Biểu tối Liễu Trạch quả nhiên mang theo một chút đồ ăn đến tìm Chương Nhiễm Nhiễm, Chương Nhiễm Nhiễm thật không dám một mình đi ra ngoài, cũng không muốn lại ăn sủi cảo, thấy bên ngoài hộp có chút hưng phấn.
Mở ra nhìn một cái, salad rau quả, salad ước chừng chỉ lớn bằng hạt đậu, trộn lẫn cũng không trộn lẫn.
Chương Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào hộp rau quả sững sờ.
Liễu Trạch nằm ở trên ghế sô pha của cô gõ chân của mình, một ngày đi giày cao gót chạy khắp nơi bắp chân phình cả ra: "Em đang diễn xuất sau này còn có cơ hội tăng nhiều, càng thêm nghiêm khắc với yêu cầu của bản thân."
"Em ăn không mập..."
Liễu Trạch liếc mắt: "Câm miệng! Đợi mập thì đã không kịp rồi, em muốn trở thành bà chủ Vương tổng sao?"
... Tại sao lại là Vương tổng.
Chương Nhiễm Nhiễm cúi đầu cầm dĩa nhựa xiên một miếng rau xà lách nhét vào trong miệng, một chút hương vị cũng không có.
Cảm giác mình giờ phút này là một con dê.
Chương Nhiễm Nhiễm rũ mi mắt xuống, lông mày dài run lên một cái, Liễu Trạch nhìn cảm thấy có vài phần ý tứ yêu tiếc.
Đáng tiếc, hoàn toàn không có cách nào dùng trò đang diễn bên trên.
Liễu Trạch cầm điện thoại lục lọi vùn vụt tìm xem, trong miệng đùng đùng như súng liên thanh dặn dò: "Chị cùng Kha Việt thương lượng một chút, cảm thấy ngày mai em đi cùng vẫn là tốt nhất. Kha Việt hi vọng em có thể cùng đi lên sân khấu, nhưng trên đường chị gọi điện cho Lâm Ngưỡng, cả hai đều cho rằng em không thích hợp lên sân khấu, cho nên em ở phía sau đài chờ là tốt rồi, bằng không lớn như vậy mà em ngay cả mặt mũi đều dấu diếm thì quá kỳ quái".
"...Vâng."
"Em cùng Lâm Ngưỡng là ở cuộc họp thường niên cuối năm ngoái quen biết đấy, nhưng lúc đó chỉ là sơ giao. Tháng 4 năm nay, tại tiệc sinh nhật của Kha Việt thì gặp lại lần nữa, trao đổi cách thức liên lạc. Tháng 7, xác định quan hệ yêu đương. Về việc ngày hôm qua em đi xem buổi hòa nhạc, là bởi vì bản thân các em định công khai rồi."
Chương Nhiễm Nhiễm đầu óc choáng váng: "Ừ".
"Rất đơn giản đấy, em đừng nhớ nhầm là được, đoán chừng đợi buổi họp báo kết thúc ở hậu trường sẽ có một lượng nhà báo lớn, em có thể thích ứng trả lời một số vấn đề, chị sẽ nhắc nhở em. Nếu như phóng viên truy hỏi chi tiết thì một mực giữ im lặng."
"Ừ."
"Sau buổi họp báo ngày mai, post lại lên Weibo, nội dung đến lúc đó chị sẽ nghĩ đến. Một tuần sau tạm thời không tham gia bất kỳ buổi phỏng vấn hay tham gia bất kỳ thông báo nào, tuần tới khả năng có thể chụp hình bên trong tạp chí R. Hôm nay có hai bộ phim mạng và mạng chào mời cơ giới, chị cắt toàn bộ."
"..."
Liễu Trạch nhìn vẻ mặt đầy đờ đẫn của Chương Nhiễm Nhiễm, buồn cười không thôi: "Làm sao? Ngành giải trí chính là như vậy, em còn chưa thành thói quan à? Có chuyện tự nhiên các chủ đề mời làm việc. Hiện tại ý tứ của bên Lâm Ngưỡng là, chỉ cần em an phận không xảy ra sự cố gì, cái hợp đồng tình yêu này sẽ bảo trì tối thiểu là hơn nửa năm, cho nên chị hoàn toàn có thời gian thả dây dài kéo cá lớn, không thể để cho em cùng đám ôm đùi đàn ông đắc ý quên mất khuôn mẫu kia hòa làm một được."
Chương Nhiễm Nhiễm: "..."
Thật ra thì, hiện tại cô cũng đang ôm đùi Lâm Ngưỡng đấy!
Tinh quang trong mắt Liễu Trạch lóe lên: "Mới vừa tới ở trên đường chị còn muốn đến một việc. Em có thể thử xem."
"Cái gì?"
"Nghĩ biện pháp giả đùa thành thật, để cho Lâm Ngưỡng thích em."
"Thế nhưng mà, chị không phải nói anh ta là gay sao?"
Liễu Trạch mặt mũi tràn đầy im lặng: "Đó là chị thuận miệng nói thôi, em như thế nào mà cũng tin à? Nhưng anh ta lâu như vậy không có tin đồn xấu với nữ minh tinh nào, chị cũng chưa từng nghe qua anh ta đi gần nữ minh tinh nào, xác thực khả năng mấy năm nay thay đổi tính hướng...? Nhưng anh ta vừa mới vào vòng giải trí bạn gái đầu tiên là Diêu Hâm, chuyện này được nói một thời gian khá dài, sau đó mới chia tay đấy."
Chương Nhiễm Nhiễm sững sờ: "Diêu Hâm? có phải Diêu Hâm kết hôn vào thứ 7 tuần này không? Thật giống như, Lâm Ngưỡng muốn đem em đi lễ cưới của cô ấy."
Liễu Trạch cũng rất kinh ngạc: "Kha Việt không có nói gì với chị cả."
Cô sờ cằm một cái: "Chị hiểu rồi, đoán chừng Lâm Ngưỡng là tình cũ khó quên đây mà, hiện tại anh ta độc thân đi dự tiệc cưới của bạn gái trước, khó tránh khỏi tỏ ra sự nghiệp đắc ý mà tình trường không như ý, mang theo con hồ ly tinh xinh đẹp như em đi là không quá giống nhau."
Chương Nhiễm Nhiễm: "..."
Liễu Trạch ngáp liếc nhìn điện thoại: "Chị đi về trước, ngày mai bảo Tiểu Tình tới đón em, sau 7h tối không được uống nước tránh cho mặt khỏi bị sưng phù, quần áo, mặc cái áo dài tay liền váy màu be mua vào tháng trước đó, tiền quần áo chờ chị xin Lưu tổng."
Chương Nhiễm Nhiễm thật bất ngờ: "Đón em?"
Liễu Trạch đứng lên, nhìn cô nhếch mép một cái: "Đúng vậy, Lưu tổng biết rõ em vinh dự trở thành Ảnh hậu liền đem tuyệt bút vung lên, phái riêng cho em một chiếc xe, về sau em có xe có tài xế rồi."
"Ảnh hậu?"
"Vợ Hoàng thượng gọi là Hoàng hậu, như vậy bạn gái Ảnh đế đương nhiên gọi là Ảnh hậu, có vấn đề sao?"
"..."
Sáng hôm sau đúng 11h Chương Nhiễm Nhiễm bị điện thoại của Tiểu Tình đánh thức, cô thay bộ váy màu be mà Liễu Trạch chỉ định, lúc đánh răng phát hiện quầng thâm ở mắt mình càng nghiêm trọng rồi, hốc mắt cô so với người châu Á bình thường sâu hơn một chút, da cũng rất trắng, mắt mà có quầng thâm liền thấy rất rõ ràng.
Tối qua rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng vẫn là không ngủ được.
Bình thường cô trang điểm đơn giản đều là Tiểu Tình phụ trách, cô không quá giỏi làm những thứ này.
Chương Nhiễm Nhiễm xoa xoa mặt, trang điểm tóc tai bù xù xuống cầu thang. Qủa nhiên trông thấy một chiếc xe thể thao giá trị không hề rẻ.
Lưu tổng lại cho số tiền lớn như vậy.
Chương Nhiễm Nhiễm mắt buồn ngủ mờ mịt mở cửa xe, Lâm Ngưỡng đang ngồi trên xe nghiêng đầu nhìn cô.
Chương Nhiễm Nhiễm lập tức tỉnh táo, theo bản năng đem cửa xe đóng lại lần nữa.
Lâm Ngưỡng trong xe: "..."
Lâm Ngưỡng mở cửa xe lần nữa, ngoài xe Chương Nhiễm Nhiễm đã lui mấy bước, hai cánh tay chặt chẽ che mặt: "Lâm... Lâm Ngưỡng."
"Hóa ra em còn nhận ra anh. Làm sao không lên xe?"
Mặt mộc đó, hơn nửa đêm qua mất ngủ nhịn không được đã uống mấy ngụm nước, buổi sáng lại ngủ đến 11h, nhật định sưng thành đầu heo rồi.
Chương Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nói: "Tiểu Tình cùng chị Liễu đâu?"
Nói là xe riêng cùng tài xế đâu chứ?!
Lâm Ngưỡng nói: "Bọn họ cùng Kha Việt tới hậu trường buổi họp báo trước rồi, anh tới đón em."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Qúa, quá làm phiền anh rồi..."
Lâm Ngưỡng: "Lên xe."
Không thể nào trốn được, Chương Nhiễm Nhiễm đang đắp trên mặt xe, không có ý định buông nắm tay xuống.
Qủa thực trên TV diễn cái loại phạm nhân bị bắt, che mặt vào xe cảnh sát.
Sử Bách trong kính chiếu hậu nhìn Chương Nhiễm Nhiễm như vậy, nhịn không được cười hai tiếng.
Chương Nhiễm Nhiễm hiểu được hắn đang cười cái gì, cảm giác mình thật sự rất mất thể diện.
Lâm Ngưỡng lười biếng nói: "Cười cái gì?"
Sử Bách hắng giọng một cái: "Chào Chương tiểu thư, tôi là trợ lý kiêm lái xe của Lâm Ngưỡng - Sử Bách."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Anh, chào anh."
Sử Bách gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà cho xe chạy.
Lâm Ngưỡng liếc mắt nhìn Chương Nhiễm Nhiễm: "Đi ăn cơm trước."
Giọng Chương Nhiễm Nhiễm nhỏ như muỗi kêu: "Đi, đi ăn chỗ nào?"
Lâm Ngưỡng: "Đi đến tiệm của bạn anh."
Chương Nhiễm Nhiễm: "Em không đói bụng, bằng không anh đi ăn, em tới hội trường trước...?"
Lâm Ngưỡng không nói chuyện, từ bên cạnh cầm hai món đồ đặt lên đùi của Chương Nhiễm Nhiễm.
Chương Nhiễm Nhiễm từ kẽ ngón tay nhìn ra, phát hiện là một bộ kính râm cùng khẩu trang.
Cô ngu ngu, ngẩng đầu lên lén nhìn Lâm Ngưỡng, thấy Lâm Ngưỡng nghiêng đầu nhìn bàn hoàng ngoài cửa sổ.
Chương Nhiễm Nhiễm: "..."
Cô nhanh chóng nghiêng đầu đeo khẩu trang cùng kính lên, ở trên xe ăn mặc như vậy, nhìn hẳn là rất biến thái.
Chương Nhiễm Nhiễm nói: "Cảm, cảm ơn."
Lâm Ngưỡng nhìn về phía cô lần nữa: "Như vậy sợ bị chụp mặt mộc? Thật ra thì chó săn không chụp được bên trong xe."
Không phải sợ bị chụp đến, là sợ bị anh nhìn đó...
Mặc dù bình thường cô mặt mộc một chút cũng không sợ.
Nhưng hiện tại...
Chương Nhiễm Nhiễm miệng kém cỏi, không biết phải trả lời như thế nào cho tốt, Lâm Ngưỡng nói: "Mặt mộc của em nhìn qua tuổi tác rất nhỏ."
Đường nét Chương Nhiễm Nhiễm rất sâu, trang điểm mà nói cũng sẽ dễ dàng làm chói mắt mục tiêu, ví dụ như hiện tại hầu như mỗi người Nhất Tự Mi, nhưng mặc kệ Tiểu Tình hay là thợ trang điểm khác, đều rất thích giúp cô vẽ lông mày, bởi vì lông mày cô rất cao, hơn nữa trang điểm làm sâu càng nhiều thì hình dáng cũng có chút hơi giơ lên ánh mắt, lại để cho cô thoạt nhìn sẽ tương đối có tính công kích.
Chương Nhiễm Nhiễm mặt mộc, Lâm Ngưỡng vừa rồi cũng chỉ lướt qua một cái như vậy.
Nhưng thoạt nhìn quả thực có thể nói vô hại, đuôi mắt rõ ràng vẫn là hơi rũ xuống.
"Thật vậy không?" Chương Nhiễm Nhiễm có chút đoán không rõ đây có phải là Lâm Ngưỡng nói lời khách sao hay không.
Lâm Ngưỡng tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: "Ừ. Lại để cho anh rất có cảm giác tội lỗi."
"Cảm giác tội lỗi?"
"Cảm giác tội lỗi trâu già gặp cỏ non."
Tuy nhiên là giả dối.
Lâm Ngưỡng tựa ở chỗ đó, hai mắt hơi đóng, sống mũi cao thẳng, đường cong bên mặt trôi chảy có thể nói là hoàn mỹ, một chút nếp nhăn cũng không có. Chương Nhiễm Nhiễm vội vàng nói: "Không có! Anh so với em nhỏ hơn mười tuổi cũng không có vấn đề gì."
Lâm Ngưỡng chậm rãi mở mắt, vẻ mặt phức tạp: "...Mười hai tuổi?"
Sử Bách: "Phốc".
Chương Nhiễm Nhiễm quả thực muốn đâm đầu tự tử.
Cô có chút vui mừng vì bây giờ cả khuôn mặt mình đều bị khẩu trang cùng kính râm che ở phía dưới, không ai có thể nhìn thấy nét mặt của cô.
Lâm Ngưỡng tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Chương Nhiễm Nhiễm không dám nói lời nào nữa, cảm thấy cùng Lâm Ngưỡng ngồi cùng một chỗ áp lực đều rất lớn.
Còn muốn đóng giả bạn bè trai gái... Còn hơn nửa năm...
Thật là làm cho người ta hít thở không thông.
Sử Bách rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng tại một câu lạc bộ tư nhân hài lòng đỗ xe ở bãi đỗ dưới hầm, Lâm Ngưỡng mang theo Chương Nhiễm Nhiễm lên thang máy lầu ba ở nhà hàng, trực tiếp tiến vào phòng bao.
Mặc dù cách ăn mặc của Chương Nhiễm Nhiễm quái dị, nhưng nhân viên phục vụ cũng chỉ là nhịn không được nhìn Lâm Ngưỡng mấy lần, lại hiểu rõ rồi nhìn Chương Nhiễm Nhiễm, tố chất khá cao.
Lâm Ngưỡng đem menu đặt ở trước mặt Chương Nhiễm Nhiễm: "Nguyên liệu ở đây không tệ, thầy dạy ở đây là bạn anh đi Nhật Bản bám lấy mời về đấy, nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày cũng là vận chuyển bằng đường hàng không."
Chương Nhiễm Nhiễm do dự một chút, Lâm Ngưỡng nói: "Không thích? Có phải tại đang giảm béo?"
Lâm Ngưỡng dù sao cũng là người ở trong vòng này lăn lộn hơn mười năm, trên cơ bản tất cả các nữ minh tinh một năm bốn mùa đều tại giảm béo này tình yêu đã sớm hết thời.
Chương Nhiễm Nhiễm: "Không có!"
Cô hướng về phía nhân viên phục vụ nói: "Tôm đá nướng đại hoa, cùng ngưu khảo thi, trà và kem ly có hạt mè đen, cám ơn."
Liễu Trạch đã từng nói qua mà hiện tại tạm thời quên đi là tốt rồi, dù sao vóc người của cô với Vương tổng kia chênh lệch rất lớn.
Lâm Ngưỡng không nói chuyện, nhìn cô.
Chương Nhiễm Nhiễm: "Làm sao vậy? À, em không thích ăn đồ sống, anh không cần để ý đến em, điểm chính là anh muốn ăn thì tốt rồi."
Lâm Ngưỡng: "..."
Lâm Ngưỡng chọn một đĩa sashimi, nhân viên phục vụ đi ra.
Chương Nhiễm Nhiễm hậu tri hậu giác hiểu ra: "Em... Thật ra thì bình thường ăn không nhiều lắm. Tối qua với sáng nay đều chưa ăn cơm, có chút đói."
Lâm Ngưỡng nói: "Ừ, cái này thật ra không coi là nhiều."
Chương Nhiễm Nhiễm quả thực không có thả điểm, nghe vậy lập tức đánh rắn dập đầu: "Em cũng hiểu được. Nhưng nguyên liệu Nhật Bản tương đối khó ăn no bụng, ở đây giống như không có nồi hỉ thọ, nếu không thì ngược lại có thể chạm cái kia."
Lâm Ngưỡng nhìn cô, trong mắt rõ ràng vô cùng vui vẻ.
Chương Nhiễm Nhiễm mờ mịt nhìn lại, có chút ngượng ngùng.
Cô có phải lại nói sai cái gì rồi hay không?
Cũng may Lâm Ngưỡng nói: "Lát nữa muốn ăn cái gì, kính râm cùng khẩu trang cũng không tháo xuống?"
Chương Nhiễm Nhiễm sờ khẩu trang cùng kính râm, bỗng nhiên kịp phản ứng mình quá ngu xuẩn.
Vừa rồi cô là để mặt mộc, cho nên không muốn đến ăn cái này, muốn nhanh lên đi gặp thợ trang điểm.
Lâm Ngưỡng cho cô khẩu trang cùng kính râm, vì vậy Chương Nhiễm Nhiễm thanh tĩnh lại, cảm thấy không cần sốt ruột đi trang điểm, có thể đi ăn cơm trước.
Vấn đề là, làm gì có người nào ăn cơm mà không tháo khẩu trang đây.
Chương Nhiễm Nhiễm do do dự dự tháo kính râm xuống trước, ngón tay sờ dưới mắt một cái: "Ngày hôm qua, có chút ngủ không ngon."
Lâm Ngưỡng: "Ừ."
Lại lầm bà lầm bầm tháo khẩu trang, sờ một cái lên cằm: "Giống như, có đốt đuốc lên..."
Làm không tốt cánh mũi vẫn còn đỏ, khóe miệng vẫn còn ngu si. Nơi nào cũng đều không hài lòng.
Gió bắc thổi, Chương Nhiễm Nhiễm hối hận cái kia, tối thiểu là chạm đáy rồi sau đó đi ra cửa.
Lâm Ngưỡng nhìn toàn thân cô không được tự nhiên, xoa bóp cái mũi, xoa xoa mặt, kéo kéo lông mi, giống như hận không thể tay không trang điểm, vẫn là quyết định trấn an một chút.
"Khách quan mà nói, em để mặt mộc nhìn cũng rất đẹp."
"...À?"
"Thoạt nhìn so với lúc trang điểm trẻ hơn 10 tuổi."
Chương Nhiễm Nhiễm: "..."
Như thế nào cảm giác, trong lời nói có hàm ý khác...