Ngày hôm sau quả nhiênPhương Thần nhận được điện thoại của Jonathan rất đúng giờ. Cô không hề cảmthấy tò mò vì sao hắn ta lại có số điện thoại của cô, chuyện đã đến nước này,có thể thấy Jonathan tới đây với mục đích nào đó, chỉ cần hắn ta có ý định thìtất cả những thông tin mà hắn muốn biết về cô, dù có nhiều hơn nữa hoàn toànkhông phải là một việc khó.
Cô đồng ý sẽ gặp hắn tạisân của khu mua sắm ở trung tâm thành phố đông đúc nhộn nhịp , trong một khoảngthời gian dài nhất định, chuyện này khiến Phương Thần bỗng nhiên thấy rất giậndữ. Hình như cũng đoán được vẻ không vui của cô, Jonathan cười khẽ, chỉ có điềutiếng cười ấy không hề mang vẻ chân thành.
Jonathan nói với vẻ tỉnhqueo: “Không lẽ cô không muốn biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của chịcô sao?”.
Giọng nói của hắn rấtbình thản, như thuận miệng nói ra nhưng đối với Phương Thần thì đó chẳng khácgì sét đánh ngang tai.
Chiếc điện thoại trongtay cô suýt nữa thì tuột khỏi tay, còn trái tim trong lồng ngực lại đập rất dữdội.
Trong thời gian này thìdù đối phương định chơi trò gì có lẽ cũng phải mặc hắn ta. Nghe giọng nói tựtin của hắn, thì hình như hắn thực sự biết nội tình chuyện năm đó, Phương Thânchỉ hơi cân nhắc một chút rồi xin phép nghỉ một lúc, gọi taxi tới đó.
Nhưng quá trình gặp mặthoàn toàn không hề thuận lợi như dự định.
Đối phương dường như rấtthận trọng, không hiểu rốt cuộc hắn ta đang đề phòng điều gì. Khi Phương Thầntới trung tâm mua sắm, hắn lại gọi điện đến nói rằng đổi tới một địa điểm khác.
Cứ như vậy, cô đã đi gầnhết một vòng trong thành phố, sau cùng chiếc xe đưa cô dừng lại ở cửa một kháchsạn năm sao, Phương Thần xuống xe trả tiền rồi đi thẳng qua cánh cửa lớn, bướcvào thang máy lên tầng hai. Một người phục vụ đợi sẵn ở cửa thang máy. Sau khihỏi tên tuổi bèn dẫn cô lên một căn phòng thiết kế theo kiểu Nhật trong kháchsạn.
Khi cánh cửa được kéora, Phương Thần đưa mắt nhìn vào bên trong. Thì ra, ngoài Jonathan, còn có haingười đàn ông ngoại quốc cao to vạm vỡ đứng hai bên với vẻ cung kính. Cả bangười thôi nói chuyện quay đầu lại nhìn cô. Jonathan chỉ khẽ đưa tay ra hiệu,hai người kia liền lặng lẽ gật đầu, trước khi rút lui ra ngoài cửa hai ngườivẫn còn đưa mắt liếc nhìn Phương Thần một lần nữa.
“Xin chào, người đẹp”Jonathan cười nói, rồi ra hiệu cho Phương Thần ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống,Phương Thần không nói gì, điều này đã khiến cho Jonathan thấy hơi do dự, khôngđoán được trong lòng của cô gái nhìn qua thì có vẻ rất điềm tĩnh này đang suynghĩ những gì. Vì hắn đã rất tin rằng, với những thông tin mà hắn nắm được,những tưởng sau khi Phương Thần xuất hiện thì sẽ lập tức hỏi dồn để biết sựthật.
Mỗi một căn phòng ở đâyđều được bố trí tương đối độc lập,, một làn hương thơm nhè nhẹ lan tỏa như thểmột góc nào đó trong căn phòng đang đốt hương liệu. Trà mạch được đựng trongchiếc cốc sứ màu đen nhạt, Phương Thần đưa tay gõ nhẹ lên thành cốc, móng taycô chạm lên ề mặt của lớp men, khiến nó phát ra tiếng leng keng xua tan sự yêntĩnh khác thường trong căn phòng.
Không nén được suy nghĩrằng người lên tiếng đầu tiên không phải là Phương Thần. Jonathan khẽ hắnggiọng, nheo đôi mắt màu xanh, nhìn đối phương với vẻ suy nghĩ rồi nói: "Cóchuyện gì cô muốn biết từ tôi không?".
Jonathan cố gắng giữ chogiọng nói thật ôn hòa. Thậm chí, xét ở khía cạnh nào đó còn có vẻ hạ cố vìJonathan rất ít khi chủ động và kiên nhẫn dẫn dắt để đối phương nói chuyện nhưthế. Nhưng, đối tượng để Jonathan phá lệ lại hoàn toàn không có vẻ biết ơn vìđiều đó. Phương Thẩn không chút ngạc nhiên vì được ưu tiên, lại càng không hềcó vẻ nôn nóng, sốt sắng. Trước cái nhìn của Jonathan, Cô chỉ hơi cụp đôi lôngmày đen dày như con bướm khép đôi cánh màu đen của mình, khéo léo che giấu tâmtrạng sâu kín trong lòng.
Phương Thần ngồi đó, vẻbình tĩnh vượt xa sự dự liệu của Jonathan, điều này đã khiến cho hắn thấy hoàinghi và tự hỏi: Liệu mình có quá coi thường không, có lẽ ngay từ lúc đẩu mìnhđã không đánh giá chính xác về cô gái này, nên mới khiến cho sự việc ngay từlúc mới bắt đầu đã vượt qua dự liệu.
Nhưng, may sao, tất cảvẫn nằm trong vòng kiểm soát. Jonathan nghĩ, dù sao thì trong tay minh vẫn nắmđược con bài quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Jonathanlại nén cơn tức giận xuống, cũng không giục giã mà cầm chén trà lên nhấp mộtngụm vói kiểu làm bộ làm tịch.
Mùi thơm vấn vít xungquanh, kèm theo hơi ấm có phần hơi nóng. Phương Thần ngước mắt lên hỏi:"Quan hệ của anh với Lục Tịch là như thế nào?".
Cuối cùng thì cô ta cũnglên tiếng, tuy nhiên câu hỏi đầu tiên hoàn toàn không như Jonathan dự liệu,nhưng hắn ta tỏ vẻ như không để ý đến điều đó, khẽ nhếch môi lên với vẻ thânthiện, “Là bạn thân".
Phương Thần"ừm" một cái, không tỏ ra tin tưởng nhưng cũng không có ý hoài nghirõ ràng.
Cô nói tiếp: "Thựcra, điều tôi tò mò nhất không phải là chuyện đó".
"Đó là chuyện gì?"
Jonathan làm hơi hiếukỳ, thực ra trong lòng thấy rất không vui.
Hắn chỉ cách Phương Thầnmột chiếc bàn vuông, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Chưa có ai dám nhìn hắnbằng ánh mắt không chút e dè ờ một khoảng cách rất gần như vậy! Vừa phải cố néncơn thịnh nộ trong lòng, Jonathan vừa phải đánh giá lại những thông tín màthuộc hạ của hắn thu thập được trước đó.
Người con gái đang ngồitrước mặt hắn, rốt cuộc là thực sự thông minh, bình tĩnh hay cố làm ra vẻ nhưvậy?
Những suy nghĩ ấy tronglòng của Jonathan vẫn chưa có lời giải đáp, thì Phương Thần đã hỏi với vẻ hờihợt: "Anh là ai?".
'Tôi nghĩ, tôi đã giớithiệu với cô rồi", một đốm sáng lóe lên trong đôi mắt màu xanh.
"Không phải, ý củatôi là, anh tìm tôi rốt cuộc là với mục đích gì?"
Jonathan hơi sững ngườitiếp đó cười ha hả.
“Người đẹp, vì sao côlại có ý nghĩ ấy?”, trong đôi mắt của hắn dường như chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Phương Thần cũng mỉmcười: 'Điều đó không quan trọng".
“Tôi là bạn của chị gáicô, vì thế cần thiết phải nói cho cô biết về chuyện của chị cô. Lý do ấy chưađủ hay sao?"
Phương Thần lắc đầu, côthôi cười, mắt vẫn nhìn Jonathan không chớp.
Thực ra, sự nôn nóngmuốn được biết sự thật có lẽ chỉ trong lòng cô biết. Cô rất muốn biết nguyênnhân thực sự dẫn đến cái chết của Lục Tịch, liệu nó có đúng như những điều côdự đoán hay không, hay còn có những nguyên nhân bên trong khác mà người ta cốtình giấu đi?
Một tay Phương Thần nắmchặt vào tấm nệm đang ngồi, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cô tự nhủ tronggiây phút này mình không được để lộ raẻ nôn nóng nào, nếu không sẽ có khả nănglập tức bị người khác chế ngự và rơi vào trong thế bị động hoàn toàn.
Trước khi mọi sự đượclàm rõ, cô cần phải biết mục đích chính của Jonathan là gì.
Chỉ một lát sau đó,khuôn mặt của Jonathan xuất hiện một nụ cười lạ lùng, trong những lời tán dươngdường như ẩn chứa sự châm biếm, nhếch một bên môi, nói bằng giọng trơn tuột:"Con mắt của Alex đúng là rất không tồi, liệu có phải cậu ta đã nhìn thâysự tài trí và thông minh của cô không nhỉ?".
"Alex?",Phương Thần chau mày nhìn hắn vẻ không hiểu, nhưng ngay sau đó một ý nghĩ và dựđoán chợt lóe lên trong lòng.
Quả nhiên, Jonathan đãnói ra một cái tên bằng tiếng Trung Quốc.
Có lẽ vì cách nói tiếngTrung Quốc của hắn rất khó nghe hoặc có thể vì một nguyên nhân khác, nên khihắn nói ra hai chữ ấy, nó không khỏi khiến cho người ta có cảm giác rằng hắn đãnghiến răng khi nói.
Trong khoảnh khắc ngắnngủi ấy, các cơ trên mặt của Jonathan dường như cũng không chế ngự được mà khẽco giật theo. Điều đó khiến Phương Thần bất giác sững sờ, cô hơi cụp mi xuống,hỏi bằng giọng bình thản: "Anh và Hàn Duệ có quan hệ gì với nhau?".
"Anh em."Không hiểu sao nụ cười của Jonathan khiên Phương Thần có cảm giác lo sợ mơ hồ,giọng nói của Jonathan cũng bỗng trở nên trầm hẳn xuống: "Theo lý, cậu taphải gọi tôi bằng anh".
Thế nhưng, thực tế từnhỏ đến lớn chưa bao giờ Hàn Duệ gọi Jonathan như vậy và tất nhiên Jonathancũng không muốn công nhận đứa em ấy. Hắn trách móc và giận cha vì sao lại đểcho người đàn bà Trung Quốc ấy làm cho mê mẩn mất hết cả tỉnh táo, để bà ta cònmang theo cả đứa con hoang của mình bước chân vào cửa gia tộc Rosenberg và hếtsức chăm chút cho hắn.
Nếu hồi còn nhỏ Jonathanmới chỉ đố kỵ với Hàn Duệ, thì sau khi lớn lên lòng đố kỵ đó đã phát triển thànhmối hận thù.
Hắn hận thằng nhóc bỗngdưng xuất hiện, không chỉ chia bớt những gì mà lẽ ra chỉ một mình hắn đượchưởng, mà dần dần nó còn được cha hắn quan tâm và yêu chiều. Mặc dù bề ngoài tỏra như anh em một nhà, nhưng từ bao nhiêuJonathan luôn kình địch với Hàn Duệ ởmọi nơi mọi lúc. Cả hai không ai chịu nhường ai, cứ như hai con hổ luôn hằm hè,gầm gừ nhau.
Lúc đầu, Jonathan đãtưởng rằng có thể dễ dàng loại bỏ được Hàn Duệ, nhưng sau đó mới phát hiện ralà mình đã tính nhầm. Hàn Duệ không những may mắn thoát khỏi nguy hiểm và cạmbẫy hết lần này sang lần khác mà còn dựa vào sức mình mở rộng ảnh hưởng trongmột thời gian ngắn, dường như Hàn Duệ đã nắm chắc một phần rất lớn tài sản củagia tộc Rosenberg. Nhất là hai năm trước đây, sau khi Hàn Duệ ra tay loại bỏanh cả của Jonathan là Michael.
Jonathan vẫn còn nhớ nhưin cuộc đấu đá ấy trong gia tộc Rosenberg.
Tính tình của Michaelthô bạo, hành động lỗ mãng, ngay cả người em ruột là Jonathan cũng coi thườngngười anh của mình nhưng dù vậy Jonathan cũng rất muốn lợi dụng Michael đểgiáng một đòn vào thế lực của Hàn Duệ, trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi, hắn sẽloại bỏ được cái gai với những tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng kết cục đã khiếncho hắn thất vọng, thậm chí là sửng sốt.
Hắn không ngờ Hàn Duệlại ra tay nhanh đến vậy, hơn nữa còn rất mạnh tay, dường như không để choMichael có lấy một cơ hội phản kháng, từ đó kết thúc cuộc đấu đá một cách thuậnlợi.
Một hành động dường nhưkhông hể tốn chút sức lực nào nhưng lại khiến Jonathan giật mình, đó là lần đầutiên hắn ta cảm thấy lo sợ như vậy, cho dù có một khoảng thời gian rất dài hắnkhông muốn thừa nhận điều này.
Sau khi Michael bị loạibỏ, Jonathan dần dần cảm thấy nguy cơ, hắn cảm thấy như mình cũng đang bị dồnvào đường cùng, sợ rằng sau đó ngay cả chỗ dung thân của mình cũng sẽ mỗi ngàythu hẹp lại.
Vì thế, hắn dự đinh sẽra tay hành động trước, thực hiện nguyên tắc tiên phát chế nhân. Nhưng hắn đãnhầm, Hàn Duệ mưu lược, cảnh giác và táo bạo hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng ,thậm chí còn có thể gọi là một kẻ máu lạnh. Do đó, kể từ sau khi mất đi sự chechở của cha, hắn phải tự bảo vệ mình.
Còn Phương Thần thìkhông khỏi cảm thấy sững sờ trước câu trả lời của Jonathan, bất giác cô phảinhìn nhận lại người đàn ông ngoại quốc đang ngồi trước mặt mình.>Mắt xanhtóc vàng, trong ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện ra vẻ thâm trầm, khi nói chuyệnthường nở một nụ cười theo thói quen, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn không nhưvậy, vì thế nó khiến người ta không cảm nhận được sự chân thành trong đó.
Một người như vậy mà lạilà anh trai của Hàn Duệ ư?
Đến lúc này Phương Thầnmới thừa nhận, dường như cô đã không hiểu gì về Hàn Duệ. Từ trước tới giờ côchưa bao giờ thực sự tìm hiểu kỹ càng về anh, việc hai người gắn bó với nhaungay từ đầu đã là theo một sự sắp đặt đầy động cơ, cả hai đều mang nhũng mụcđích riêng, không ai thực sự mở lòng ra với đối phương.
Và cô đã đủ cơ sở đế tinrằng, sự xuất hiện của Jonathan không hề có ý tốt. Hắn đã giả vờ như tình cờgặp Phương Thần, nhưng thực ra hắn đã tìm hiểu mọi điểu về cô rất rõ. Việc làmấy không thể không khiến cho cô thấy cần phải đề phòng.
Vì vậy ánh mắt củaPhương Thần bất giác trở nên rất cảnh giác, cô hỏi lại một lần nữa: "Anhtìm tôi, rốt cuộc là vì mục đích gì?".
Jonathan nhướn mày,"Cô và Lucy là chị em ruột thật à? Hai chị em cô không hề giốngnhau".
Phương Thần khẽ hỏi:"Anh nói thế là có ý gì?”.
Nhưng Jonathan không trảlời, mà đột nhiên thay đối giọng điệu, chậm rãi nói như than thở: "Tôibiết nói thế nào bây giờ nhỉ? Alex đúng là rất có phúc, anh ta đã có được cảhai cô gái xinh đẹp như thế này".