Lần này nhân dịp cuốituần, Tiêu Mạc đứng ra tổ chức một chuyến du lịch biển hai ngày, bao luôn cảăn.
Buổi tối, sau khi ăn cơmxong, tám người liền chia thành hai nhóm chơi mạt chược, Phương Thần vốn khônggiỏi trò này, nhưng cô rất may mắn, chỉ một lát đã thắng được không ít. Chu GiaVinh vừa móc tiền ra khỏi ví, vừa thở dài, luôn mồm kêu là mắc lừa, rồi lại hỏicô: “Chắc là em không giả làm lợn để ăn thịt hổ đấy chứ!”.
Phương Thần chỉ cười,thu tiền về phía mình một cách hả hê.
Có lẽ, đúng như mọingười thường nói: đen tình, đỏ bạc.
Tô Đông ngồi ở bàn bênkia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Phương Thần cười, tiếng cười lảnh lót,vui tai như tiếng ngọc rơi. Phương Thần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, quảnhiên chỉ thấy một khuôn mặt tươi rói như hoa nở, đến đôi mắt cũng tràn đầy niềmvui.
Tô Đông ngồi cạnh TiêuMạc, còn Tiêu Mạc thì hình như cố ý làm cho cô vui, nên đánh bài rất hăng,khiến cho hai người còn lại không nén được liên tiếp lên tiếng phản đối.
“Này, nếu cậu thương hoatiếc ngọc thì cũng đừng lôi chúng tôi vào cuộc như thế chứ.”
“Đúng thế. Mặc dù làmcho người đẹp vui là niềm vinh hạnh của chúng ta, nhưng rõ ràng là Giám đốcTiêu đã giành hết phần làm người tốt rồi, chúng tôi vừa tốn tiền vừa mất công,thế mà trong mắt của Tô Đông e rằng không bằng cả người làm nề
Những lời châm biếm, đùacợt mỗi lúc một rôm rả, giọng nói lại rất to, khiến những người có mặt ở đó đềunghe thấy rất rõ, có người lên tiếng hưởng ứng, có người thì chỉ cười khôngnói.
Tiêu Mạc miệng ngậm điếuthuốc, mắt nheo lại nói nửa đùa nửa thật: “Nếu vận may đã đến với ai thì dù cómuốn cản lại cũng không cản được. Hai người bị thua, sao trách móc tôi vậy?”,vừa nói vừa lấy quân bài ra đánh. “Ba vạn, có muốn không?”, câu hỏi phía sau lànói với Tô Đông.
“Thanh nhất sắc”, mườingón tay xòe bài ra, Tô Đông mặt tươi hớn hở vì thích thú.
Tiêu Mạc chậm rãi búngtàn thuốc lá, hỏi: “May mắn như vậy, lát nữa có nên mời mọi người đi ăn đêmkhông?”.
Tô Đông nhìn về phíaTiêu Mạc một cái, mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi”.
Ăn đêm xong thì đã gầnsáng, sau khi nằm lên giường, Tô Đông kêu lên đầy vẻ hải lòng: “Nếu như ngàynào cũng như thế này thì tuyệt biết bao!”.
Phương Thần tò mò hỏi:“Cậu thích kiểu sống như thế này từ bao giờ vậy?”.
“Bỗng nhiên phát hiệnthấy cuộc sống như thế này rất tuyệt, hơn hẳn kiểu sống ngày đêm lẫn lộn.”
Phương Thần vào trongnhà tắm sấy tóc, tiếng máy sấy tóc ù ù vọng ra.
Một lát sau, Tô Đôngxuất hiện phía sau, đầu dựa vào khung cửa, đột ngột nói: “Phương Thần, mìnhkhông muốn theo nghề này nữa”.
Ngây người ra một lúc,Phương Thần tắt công tắc của chiếc máy sấy “tạch” một cái. Cô nhìn từ tronggương, hỏi: “Đây là suy nghĩ bất chật đến hay đã tính toán từ trước?”.
“Mới nghĩ tới gần đâythôi.” Tô Đông nhìn Phương Thần qua chiếc gương to, “Thì trước đây cậu cũng đãtừng nói, phụ nữ mà làm cái nghề ấy không phải là kế lâu dài còn gì”.
“Nhưng mình nhớ, cậu đãkhông coi những lời nói đó của mình là thật.”
Tô Đông cười: “Bây giờmuốn mình thừa nhận là cậu giác ngộ cao à?”. Phương Thần lắc đầu: “Mình khôngbiết nguyên nhân khiến cậu đi đến quyết định ấy là gì? Nhưng cái vòng mà cậuvướng vào không phải nói muốn vào là vào, muốn ra là ra được. Cậu nói thật đi,đó là vì sao?”.
“Cậu cảm thấy như thếnào?”, Tô Đông chất vấn lại vẻ thăm dò.
Phương Thần ngẫm nghĩmột lát, rồi ném ra hai từ: “Đàn ông?”.
Người đứng phía sau côchợt im lặng, Phương Thần suy nghĩ một lát, hỏi: “Cậu chắc chắn là đáng để mìnhlàm như vậy chứ?”.
Tô Đông ngây người mộtlát, rồi cười, khéo léo trả lời: “Cầm đầu một nhóm các cô gái để tìm cách kiếmsống, kiểu sống ấy không phải dành cho người bình thường, theo lý mà nói thì lẽra nên từ bỏ từ lâu rồi, vì thế sao lại không đáng cơ chứ?”.
“Nhưng trước đó cậu hoàntoàn không nghĩ như vậy.” Phương Thần quay người lại, “Suốt cả buổi tối cậu vàTiêu Mạc cứ người đánh mắt đi, kẻ đánh mắt lại, cậu tưởng mọi người đều mù cảchắc?”.
“Thế thì sao? Đàn ôngchưa vợ, phụ nữ chưa chồng, ở bên nhau thấy vui, như thế có gì mà không được?”
“Chỉ cần vui trong mộtlúc thật chứ? Cậu đã vì anh ấy mà quyết tâm rửa tay gác kiếm, lúc đầu mình cũngđã khuyên cậu rất nhiều lần, tốn không biết bao nhiêu nước bọt, rốt cuộc cònkhông thắng nổi một người đàn ông. Như thế mà còn dám nói rằng chỉ muốn chơibời một chút với anh ấy thôi à?”
Tô Đông không nói gìnữa.
Dưới ánh đèn, khuôn mặtcủa Tô Đông lộ vẻ trầm tĩnh hiếm thấy, không biết cô đang nghĩ gì, một hồi lâusau mới chậm rãi nói: “Nếu không thế thì sao nào? Cậu nghĩ rằng giữa mình vàanh ấy thật lòng ư?”.
“Cậu đã yêu anh ấy rồià?”, Phương Thần ngạc nhiên, vì kể từ ngày quen biết với Tô Đông, cô chưa baogiờ thấy Tô Đông trong dáng vẻ ấy.
Tô Đông lắc đầu, cườiđáp: “Vấn đề này chẳng có chút ý nghĩa nào. Điểm mấu chốt là, anh ấy không thểyêu mình được.” Đang nói đến đó thì có tiếng chuông điện thoại, Tô Đông cúi đầunhìn một cái, liền quay người bước ra cửa. “Mình ra ngoài một chút, cậu ngủtrước đi nhé”.
Phương Thần không biếtTô Đông đi ra ngoài trong bao lâu, chỉ biết rằng đến khi cô ngủ rồi thì Tô Đôngvẫn chưa về.
Ngày hôm sau mọi chuyệnvẫn bình thường như cũ, họ không thảo luận về chủ đề tối hôm trước, cứ như thểchưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, Phương Thần cũng không hỏi cô rằng tối hômqua đã đi đâu, làm gì.
Nhưng thực ra, đáp ánkhông cần nói cũng biết.
Phương Thần nghĩ, có lẽmọi người đều không qua khỏi cửa ải này, chỉ khác nhau là có người thì lựa chọncách trốn chạy như con hổ bỏ lại đuôi trên tường, còn có người thì lại lựa chọncách lao vào như con thiêu thân.
Mấy ngày sau, khi PhươngThần hoàn thành cuộc phỏng vấn ở hiện trường vừa về đến cổng cơ quan thì bịchặn lại.
Đó là hai người đàn ônglạ mặt, ăn mặc nhã nhặn, người lớn tuổi hơn trong số họ nói một cách lịch sự:“Cô là cô Phương phải không? Chúng tôi là trinh sát hình sự, cảnh sát phía tâythành phố, hiện nay chúng tôi đang điều tra về một vụ án, hy vọng cô có thểphối hợp, cung cấp cho chúng tôi những tư liệu cần thiết”. Nói xong, người ấyvà đồng nghiệp cùng xuất trình thẻ, sau đó làm một động tác với Phương Thần,mời cô lên chiếc xe có biển số riêng của cảnh sát đang đỗ bên lề đường.
Phương Thần nhớ, lầntrước cô tới nơi đó là khi Cận Tuệ chết. Buổi sáng hôm ấy trời rất lạnh. Cận Vĩgào thét như phát điên trước mặt cô, từng làn hơi màu trắng tỏa ra từ miệngcậu, đôi mắt của cậu cũng chứa đầy hơi nước. Còn cô, không thể ngờ được rằng,chính trong ngày hôm đó, vì một cô gái bị chết mà cô đã bắt đầu qua lại với mộtngười đàn ông.
Đến nay, thoắt một cáinửa năm đã trôi qua.
Cô ngồi trước chiếc bànsơn đen có phần cũ kỹ, trong tay mân mê chiếc ly giấy dùng một lần. Trận đấusúng hôm ấy ở trên núi cuối cùng cũng đã điều tra đến cô, mặc dù thời gian cóhơi lâu một chút.
Trước những câu hỏi liêntiếp của phía cảnh sát, Phương Thần hoàn toàn tỏ ra không chút phiền phức,ngoài một thoáng do dự ban đầu diễn ra rất ngắn mà người khác không thể pháthiện ra, thì từ đầu đến cuối cô vẫn luôn giữ giọng nói và hơi thở rất bìnhthường. Cô tường thuật lại một cách rất rõ ràng: “Lúc đó tôi thực sự đang nghỉphép năm, nhưng đúng như những lời tôi vừa nói, tôi đã đi du lịch để xả stressmột mình. Tôi nghĩ, tôi không thể giúp gì cho các anh về vụ án mà các anh vừanói”.
Ngược lại với thái độcủa cô, nhân viên thẩm vấn ngồi đối diện tỏ ra có phần nôn nóng, chau đôi màyrậm lại, nói: “Cô Phương, tôi thấy cần thiết phải nhắc lại để cô rõ, tính chấtcủa vụ án này rất nghiêm trọng, đồng thời liên quan đến các thế lực xã hội đen vàcũng rất nguy hiểm. Hôm nay chúng tôi mời cô tới đây để phối hợp, nếu cô thựcsự biết điều gì, mong cô không vì lo sợ mà che giấu”.
Phương Thần nghe xong,mỉm cười: “Chuyện mà anh nói thực sự không có liên quan gì đến tôi, tôi cũngkhông có gì phải lo lắng, càng không có gì để phải che giấu”. Thấy đối phươngdường như càng nhíu mày chặt hơn, có vẻ bất mãn và nghi ngờ, cô lại chậm rãinói: “Đồng chí cảnh sát, là một công dân từ trước đến nay luôn tuân thủ phápluật, tôi rất rõ về những nghĩa vụ cần thực hiện của mình. Nếu có thể được, tấtnhiên là tôi bằng lòng phối hợp với các anh tấn công vào thế lực đen tối, vềđiểm này mong các anh đừng nghi ngờ gì”.
“Vậy thì được rồi.” Nhânviên thẩm vấn dừng lại, nhìn vào trong mắt cô: “Vậy, xin hỏi cô có quen với ngườiđàn ông tên là Hàn Duệ không?”, vừa nói người ấy vừa lôi một tấm ảnh từ trongcặp hồ sơ ra, rồi đẩy nó đến trước mặt cô.
Bức ảnh đó rõ ràng làđược chụp từ một khoảng cách tương đối xa, ánh sáng và góc độ đều không tốtlắm, nhưng có lẽ vì chiếc máy thuộc loại kỹ thuật cao, vì thế hình ảnh trên đórất nét.
Trong bức ảnh, Hàn Duệđang bước ra từ hộp đêm của mình, phía sau là n thuộc hạ, đám người ấy cũng mặcquần áo màu đen giống như Hàn Duệ, dưới ánh đèn trong màn đêm và giữa nhữngngười rất đỗi bình thường bên đường, trông họ càng nổi bật, cẳng khác gì hạcgiữa bầy gà.
Vì bức ảnh chụp từ mộtkhoảng cách rất xa, nên chỉ chụp được một nửa khuôn mặt trông nghiêng của HànDuệ. Tuy vậy, đường nét trên khuôn mặt anh vẫn rất rõ, đôi mày lưỡi mác, đôimắt sáng, nét mặt tuấn tú, còn vẻ lạnh lùng chẳng khác gì một bức bình phong vôhình vạch rõ ranh giới giữa anh và những người khác, dù đó là trên nền ảnh bấtđộng.
Ánh mắt của Phương Thầnchỉ dừng lại trên tấm ảnh trong giây lát, rồi ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt bìnhthản: “Có biết”. Thực ra, ngay từ khi nhìn thấy bóng dáng cảnh sát xuất hiện ởcổng cơ quan, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải phủ nhận điều này.
Biểu hiện của cô rấtbình thản, mặc dù trong tim bỗng thấy một cơn co thắt. Dường như đã lâu lắm rồicô không gặp anh, tưởng rằng mình đang dần lãng quên con người ấy, nhưng lúcnày, một nỗi đau hết sức tinh tế và lạ lùng chợt dội lên, trong ảnh cô đangđược Hàn Duệ ôm vai, khoảng cách giữa họ rất gần, trông dáng vẻ cũng rất thânthiết.
“Xin hỏi, quan hệ giữacô và Hàn Duệ trong cuộc sống đời thường là gì vậy?”
“Bạn bè.”
“Chỉ là bạn bè đơn giảnthế thôi à?”, ánh mắt của người cảnh sát trung tuổi lộ rõ vẻ nghi ngờ, PhươngThần hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt không thay đổi: “Khi tấm ảnh này đượcchụp, thì có lẽ quan hệ giữa chúng tôi là bạn trai và bạn gái. Nhưng, bây giờthì không phải như thế nữa, rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau”.
“Ồ, thế sao?” Câu trảlời như vậy hình như đã khiến cho đối phương có phần ngạc nhiên, “Ý của cô là,cô và anh ta đã chia tay nhau rồi?”.
“Đúng vậy. Hơn nữa, nóimột cách chính xác hơn, tôi chỉ là bạn gái đi với anh ta mà thôi, tôi biết rấtít về công việc của anh ta. Nếu các anh định tìm thấy từ tôi những tin tức cótác dụng, thì e rằng các anh đã ìm nhầm người rồi.”
Có lẽ, cảnh sát khôngngờ rằng cô đã nói ra những điều đó một cách thẳng thắn như vậy, người cảnh sáttrung niên trầm ngâm một lúc, ngòi bút dùng mực nước dừng lại trên trang giấy,hình như ông ta đang tính đến tính chân thực trong lời nói của Phương Thần.
Đúng lúc đó, Phương Thầnđưa tay xem đồng hồ, nói: “Xin lỗi, cơ quan còn có việc chờ tôi về giải quyết.Những gì cần trả lời tôi cũng đã trả lời rồi. Xin hỏi, có cần tôi xác nhận lạimột lần nữa rằng những lời khai của tôi hôm nay là sự thật không?”.
“Cứ như vậy đã”, ngườiđàn ông đối diện đứng lên trước, mỉm cười đáp.
Có lẽ do thái độ củaPhương Thần rất tốt, cũng có thể từ đầu đến cuối cô tỏ ra không có gì sai sót,nên mặc dù vẫn còn có những nghi vấn trước nội dung lời khai, nhưng cảnh sátvẫn phải mở cửa tiễn cô về.
“Cô Phương, nếu cầnthiết, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô”, cuối cùng anh ta nói.
“Không sao.” Phương Thầngật đầu, rồi chào tạm biệt với vẻ rất thật lòng: “Hy vọng các anh sẽ nhanhchóng phá xong vụ án này”.