Anh Hoắc, Không Hẹn Gặp Lại!

Chương 23




Hoắc Cảnh Thâm vuốt ve chữ "Nghi" cứng cáp này, trong lòng hoài nghi càng lúc càng lớn.

Đây cũng không phải là Giang Mạn Di "Di".

Anh nắm chặt vòng tay, lại nhặt tờ giấy ghi chú kia lên, trên tờ giấy ghi - -

[Nghi Nghi yêu mến, anh về nhà một chuyến, em tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, không được ăn vụng xoài, cẩn thận dị ứng nha.]

Chữ ký vẫn không giống nhau.

Giang Mạn Di không dị ứng với xoài.

Người dị ứng với xoài là Giang Khả Tâm.

Trong lòng Hoắc Cảnh Thâm đau xót, anh nuốt nuốt yết hầu, cầm lắc tay cùng nhật ký bỏ vào túi quần bên người, sau đó cầm lấy điện thoại di động cùng pin đi xuống.

Anh vừa đến cửa phòng ngủ đã thấy quản gia chạy tới: "Thiếu gia, đây là thuốc chống dị ứng và sạc pin lão tiên sinh dặn dò tôi đưa cho cậu.

Hoắc Cảnh Thâm yên lặng nhận lấy.

Mấy năm trước loại điện thoại di động cũ này đã bị đào thải, ông nội còn đặc biệt chuẩn bị cho anh một cái, nhưng điện thoại khi sạc pin thì phải đợi đến khi đầy, không thể dùng luôn được.

Phải mất ít nhất nửa giờ để lấp đầy một hoặc hai lưới điện.

Nhưng nửa giờ chờ đợi này lại khiến cho Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy vô cùng dày vò.

Anh uống thuốc xong liền canh chừng ở bên cạnh bàn học, lấy ra thẻ với chiếc lắc tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Lúc trước vụ tai nạn xe cộ kia khiến cho trí nhớ anh hỗn loạn, kí ức trước kia đều rất mơ hồ, nhưng anh lại theo bản năng muốn tìm lại đoạn ký ức từ lúc mình mười tám tuổi đến mười chín tuổi.

Hôm nay chưa nhớ lại được, nhưng không biết vì sao anh đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nửa giờ sau, Hoắc Cảnh Thâm mở điện thoại di động ra.

Một giây, hai giây, cuối cùng thì màn hình lật ngược cũng sáng lên, một khắc nhìn thấy hình nền điện thoại, chút hi vọng cuối cùng trong lòng anh đã hoàn toàn sụp đổ.

Trên nền điện thoại là một bức ảnh.

Dưới tàng cây ngô đồng, thiếu niên ngây ngô mặc áo sơ mi trắng từ phía sau ôm lấy cô gái mặc đồng phục học sinh, thiếu niên đó là anh, cô gái là...

Giang Khả Tâm!

.... Sao lại như vậy?

Tay Hoắc Cảnh Thâm cầm điện thoại di động đang phát run, trong đầu đau một trận lại một trận.

Một số mảnh vỡ ở sâu trong ký ức giống như nối liền trong nháy mắt, từng màn quen thuộc phá vỡ gông cùm xiềng xích, cuối cùng trở nên rõ ràng hiện lên trong đầu anh.

Anh đau đến mức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, đôi mắt đỏ bừng, thống khổ gào thét: "Giang Khả Tâm... Nghi Nghi..."

“Sai rồi... Tất cả đều sai rồi..”

Hoắc Cảnh Thâm hôn mê.

Hoắc lão gia từ ngoài cửa đi vào, thở dài một tiếng nói: "Đưa nó đi bệnh viện đi.”

Đội ngũ y tế đã sớm chuẩn bị nhanh chóng đi vào, mang Hoắc Cảnh Thâm đi.

Lão quản gia khó hiểu hỏi: "Tiên sinh, Giang Khả Tâm đã chết, hiện tại ngài làm cho thiếu gia nhớ lại tất cả... Thiếu gia có thể chịu được sao?"

“Chịu được hay không đều là do nó tự mình chọn, ta không chỉ một lần nhắc nhở nó chăm sóc tốt cho đứa nhỏ Khả Tâm kia, là chính nó không nghe. Hôm nay, đây là hậu quả nó phải gánh chịu.”

Quản gia nói: "Chúng ta cần đem chuyện Giang gia năm đó làm nói cho thiếu gia không?”

“Không cần, để cho nó tự mình đi tra.” Hoắc lão gia chống quải trượng đứng ở bên cửa sổ, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, lại nói: "Từ nhỏ đến lớn Cảnh Thâm vẫn thuận buồm xuôi gió, cho nên mới tự phụ bảo thủ, nó phải cần một đả kích đau lòng, như thế mới có thể trở thành một Hoắc gia chủ đủ tư cách.”

Quản gia tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc tiểu thư Khả Tâm toàn tâm toàn ý với thiếu gia.”

Không có gì đáng tiếc, bất kể là Khả Tâm hay Cảnh Thâm, đường đều do bọn họ lựa chọn.

Quản gia trầm mặc.