Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 15




Hôm nay Phương Thần tanlàm rất muộn, khi cô ra khỏi cổng tòa soạn thì trời đã sắp tối.

Thời gian gần đây cô thường xuyên như vậy. Có lúclà vì cùng anh Lý làm xong các bản tin, có lúc thì một mình cô phải hoàn thànhcông việc. Mặc dù cơ quan có xe, nhưng bởi vì thành phố này quá lớn, nếu cứ điđi lại lại trên đường thì sẽ tốn không biết bao nhiêu thời gian.

Cả tòa nhà rộng thênhthang hầu như đã về hết, chỉ có hai bảo vệ đi kiểm tra các tầng. Phương Thầnchỉnh lại tư liệu buổi chiều trên máy tính một lần, hoàn tất việc dọn dẹp rồira về.

Khi cô đi qua cổng thìgặp một trong hai bảo vệ. Bảo vệ mặc chiếc áo nhung trực đêm, cười và chào cô:“Cô Phương về muộn thế à?”.

Cô cũng cười và gật đầuđáp lại.

“Vậy thì mau đi ăn cơmđi. Trời tối rồi, đi đường cẩn thận nhé”, người bảo vệ trẻ tuổi tỏ ra rất quantâm.

“Cảm ơn.”

Bây giờ cô mới thực sựcảm thấy đói, nhất là khi vừa bước chân ra ngoài gặp một cơn gió lạnh tràn qua,cái đói và cái rét như được thể cùng ào tới.

Đúng lúc này bất giác côlại nhớ đến Chu Gia Vinh. Nếu anh ta ở nhà, cô sẽ có thể gọi điện, nhờ anh nấuhộ cơm tối, dù chỉ là một bát mì cũng được. Vì tài nấu nướng của Chu Gia Vinhcũng thuộc hàng cao thủ, dù đó chỉ là món mì Long Tu(1) bình thường nhưng dướibàn tay chế biến của Chu Gia Vinh nó cũng trở thành món ăn khiến người khác thnhỏ dãi.

Nhưng đáng tiếc là anhchàng này sau khi ăn Tết xong cứ ở lỳ vùng Tam Á - nơi có khí hậu tuyệt vời,nói rằng phải ở đó để làm giám khảo cho cuộc thi Vua Đầu Bếp toàn quốc. Tuyvậy, những khi rỗi rãi anh ta vẫn gọi điện về kể chuyện với Phương Thần rằngtrong quá trình tham gia chấm thi đã được nếm những món ăn mới.

Nghĩ đến đây, bụng củaPhương Thần không khỏi thấy cồn cào.

Bỗng chốc, trong đầuPhương Thần lóe lên một chú ý không lấy gì làm tốt đẹp lắm rằng tháng sau cô cónên tăng tiền thuê nhà lên không?

Cách tòa soạn không xacó một quán mì của hai vợ chồng trung tuổi. Quán đó nằm ngay ở mặt ngõ, kháchăn hằng ngày khá đông.

Phương Thần muốn được ănmột bát mì thịt bò nóng hôi hổi với một chút tương ớt rưới lên trên.

Đi qua đường, nhìn vàocon ngõ đối diện, chỉ khoảng mấy chục mét đã thấy đèn của cửa hiệu. Ngọn đèn ấybé tí thậm chí vàng vọt nữa, nhưng lúc này nhìn thấy nó bỗng khiến người taphấn chấn hẳn lên.

Phương Thần rảo bước.Khi cô vừa đặt chân xuống vạch kẻ sang đường dành cho người đi bộ thì bỗng nghethấy tiếng phanh xe rất gấp ngay sau lưng.

Ánh đèn pha từ chiếc xesáng rực, khiến Phương Thần bất giác hơi ngây người ra một lát.

Chiếc xe này vừa sangtrọng vừa quen thuộc, tất nhiên là cô không dễ dàng quên.

Chiếc Carrera GT đã dừngchếch bên đường, thậm chí là đi trái đường. Có lẽ nó đã chạy thẳng qua vạch kẻđôi tới đây một cách ngông nghênh.

Phương Thần nheo mắt,đứng yên tại chỗ, bụng nghĩ thầm: Không biết chủ nhân của chiếc xe này muốn gì?

Cầm chiếc điện thoại củađại ca để quên trong phòng, Tiền Quân tiện tay, đập mạnh lên đầu người ngồicạnh, miệng chửi: “Mẹ nó, đúng là đã tốn cơm nuôi mày! Cả mày nữa! Mày! Mày cònngây ra đó làm gì? Mau chóng t bằng được người về cho tao!”. Đôi mắt giận dữcủa hắn lướt qua một lượt, nhưng dường như chưa hả giận, hắn giơ chân đạp mạnhvào chỗ để chân đằng trước, “… Bây giờ đã bị bọn nó xông vào tận nhà rồi! Tintức của đại ca lại chẳng rõ! Thế mà chúng mày vẫn không biết là ai làm chuyệnnày! Mẹ kiếp!”.

Trên sàn nhà toàn mảnhkính vỡ, cửa sổ bị vỡ một mảng lớn, ly chén trên bàn rơi xuống thảm, cả phòngkhách rộng lớn bị lục tung cả lên.

Tạ Thiếu Vĩ gác máy điệnthoại bước đến gần, đưa tay giữ Tiền Quân lúc đó đang định xông lên đánh mộtngười trong bọn, nghiêm mặt nói: “Những nơi có thể nghĩ ra thì đều đã kiểm tracả rồi, bây giờ chưa có tin tức của đại ca”.

“Theo mày, liệu có phảilà do tên họ Thương ấy làm không?”

“Cũng có khả năng.”

Chuyện lớn như vậy, lạibất ngờ xảy ra đúng lúc cả mấy anh em đều không ở bên, rõ ràng kẻ chủ mưu đãlên kế hoạch và chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đồng thời hắn cũng không phải hạngxoàng.

Tạ Thiếu Vĩ chau mày suynghĩ một lúc, rồi khẽ lên tiếng: “Thời cơ ra tay lại cũng lựa chọn rất tốtnữa”.

“Ý của mày là sao?” Tuysuy nghĩ của Tiền Quân không thấu đáo như Tạ Thiếu Vĩ, nhưng lại rất nhanhnhạy, do đó sau phút hơi sững người thì nhíu đôi mày rậm lại, nói: “Ý của màylà có kẻ nào đó đã tiết lộ tin tức phải không?”.

“Có khả năng như vậy.”

“Này, mày có thể nói mộtcách chính xác hơn được không? Nói cái gì cũng “có khả năng”, nói thế cũng bằngkhông!”

Tạ Thiếu Vĩ không thèmđể ý đến những lời của Tiền Quân, mà đưa mắt nhìn khắp lượt hiện trường ngổnngang, cuối cùng dừng lại ở chỗ có vết màu nâu sẫm. Do thời gian xảy ra tươngđối lâu nên bây giờ nó đã khô lại, nhưng có thể thấy rất rõ nó kéo dài từ cửasổ cho đến nhà

Đôi mắt của Tạ Thiếu Vĩnhíu lại, chỉ nghe thấy Tiền Quân hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Không lẽcứ ngồi không mà chờ tin tức?”.

“Tình hình lúc này rấtđặc biệt, mày hãy cố kiềm chế đi. Nếu để lộ chuyện đại ca bị tấn công, hoặc làbị thương, thì hậu quả mày có gánh vác nổi không?”

“Dù vậy vẫn có thể láixe đi, biết đâu vết thương của đại ca không nặng lắm? Cũng có thể vết máu kiakhông phải là của đại ca?” Thấy Tạ Thiếu Vĩ không nói gì, Tiền Quân cũng nhanhchóng tự an ủi mình, đưa tay vò đầu một cách nôn nóng, một chân đạp lên chiếcbàn trà bị đổ, “Cái tên họ Thương đó cũng thật ranh mãnh! Hắn đã sớm chuồn sangMalaysia đi nghỉ, để chứng tỏ rằng mình không có liên quan gì đến chuyện này”.

“Có thể chuyện này thậtsự không phải hắn gây ra”, Tạ Thiếu Vĩ thong thả nói.

Đôi mắt của Tiền Quângần như trợn ngược lên, “Không phải là hắn thì còn là ai?”.

“Tuy hắn luôn đối đầuvới chúng ta, nhưng lại ngấm ngầm chuẩn bị hành động và không phải chỉ có mộtmình bọn hắn.” Tạ Thiếu Vĩ làm một động tác áp chế, “Sàn mới của chúng ta đãcản trở đường làm ăn của rất nhiều người, chuyện đó chắc mày cũng biết. Một khichúng đã bị dồn vào chân tường thì trở nên liều lĩnh, giáng một đòn đạt nhiềumục đích. Đây là điều không phải không có khả năng.”

Tạ Thiếu Vĩ kết thúcbằng một câu: “Những điều cần nói thì tao đã nói cả rồi, các anh em chắc cũngđã biết nên làm như thế nào. Bây giờ chúng ta lái xe đi, nhân thể đón A Thanh.Hễ có tin của đại ca là lập tức tới ngay nơi đó.”

“Thế thì còn chờ gì nữa,mau đi thôi.”

Tiền Quân không nói câunào, lầm lỳ bước ra khỏi biệt thự Hồ Tâm.

Trong cơn gió lạnh banđêm, cả người và xe như phỗng trong khoảng mười giây, cuối cùng thì Phương Thầnkhông thể trụ được nữa.

Một bên là tiệm mì gầntrong gang tấc. Còn một bên là một con người ma quỷ cũng không biết được là vìsao bỗng dưng lại xuất hiện tại đây vào giờ này.

Nhưng, điều mà PhươngThần có thể chắc chắn là, mục tiêu của người ấy chính là cô, nếu không thìngười ấy đã không thể dừng một cách chính xác, phanh xe đỗ lại ở chỗ cách saulưng cô hơn chục mét như vậy, lại còn nằm chắn ngang trên đường nữa.

Phương Thần cân nhắc mộtchút rồi quyết định đi về phía tiệm mì.

Phía sau lưng cô khôngthấy có động tĩnh gì.

Hai đèn trước vẫn cứchiếu thẳng tới, khiến cho bóng của cô đổ dài về phía trước.

Bước được mấy bước,Phương Thần dừng lại, sau đó quay người bước trở lại, vẻ mặt không chút biểucảm, cơn giận dữ ở đâu bỗng nổi lên.

Định giở trò gì đây?!

Cô bước đi rất nhanh,đến trước xe, giơ tay gõ vào cửa xe chỗ vị trí người lái, nhưng cánh cửa xe vẫnkhông hạ kính xuống.

Ánh đèn xe vừa rồi cònsáng chói cả mắt, thế mà bây giờ đột nhiên tắt ngấm, khiến cho trong xe chỉ cònlà một màn tối tắm.

Không nhìn thấy gì,Phương Thần đành phải đặt hờ một tay lên cửa xe, hơi khom người xuống.

Kết quả là ngay lập tứcmột bàn tay từ trong xe thò ra tóm chặt lấy cổ tay cô.

Phương Thần sững sờ.

Người ngồi dựa vào ghếtrong xe vẫn đang thở gấp gáp, như thể động tác nhỏ vừa rồi đã lấy hết sức lựccủa anh ta, nhưng đôi mắt của anh ta thì chẳng khác nào hai mảnh băng vỡ, némra cái nhìn lạnh lùng.

“… Lên xe giọng củangười đàn ông trong xe trầm khàn, như thể bị hụt hơi, thế nhưng vẫn giữ nguyêncách nói của kẻ bề trên, tựa hồ không cho đối phương được phép kháng cự.

Phương Thần vẫn đứng yênbên cạnh cửa xe.

Long bàn tay của ngườiấy lạnh ngắt, mồ hôi cứ túa ra hết lần này đến lần khác và dính vào da thịt cô,khiến cô có cảm giác ướt át và trơn một cách lạ kỳ. Mặc dù người ấy cố gắng kìmnén, nhưng cô cảm thấy rất rõ sự run rẩy từ bàn tay của người ấy.

Do dự một lát, PhươngThần thử giằng tay mình ra. Quả nhiên, mặc dù giữa chừng gặp phải sức mạnh nhưđã dự liệu, nhưng cô không cảm thấy bị kìm kẹp giống như một con mồi nhỏ rơivào bẫy không thể cử động như lần trước.

Cô hơi chau mày, rồilặng lẽ mở cửa xe ra.

Nhưng trong khoảnh khắcngắn ngủi ấy, Phương Thần nghi ngờ tự hỏi: Hành động này của mình liệu có đượccoi là sáng suốt không?

Vì người đàn ông ấytrong cái nhìn của cô là một kẻ máu lạnh, hỷ nộ thất thường, nếu so sánh vớinhững người bình thường thì khác một trời một vực, chỉ có một mình cô khôngbiết sợ là gì hết lần này đến lần khác qua lại với anh ta.

Nhưng, đến khi nhìn rõmọi thứ trong xe thì cô thực sự sững người.

Cô không thể nào hìnhdung nổi người ấy đã lái xe tới đây bằng cách nào, trong hoàn cảnh đó mà khôngxảy ra tai nạn quả là một kỳ tích.

Hàn Duệ dựa vào ghế, áokhoác ngoài không biết cởi ra ném ở chỗ nào, hoặc là anh ta đã không mặc, nêngiữa thời tiết lạnh giá như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi màu xám, dướikhuỷu tay trái hình như có một vết thương, khiến cho cả một vạt áo bị nhuốm máynhìn mà thấy sợ.

Hàn Duệ đưa mắt nhìn cô,sắc mặt trắng nhợt, đôi môi mỏng cũng nhợt nhạt không kém.

Chắc là anh ta rất đau.Máu ra nhiều như vậy làm gì có chuyện không đau.

Nhưng vẻ mặt của Hàn Duệrất bình thản, tựa hồ như người bị thương không phải là mình, mặc cho trán tomồ hôi nhưng anh ta vẫn không rên một tiếng. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vàoPhương Thần như chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Dường như một hồi rấtlâu sau, hoặc chỉ là mấy giây ngắn ngủi, cuối cùng Hàn Duệ cũng chờ được tớikhi Phương Thần trấn tĩnh lại và nghe thấy cô nói: “Có cần đưa anh tới bệnhviện không?”.

“Không tới… bệnh viện”,Hàn Duệ nghiến răng, nói từng chữ vẻ gắng hết sức, ánh mắt ẩn chứa sự cảnhgiác, nhắc nhở.

Phương Thần hơi nhíumày, sau đó đưa tay đỡ người đàn ông kia.

Người đàn ông ấy đã gạttay cô ra với vẻ cảnh giác, động tác ấy làm động tới vết thương, khiến anh tađau tới tái cả mặt đi. Hồi lâu sau mới nghe thấy cô lạnh lùng nói: “Không chotôi đỡ? Vậy thì anh hãy tự mình lái xe vào đúng chỗ đi”.

Người đàn ông kia thởdồn dập và ngước mắt nhìn cô.

Phương Thần nói tiếp:“Tôi cho anh mười giây, nếu không hoặc là anh tự lái xe đi tìm người để xử lývết thương giúp, hoặc là cứ để cho máu chảy đến chết”.

Cô khoanh tay, nhìnngười đàn ông kia từ trên xuống dưới với dáng vẻ như đang xem kịch.

Lúc đó Hàn Duệ mới biếtcô gái này là cố ý, cô ta đã cố ý hỏi anh rằng, có cần đi bệnh viện không. Cólẽ đã đoán được rằng anh sẽ từ chối nên cô ta đã cố ý đặt ra câu hỏi ấy.

Và cả thời hạn thời gianlà mười giây nữa…

Hàn Duệ chau mày, nhưngsau đó nhanh chóng nhếch môi lên, rõ ràng là đang bị thương nhưng dường như anhta không nén được nụ cười.

Phương Thần không thèmđể ý đến nụ cười đó, đợi sau khi anh ta bướng bỉnh tự mình gắng gượng dịch sangghế bên cạnh, cô mới ngồi vào chỗ vị trí lái xe.

Cô lấy chiếc điện thoạicủa mình ra, hỏi: “Liên hệ với ai bây giờ?”.

Một loạt động tác của côkhiến cho trực của Hàn Duệ cứ đập dồn, một tay giữ chặt vết thương, cố nén đauhạ giọng đọc ra một loạt số điện thoại.

Chiếc xe khởi động rồilập tức tăng tốc độ.

Hàn Duệ khẽ nhắm mắt thởhổn hển, nghe tiếng Phương Thần đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, bàn nơi gặp nhau là ởđầu khu tập thể nhỏ, có lẽ đó là khu tập thể nơi Phương Thần ở.

Qua giọng nói thì có thểthấy cô không thực sự bình tĩnh như vẻ thể hiện trên khuôn mặt, nhìn thấy điệubộ của Hàn Duệ bây giờ, một cô gái như cô chắc chắn không khỏi thấy căng thẳngvà lo sợ. Song cô cũng đã làm khá tốt, ít ra thì cũng không tạo ra những phiềnphức như kêu thất thanh giữa đường hay đòi đưa Hàn Duệ tới bệnh viện.

Thậm chí, trong nỗihoảng sợ ấy cô vẫn còn có thể trả thù Hàn Duệ một cách ác ý.

Chờ cho Phương Thần tắtmáy xong, Hàn Duệ khẽ nói: “Cảm ơn”.

Phương Thần không thèmnhìn Hàn Duệ, ánh mắt cô dồn về phía con đường trước mặt, miệng nói: “Chắc anhkhông thực sự có ý định đến tìm tôi đấy chứ?”. Làm gì có chuyện trùng hợp đếnthế? Cô vừa ra khỏi cổng cơ quan chưa đầy hai phút thì Hàn Duệ đã lái xe xuấthiện ngay sau lưng với bộ dạng toàn máu me, trông cứ như ma quỷ.

Nhưng thực tế đúng làngẫu nhiên thật.

Hàn Duệ cũng không nghĩrằng sẽ gặp cô vào lúc đó. Chỉ nhớ rằng sau khi cố gắng thoát khỏi sự bám đuổicủa những chiếc xe của kẻ địch, anh cảm thấy sức mình dường như không thể chốngchọi được nữa, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ nhìn thấy một dáng người quen quen đangbăng qua đường.

Lúc đó Hàn Duệ cũngchẳng kịp nghĩ ngợi gì, đánh liều lái xe đi ngược đường tới.

Sau khi mất di động, HànDuệ không thể nào liên lạc được với thuộc hạ, thế nên anh lựa chọn tin tưởngvào cô.

Đúng là rất kỳ lạ.

Hàn Duệ lại lựa chọn sựtin tưởng vào cô gái này.

Khôngnghe thấy tiếng trảlời, Phương Thần bất giác đưa mắt liếc sang bên cạnh, thấy Hàn Duệ nhắm mắt,sắc mặt nhợt nhạt như không còn chút máu nào, đôi lông mày nhíu chặt lại, dườngnhư anh đang rất đau đớn.

Cô tự hỏi, liệu có phảimình đang chuốc họa vào thân không, cô sợ Hàn Duệ sẽ ngất đi, hoặc sẽ chết ngaytrên xe vì mất máu quá nhiều, vì thế cất tiếng gọi to: “Này!”.

Hàn Duệ vẫn không trảlời, vệt máu loang trên áo hình như mỗi lúc một rộng hơn.

Lúc này thì Phương Thầnthực sự lo sợ, trong giây lát bàn tay đặt trên vô lăng bỗng lỏng ra.

Dường như Hàn Duệ đoánđược suy nghĩ của cô, vì thế đôi lông mày càng nhíu chặt lại, sau cùng thì thềuthào bằng một giọng khàn đặc: “Nếu thấy hối hận thì đã muộn rồi… trên xe chỗnào cũng có… dấu vân tay của cô… nếu tôi chết… cô cũng sẽ không tránh khỏi liênlụy đâu…”.

Không hiểu rốt cuộc thìanh ta là hạng người nào đây?!

Phương Thần rủa thầmtrong lòng, đôi chân bỗng trở nên nặng hẳn, tốc độ xe dần dần tăng trở lại, lúcđi qua ngã tư chiếc xe đã bị camera chụp ảnh một cách không chút kiêng nể.

Ánh sáng phía trước mặtlóe lên một cái, rồi trong nháy mặt lùi lại ở phía sau.

Phương Thần nói, giọnglạnh lùng: “Tôi quên chưa nói với anh rằng, tôi không có bằng lái xe, tôi đã tựhọc lái xe”.

Nhưng hình như Hàn Duệkhông để ý đến điều đó, nên chỉ “Ừ” một tiếng, lát sau lấy hơi mới chậm rãinói: “Tôi tin rằng, dù cô không thèm để ý đến mạng sống của tôi thì cũng sẽ quýtrọng mạng sống của mình”.

____________________________________________

(1) Mì Long Tu: Hay còngọi là mì râu rồng, là món ăn truyền thống của người Trung Quốc, sợi mì dàitrắng hình dáng như những sợi râu rồng nên mới có tên như thế.