao một người lại có thể giấu trạng thái tinh thần và tình cảm của mình giỏiđến như vậy?