Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 24




Ít nhất thì lúc này cậuta cũng còn biết gọi cô bằng chị... nhưng, càng như vậy càng khiến cho PhươngThần thêm tức giận.

Phương Thần tiến sát đếnbên Cận Vĩ một bước, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt và trắng bệch ấy: “Emnói là em đã trốn học? Sau đó thì làm việc ở nơi như thế này?”. Giọng của cômỗi lúc một lạnh lùng, vẻ mặt của cô cũng như vậy. Cô hỏi với vẻ không thể tinnổi: “Viện trưởng Trương đã nuôi em lớn bằngngần này, chị em cũng phải vất vả biết bao nhiêu. Không lẽ những việc làm củahọ là để đến một ngày em quỳ ở đây rót rượu phục vụ người khác?”.

“Đừng nhắc đến chị ấynữa!”, đột nhiên Cận Vĩ ngẩng đầu lên.

Trước đó cậu không hềnhìn Phương Thần, đúng hơn là không dám nhìn cô, nhưng lúc này cậu ngước mắtlên, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khiến Phương Thần sững sờ.

“ười đã chết rồi, nhắcđến chị ấy mà làm gì!”

Cận Vĩ nắm chặt tay, móngtay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cậu không hề cảm thấy đau. Đúng ra, ngay từgiây phút nhìn thấy xác của Cận Tuệ, dường như cậu đã mất hết mọi cảm giác,không biết thế nào là nóng lạnh, thậm chí mấy ngày liền cậu không phân biệt nổilúc nào là đêm, lúc nào là ngày.

Nhưng cậu không chịuthừa nhận rằng thế giới của mình đã sụp đổ.

Một người chị chết vì sửdụng ma túy quá liều, một người chị mà lúc sống đã từng kiếm tiền bằng cái nghềấy, chỉ cần nghĩ tới thôi là cậu đã thấy ghê sợ.

Thân thể trẻ trung vànhợt nhạt của Cận Tuệ nằm trên bàn khiến cậu có cảm giác trời đất bỗng dưng lộnnhào.

Hai chị em đã cùng lớnlên từ nhỏ, cùng dựa vào nhau, nhưng bây giờ nghe nhắc đến cái tên người ấy tựnhiên cậu thấy sao mà xa lạ.

Vì thế cậu cố gắng ngănkhông cho mình nghĩ đến.

Cậu đã tưởng rằng làmnhư thế có thể giả vờ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Tiếng gầm lên của Cận Vĩdường như cũng làm cho Phương Thần trấn tĩnh hơn. Đưa đôi mắt trong sáng nhìnvào khuôn mặt có phần ngượng ngùng của cậu bé, dừng một lát cô mói nói: “Rốtcuộc thì em đang muốn trừng phạt ai vậy?”. Giọng cô dần mềm lại, không hoàntoàn là dịu dàng, nhưng lại có một tác dụng trấn an kỳ lạ.

Cận Vĩ không trả lời.

“Hay là em sợ không cóchi phí học đại học?” Đột nhiên Phương Thần đổi giọng, giọng cô mềm như nước,“Tiền học phí và sinh hoạt phí em không phải lo, chỉ cần em…”.

“Không phải là chuyệnđó”, Cận Vĩ cắt ngang lời của Phượng Thần, rồi nói với giọng rất cứng nhắc “Emkhông thể nào học được. Chị nghĩ rằng chuyện đã như ngày hôm nay rồi mà em vẫncòn tâm trạng để đi học và đi thi ư? Ngồi đó lãng phí thời gian thì chẳng thàđi kiếm việc gì đó làm. Hơn nữa, dù có học xong đại học cùng vẫn phải đi làm c

“Thế thì sao nào?”Phương Thần chợt nhớ ra một chuyện: “Hơn nữa, bây giờ em chưa đầy mười támtuổi! Giám đốc ở đây đã cho em vào làm việc như thế nào?”.

Cận Vĩ ngây người, tựalưng vào tường, hai tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, “Chuyện đó không cần chịphải quan tâm”.

“Điều đó là điều khôngthể. Trừ phi em theo chị về.”

“Em không về đâu.”

“Cận Vĩ!”

“Em không về đâu.” Tuycậu nói không to, nhưng giọng nói chứa đầy vẻ cố chấp, nói xong cậu quay mặt đikhông nhìn Phương Thần nữa.

Phương Thần hít một hơithật sâu, vì là bé nhất nhà nên từ nhỏ đến giờ cô chưa phải giáo huấn ai, lúcnày suy nghĩ một lát, cô đành nói: “Nhưng đó không phải là cuộc sống của em...Em mới mười bảy tuổi, dù thế nào cũng không nên xuất hiện ở những nơi như thếnày”.

Đến cả Phương Thần cũngcòn cảm thấy sự bất lực trong những lời nói của mình. Quả nhiên, Cận Vĩ trầmngâm một lát rồi phản bác lại: “Chẳng lẽ con người ta lớn lên đều phải theo mộtquỹ đạo chung? Những người ít tuổi hơn đang lăn lộn với cuộc sống có thừa”.

Rồi dường như nhanhchóng phát hiện ra sự do dự của Phương Thần, Cận Vĩ đứng thẳng dậy, rít qua kẽrăng: “Chị Phương, chị không phải là người giám hộ của em, vì thế chị không cóquyền can thiệp vào tự do của em”.

Phương Thần chỉ còn biếtngây người nhìn Cận Vĩ khuất dần về phía cầu thang. Phải một lát sau cô mớibước lên cầu thang, đẩy cửa thì bỗng phát hiện ra có người đang đứng dựa vàotường phía ngoài cửa.

Vì ánh sáng không rõ,nên Phương Thần giật nảy mình, sững sờ một lát cô mới hỏi: “... Sao anh lại ởđây?

Tiêu Mạc ngậm điếu thuốctrên môi, ánh lửa từ đầu điếu thuốc lập lòe, cổ áo sơ mi trắng phanh ra một nửa,dáng điệu trễ nải, bất cần.

Tiêu Mạc nhìn xéo mộtcái, nửa cười nửa không, hỏi: “Cậu bé ấy có quan hệ gì với em?”.

Phương Thần bất giácchau mày: “Anh đã nghe thấy câu chuyện của bọn em rồi à?”.

“Chỉ một chút thôi, vìcách âm ở đây không tốt.” Tiêu Mạc nói với cô và nói đúng hơn, vừa rồi anh đãđuổi một kẻ nghe trộm đích thực giúp cô.

Phương Thần nhếch môi,đáp với giọng hết sức châm biếm: “Xem ra em không có được cái diễm phúc ấy rồi,đến cả một người bạn nhỏ cũng không giữ nổi”. Vừa nói mặt cô vừa nhìn chăm chămvào đốm lửa lập lòe trên đầu điếu thuốc, giọng chùng xuống như nói một mình:“Nhưng nó vẫn chưa đầy mười tám tuổi, làm sao có thể ở nơi này lâu được”.

“Thế còn em thì sao?”Tiêu Mạc đột nhiên hỏi bằng giọng lơ đảng: “Năm mười tám tuổi em đã ở đâu? Sốngnhư thế nào?”.

Câu nói đó như bắn đúngtim đen, Phương Thần không thể nào trả lời được, đôi môi mấp máy trong bóngtối, nhưng không sao thốt được lên lời.

Dường như đến lúc này cômói nhớ ra, thực ra cô không có tư cách gì để giáo huấn cho Cận Vĩ, càng khôngcó tư cách ép buộc cậu ấy.

Năm cô mười tám tuổi,tưởng chừng như khoảng thời gian đó đã xa xôi lắm rồi, khi ấy cô còn ngangbướng và quậy phá hơn Cận Vĩ gấp nhiều lần.

Nghĩ đến đây, PhươngThần không khỏi buồn bã. Năm nối tiếp năm trôi đi, vì thế cô đã bắt đầu xemthường quãng thời gian đó, thậm chí đã quên nó. Thế mà vừa rồi cô lại mắng CậnVĩ rằng đi lầm đường, cứ như thể trước đây mình trắng trong như tờ giấy, tưởngrằng mình đã từng là một học sinh vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn.

Thực ra, cô chẳng có tưcách gì.

Học bổngở trường, cơ hộihọc tập mà người khác ước ao, công việc thuận lợi sau này và cả Phương Thầnđang đứng trước mặt người khác hôm nay, tất cả chỉ vì một người khác.

Vì người ấy cô mới cóngày hôm nay, mới có tất cả mọi thứ tốt đẹp ngày hôm nay.

Phương Thần thẫn thờnhìn xuống, không biết rằng mình đột nhiên trầm tư như vậy đã khiến người đànông đứng trước mặt cô hơi sững người.

Người đàn ông đẹp traiđó dập tắt điếu thuốc, giọng nói không rõ là phiền muộn hay chế nhạo: “Xem ra,em thật sự quên anh mất rồi”.

“... Cái gì cơ, PhươngThần vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nên đưa mắt nhìn Tiêu Mạc với vẻ ngạcnhiên.

Tiêu Mạc đứng dựa vàotường, cười bình thản: “Thực ra, chúng ta đã quen nhau từ lâu”. Đôi mắt TiêuMạc như ẩn chứa ánh sáng, nó rực lên trong bóng tối. Anh tuyên bố sự thật bằngmột giọng chậm rãi: “Nụ hôn đầu trong buổi lễ trở thành nguời lớn nhiều nămtrước, em thực sự không hề nhớ rằng mình đã tặng nó cho ai sao?”.

Có tới nửa phút trôiqua, Tiêu Mạc cứ nhìn vào cô gái từ trước đến nay luôn tỏ ra bình thản trướcmọi việc giờ bị bóc mẽ chẳng khác gì bị lột mất cái vỏ bao bọc bên ngoài, tâmtrạng anh rất hả hê.

Nhưng Tiêu Mạc khôngvội, bây giờ anh chỉ việc chờ đợi. Cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc PhươngThần lên tiếng.

“Anh...”, Phương Thầnchỉ thốt lên được một tiếng ngắn gọn, chứng tỏ cô vẫn ở trong tình trạng khôngthể tin được.

Tiêu Mạc gật đầu, nóivới giọng pha chút giễu cợt: “May mà trí nhớ của anh còn tốt”.

“Anh nhận ra em từ lúcnào?”

“Ngay từ lần đầu gặp.”

“>Vậy sao... để lâunhư vậy mới nói ra?”

“Bởi vì anh muốn xácnhận, để tránh nhận nhầm người.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mạc thoáng mộtnụ cười, giọng nói mang vẻ chân thành đến kỳ lạ: “Nên biết rằng, đường độtkhông phù hợp với phong cách của anh”.

Nhưng, sao lại khéo đếnthế.

Dường như phải mất mộtlúc, Phương Thần cứ đứng ngây người ra. Từ nhỏ đến lớn, cô ít khi rơi vào hoàncảnh ngốc nghếch như vậy, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trạng để mà nghĩ đếnđiều đó.

Buổi tối hôm đó rất hỗnloạn, mượn hơi cồn của rượu và trò đùa của mấy chị em, cái gọi là nụ hôn hiếntặng chẳng qua cũng chỉ là ý tưởng bất chợt của mấy chị em mà thôi. Còn PhươngThần lúc đó cũng đã chuếnh choáng say, vì thế đến cả khuôn mặt của chàng traiấy như thế nào cô cũng không kịp nhìn mà chỉ hôn bừa một cái, còn những ngườibạn của cô đứng bên cạnh thì nói rằng, chàng trai đó rất đẹp trai.

Cô chẳng nghĩ nhiều đượcnhư thế, cô chỉ nghĩ rằng đó là một người xa lạ mà thôi.

Thế nên khi quay trở lạiphòng VIP, hai người vẫn giữ trạng thái người đi trước, người đi sau.

Vì trong lòng đang córất nhiều tâm sự ngổn ngang, thêm cả sự phiền muộn và bất lực khi bị người khácbiết quá khứ của mình nên Phương Thần rảo bước thật nhanh, khiến người đằng sauchỉ nhìn thấy dáng hình mềm mại, uyển chuyển.

Quả thực, Tiêu Mạc càngnghĩ càng thấy thú vị.

Chuyện đã diễn ra nhiềunăm rồi, nhưng Phương Thần không thay đổi nhiều, nên khi Chu Gia Vinh chỉ mớigiới thiệu là Tiêu Mạc đã nhận ra ngay, nhưng anh không dám tin. Vì con ngườiPhương Thần đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí Tiêu Mạc còn hoài nghi rằng, đó cólẽ là hai chị em sinh đôi.

Nhưng cô gái ôm anh ởquán rượu năm ấy quá nổi bật, mặc dù khi đó cô ấy vẫn còn mang những nét trẻcon và cách hôn cũng không lấy gì là tốt lắm, nhưng dáng điệu như cánh nhạnhồng của cô ấy đã để lại trong anh một ấn tượng rất sâu.

Sau buổi tối hôm ấy anhcòn đến quán rượu đó mấy lần nữa, nhưng không gặp lại cô.

Thế giới này rộng lớnnhư vậy, mỗi ngày có biết bao nhiêu người đi ngang qua nhau, còn cuộc sống củaanh cũng mỗi ngày thêm màu sắc và phong phú, giống như một khúc nhạc xen vào,dù có tuyệt vời đến đâu thì rồi cùng với thời gian người ấy cũng dần mờ nhạttrong ký ức.

Đó có lẽ cũng là lý dokhi gặp lại Phương Thần lần nữa, Tiêu Mạc bỗng cảm thấy rất lạ kỳ, một góc củaký ức bị lãng quên đột nhiên sống động trở lại.

Huống chi, Tiêu Mạc chưabao giờ gặp một cô gái mà đời sống nội lâm lại thay đổi đến như vậy, PhươngThần của giờ phút này dường như đã được lột xác, trở thành một con người mới.

Khi cánh tay của PhươngThần vừa đặt vào tay nắm cửa thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau: “Xem ra emrất khó xử?”.

Trước câu hỏi không biếtlà thật lòng hay đùa cợt lúc này, Phương Thần quay người lại lớn tiếng thừanhận: “Đúng thế, đúng là có phần như vậy”.

Dọc đường đi cô luônnghĩ xem sau này sẽ phải đối diện với Tiêu Mạc như thế nào.

Có lẽ, cái vỏ ngoài củaLục Tịch cô đã mang quá lâu rồi, đến hôm nay khi cái vỏ bọc đó đã bị lột ra, đểlộ bộ mặt thật bên trong, cô không thể quen được với điều đó.

Tô Đông đã tới và đangngồi nói chuyện rất rôm rả với những người bạn mới quen. Trong khoảnh khắc cánhcửa bị bật ra cũng là lúc ánh đèn trùm lên người Tô Đông, chiếu lên những ngóntay thon dài với những móng tay tròn bóng mượt đang cầm chiếc ly, cổ ngửa vềphía sau, uống một mạch hết ly rượu.

Đó là phong cách rấtphóng khoáng của Tô Đông.

Hiếm có người uống nhưvậy mà vẫn kịp đưa mắt chú ý tới người vừa bước vào.

Tô Đông vội đặt chiếc lyrỗng xuống, đưa tay vẫy Phương Thần: “Cậu đi đâu thế?”, nói rồi đưa ánh mắtliếc sang người bên cạnh Phương Thần, sau đó tiến đến một cách rất tự nhiên.

Tô Đông mặc một chiếc áodệt kim vạt thấp màu hồng, cổ áo được thiết kế rất cầu kỳ với những lớp bèotrông như những làn mây nhẹ, để lộ bờ vai và cánh tay trắng như tuyết. Chỉ mộtđộng tác giơ tay đơn giản dưới ánh đèn như thế thôi nhưng cũng làm không ítngười nghiêng ngả.

Về điểm này thì có lẽrất nhiều người hâm mộ và ghen tỵ với Tô Đông, ngay từ hồi còn là thiếu nữ, côđã rất phong tình, vì thế trông cô luôn nổi bật hơn hẳn người khác.

Phương Thần không đáp màhỏi lại: “Cậu đã uống nhiều rồi phải không?”. Vừa nói cô vừa ngồi xuống, mắtkhông nhìn Tiêu Mạc, với tay lấy cốc của mình rót bia, nhấp một ngụm nhỏ.

Cô nghĩ, cần phải gọiđiện cho Viện trưởng Trương, cứ cho là cô không có quyền và tư cách thì tuyệtđối cũng không để cho Cận Vĩ đi theo con đường ấy.

Sau khi cô tắt máy, ChuGia Vinh bèn tới bên, hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì thế? Đột nhiên bỏ chạy rangoài khiến anh giật cả mình. Mà sao anh gọi em không nghe thấy à?”

“Không có gì”, PhươngThần đáp, “Chỉ là gặp một người quen thôi mà”.

“Cái cậu phục vụ rótrượu đấy ư?”

“Phải.”

Chu Gia Vinh đang địnhnói thêm, thì Tô Đông khẽ khàng đứng dậy. Dáng vẻ của cô rất thu hút, vượt quamột số người và đồ vật, cô cười lúng liếng đi tới trước mặt Tiêu Mạc rồi dừnglại, khẽ nói: “Xin được kính anh một ly”.

“Vì lý do gì?”, ngườiđàn ông đang ngồi dựa vào ghế từ từ đứng dậy, nửa cười nửa không, hỏi.

Đôi mắt Tô Đông lúngliếng như sóng gợn, “Nhất định phải cần đến lý do sao?”.

“Thật ra là không nhấtthiết như vậy.” Tiêu Mạc khẽ chạm ly với Tô Đông. Đột nhiên Tô Đông áp ngườixuống, mặc cho người bên cạnh có thấy hay không, ghé sát vào tai Tiêu Mạc. Cólẽ vì khoảng cách quá gần nên hơi thở ấm áp và hương thơm thoang thoảng từ thânthể cô mơn man bên tai Tiêu Mạc.

“Anh định theo đuổiPhương Thần à?”

Nói xong, cô vẫn khôngvội rời đi mà chỉ hơi lùi một chút mượn ánh sáng chiếu đến từ phía sau lưngnhìn vào đôi mắt có vẻ ngạc nhiên của Tiêu Mạc.

“Sao cô lại hỏi nhưvậy?”

“Tôi nghĩ, tốt nhất anhđừng có chọc giận cô ấy.”

“Thế sao?” Tiêu Mạccười, “Cô hãy cho tôi một lý do đi”.

“Vì rằng không hợpnhau.”

Động tác của Tô Đôngcàng nổi bật hơn trong ánh sáng mờ ảo Tiêu Mạc lặng im nhìn cô gái trước mặt.Nói ra câu ấy, nhưng dường như cô ta không cảm thấy có gì thất lễ hoặc sỗ sàng,ngược lại vẻ mặt cô còn tỏ rõ sự trong sáng, vô tội, như thể cô vừa nói ra mộtsự thật rất rõ ràng không thể phản bác.

Nhưng Tiêu Mạc vẫn cười:“Xin hỏi một câu nữa, rốt cuộc là cái gì không hợp?”. Vốn dĩ là người khôngthích căn vặn người khác, nhưng riêng lần ấy bỗng dưng Tiêu Mạc thấy rất tò mò.

Tô Đông không trả lờivào câu hỏi chính mà chỉ nhếch mép, dù đó là vẻ tự trào nhưng cũng rất điệu đà:“Tôi cứ lo những việc không phải của mình như thế, mong anh không cảm thấy ghéttôi. Đến một độ tuổi nhất định, khi phụ nữ nói đến chuyện tình cảm thì đó khôngphải là chuyện nói chơi thôi đâu”.

Mặc dù những lời này củaTô Đông rất xa xôi, bóng gió nhưng Tiêu Mạc hiểu rõ ý tứ trong đó.

“Cô Tô, vì sao cô chorằng tôi không thật lòng mong được qua lại với Phương Thần?” Nói rồi Tiêu Mạcdừng lại một lúc chăm chú quan sát Tô Đông, rồi nói tiếp, “Không đúngìn biểuhiện của cô thì hình như chắc chắn cô nghĩ tôi chỉ chơi bời, với cô gái nàocũng chỉ là chơi bời. Nhưng cô Tô này, trước đây chúng ta có quen nhau khôngnhỉ?”.

Tiêu Mạc hai lần liêntiếp gọi “cô Tô”, không biết điều đó gợi cho Tô Đông nhớ tới điều gì mà lại cúixuống và uống một hớp rượu, sau đó mới ngước mắt lên, chuyển chủ đề câu chuyệnquay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Tôi và anh đều là bạn của Phương Thần, có lẽ khôngnên khách sáo với nhau như vậy, anh cứ gọi tôi là Tô Đông”. Nói xong, không đợiTiêu Mạc trả lời cô quay người trở về vị trí lúc đầu, vỗ vai Phương Thần nói:“Buổi chiều và tối nay đã uống quá nhiều rượu, mình thấy mệt rồi, cậu có vềtrước cùng mình không?”.

Tình huống này rất khácthường. Dù không phải là người có tửu lượng tốt, thì cuộc sống ban đêm đối vớiTô Đông đã quá quen thuộc, đến mười hai giờ đêm vẫn chưa kêu mệt, đấy đúng làchuyện hiếm thấy.

Vì đang có điều suy nghĩtrong lòng nên Phương Thần không để ý tới điều đó, hai người ngồi thêm một látrồi lấy cớ ra về trước.