Ánh Hổ Phách Đựng Đầy Trong Chén Ngọc

Chương 2




Ta biết hôn sự này, vốn là định cho Tống Minh Ngọc.

 

Hai nhà Tống - Cố đã định ước.

 

Nhưng tân hoàng vừa đăng cơ, hậu vị vẫn còn trống.

 

Chiêu Hoa Quận chúa muốn để viên ngọc quý của mình tham gia tuyển chọn, lại không muốn làm mất lòng nhà họ Cố, cũng không muốn làm mất danh tiếng.

 

Hôn sự này, liền thuận lý thành chương rơi vào đầu ta.

 

Thực ra ta không có ý kiến gì về chuyện kết hôn.

 

Ta chỉ nghĩ đến lời mẹ đã hứa với ta trước khi qua đời, sẽ dẫn ta đi du ngoạn vùng Ba Thục.

 

Nói rằng nơi đó người tài đất đẹp, núi non hữu tình.

 

Chắc chắn có rất nhiều cảnh sắc, có thể vẽ nên những bức tranh của ta.

 

Nếu kết hôn, thì làm sao còn có thời gian rảnh để ra ngoài du ngoạn?

 

Cố Yến Chi nghe nói vị hôn thê của mình là một cô gái thôn quê đến từ Thượng Ngô, kiên quyết đòi từ hôn.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Cả Kinh thành, không biết từ đâu mà đồn ra.

 

Nói rằng vị đại tiểu thư mà tể tướng nhận lại từ Thượng Ngô là một thôn nữ quê mùa, không biết chữ.

 

Tư thái giáo dưỡng hoàn toàn không thể so sánh với các tiểu thư khuê các lớn lên ở Kinh thành.

 

Không xứng làm chủ mẫu của nhà họ Cố.

 

Ta từ đó trở thành trò cười cho các tiểu thư quý tộc trong kinh Thành.

 

2

 

Ngày bị từ hôn, ta nói với Tể tướng đại nhân rằng muốn ra ngoài đi dạo.

 

Tể tướng đại nhân nghĩ ta bị từ hôn nên tâm trạng rối bời, liền đồng ý.

 

Ta lén lút lẻn vào Quốc Tử Giám.

 

Trong Vạn Thư Các không một bóng người.

 

Nhấp một chút rượu quế hoa do mẹ tự tay ủ, nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ.

 

Ta lật từng trang “Tây Sương Ký” đang đọc dở, cảm thấy thật dễ chịu.

 

Khi ta bắt đầu say lả, bỗng nhiên thấy một đôi mắt đen láy.

 

Đang nhìn ta xuyên qua từng tầng sách vở.

 

“Ai đó?”

 

Ta hoảng hốt, ném chén rượu trong tay ra.

 

Trúng vào trán người kia.

 

Ta vội vàng vượt qua kệ sách, nhìn thấy một thư sinh áo trắng, ngồi trên đất, tay ôm trán.

 

Ta cẩn thận tiến lại gần.

 

“Công tử, ngài không sao chứ?”



 

Người đó bỏ tay đang ôm trán xuống, đột ngột ngẩng đầu lên.

 

Vị công tử đôi mươi, răng trắng như ngọc, môi hồng như chu sa.

 

Mắt sáng mày thưa, thanh tao như cây ngọc.

 

“Công tử là học trò của Quốc Tử Giám?”

 

Thư sinh ngây người một lúc, sau đó ừ một tiếng, khuôn mặt có chút ý cười thoáng qua.

 

Thấy trán người kia chảy máu, ta lấy khăn tay ra giúp cầm máu.

 

Thư sinh lại sững sờ, lập tức quay đi.

 

“Tiểu thư toàn thân nồng nặc mùi rượu, nên về nhà thôi.”

 

Ta khẽ cười.

 

“Nhà của ta ở Thượng Ngô, phải đi xe ngựa hai tháng mới tới được…”

 

Ta đứng dậy quay về tìm rượu quế hoa uống, bước đi đã có chút loạng choạng.

 

Thư sinh tuấn tú dường như sợ ta ngã, hai tay cách xa nhưng hộ vệ phía sau ta.

 

"Công tử nhà ở đâu? Là người nơi nào vậy?"

 

Hắn thản nhiên trả lời:

 

"Ta không có nhà."

 

Giọng nói trầm thấp thanh thoát, tựa như tiếng vàng đá, lại mang theo chút u sầu.

 

Mặc dù ta không biết gia đình hắn đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác thương hại.

 

"Nếu công tử không còn gì vướng bận... hay là về quê Thượng Ngô với ta?"

 

"Nhà ta ở Thượng Ngô có một căn viện nhỏ, ngoài viện là rừng trúc cao vút, trước cửa là con suối nhỏ róc rách."

 

"Trong bể nước trồng hoa sen tươi mát, dưới hiên nhà thi thoảng lại có vài ba con mèo con ham ăn chạy quanh."

 

"Ta có thể dạy học, có thể vẽ tranh, nếu công tử chi tiêu không nhiều, ta hẳn có thể nuôi được."

 

Phía sau ta vang lên một tiếng cười khẽ.

 

"Công tử cười ta ăn nói ngông cuồng sao?"

 

Chỉ thấy hắn cúi đầu nhặt lấy cuốn "Tây Sương Ký" ta đang đọc dở, trang trọng khép lại.

 

"Ta không dám nghi ngờ khả năng của cô nương."

 

"Chỉ muốn khuyên cô nương, tuổi xuân tươi đẹp, nên ít đọc sách vàng một chút, để khỏi còn trẻ mà đã thay đổi tính tình."

 

Đôi mắt đẹp đẽ ấy khẽ nhìn ta, sâu thẳm.

 

Mặt ta bỗng đỏ bừng.

 

Bước chân không vững, hơi loạng choạng, liền ngã vào lòng hắn.