Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 65: 65: Bé Con Của Anh






Lúc hai người rời khỏi nhà hàng, bầu trời bắt đầu có dấu hiệu sấm chớp, trước đó vẫn còn rất trong xanh, nắng cũng vàng rực chíu rọi cả con đường! Vậy mà chỉ một lát sau đã đã tối sầm, u ám.



Cơn gió mang hơi nước lành lạnh thổi đến khiến cả người cô rét run!

Tống Lập Thành bên cạnh không một tiếng động cởi áo khoác ra khoác lên người cô.



"Em ở đây chờ anh một lát, tài xế không biết đường vào.



"

Cô ngoan ngoãn gật đầu.



Gió mỗi lúc một mạnh hơn mang theo những hạt mưa rào, càng ngày càng nặng hạt, mưa trắng xóa cả con đường.



Ánh mắt cô lơ đãng nhìn về phía trước, bắt gặp một con mèo nhỏ đang bị mắc kẹt, tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt, cực kì rõ ràng trong không gian yên tĩnh.



Bạch Gia Thi không kịp nghĩ nhiều đội mưa chạy ra đó, là bẫy mèo!

Đoán chừng là người bẫy chưa kịp bắt về thì trời đã đổ mưa to.



Cô loay hoay một lát vẫn không có hiệu quả, vội vàng mang đến dưới hiên nhà hàng.



Lúc Tống Lập Thành lái xe đi tới, nhìn thấy cả người cô đều ướt sũng thì sửng sốt.



Bạch Gia Thi đáng thương nói: "Vừa nãy em gặp một bé mèo bị người ta bẫy.



"

Tống Lập Thành bất đắc dĩ: "Đâu rồi?"

Tay cô chỉ về hướng bên trái: "Vừa nãy gỡ ra thì chạy mất rồi.





"

Anh gật đầu, mở cửa xe cho cô: "Có phải lạnh lắm không? Mau vào trong nào.



"

Không khí trong xe rất ấm áp.



Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to khiến cho cô nhớ về trước kia.




Có một lần trời cũng mưa rất to, cô đang học bài trên phòng liền nghe thấy thanh âm mở cửa.



Cô vội chạy xuống tầng, nhìn thấy cả người bố ướt nhẹp, bộ dáng chật vật cô chưa từng qua.



Cô mở miệng quan tâm hỏi thăm: "Bố đi đâu về vậy ạ?"

Bố cô ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, nhìn qua vô cùng đáng sợ, ánh mắt ông giống như đang nhìn kẻ thù chứ không phải con gái mình.



Cô nhớ rõ khi đó ông đã gằn từng chữ với cô: "Là mày hại chết mẹ mày!"

Cô không nhớ rõ lúc đó bản thân đã phải trải qua chuyện này thế nào, dù đã qua lâu nhưng dường như nó đã in đậm đến mức chỉ cần một chút khơi gợi liền tuôn trào.



Có lẽ cô đã đắm chìm ở thế giới này quá lâu đến mức quên đi bản thân đã từng sống như thế nào?


Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy xuống!

Xe đột nhiên dừng lại, kéo theo suy nghĩ của Bạch Gia Thi trở về.



Tài xế dừng xe trước một toà nhà rất cao, anh tháo dây an toàn ra.



Nhẹ nhàng quay sang nhìn cô, thấy mắt cô hơi đỏ, khoé mi còn đọng lại nước mắt!

Anh sửng sốt ôm cô vào lòng: "Có phải vừa nãy bị doạ sợ không?"

Bạch Gia Thi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trái tim lập tức được ấm áp lấp đầy.



Anh nghe thấy cô nỉ non: "Có anh thật tốt.



"

!

Hai người đi vào thang máy, một tay anh vẫn nắm chặt bàn tay hơi lạnh của cô, một tay ấn tầng 30.



Cô nghiêng đầu thắc mắc: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Anh rũ mi nhìn cô: "Nhà anh.



"

Cô không trả lời, chỉ là vành tai không tự chủ được đỏ lên.



Bước ra khỏi thang máy liền trông thấy hành lang rộng lớn được lát sàn bằng đá hoa đen, tường được sơn màu trắng.



Tầng 30 chỉ có duy nhất một căn chung cư.



Anh đưa ngón tay lên quét mã vân tay, cửa liền mở.



Căn nhà được trang trí theo tông màu chủ đạo là trắng và đen.



Ở ngoài có một cái ban công nhỏ, ở giữa là cửa sổ kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn cảnh mưa bên ngoài.



Anh đưa cho cô một đôi dép đi trong nhà, là dép của nam màu xám.



Tống Lập Thành đi tới mở hệ thống sưởi trong phòng lên lúc này mới dễ chịu hơn một chút.



"Mau đi tắm đi nào, nếu không sẽ bị cảm.



" Anh đưa bộ đồ ngủ màu xanh đậm cho cô, đẩy cô về phía phòng tắm.



Bạch Gia Thi gật đầu, ngoan ngoãn cầm đồ anh đưa.



Đoạn đường ngắn ngủi từ phòng khách đến phòng tắm, cô đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ, bất giác khuôn mặt trở nên đỏ lựng.



Hơn ba mươi phút sau cô tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm, rất rộng rõ ràng không phù hợp với cỡ người của cô , nhìn qua có chút đáng yêu.



Đứng trước bồn rửa tay, Bạch Gia Thi cầm lấy khăn tắm anh chuẩn bị lau qua tóc rồi mới chạy đến phòng khách.



Lúc ra ngoài, anh đang ung dung ngồi trên ghế sô pha uống cà phê nóng.



Thấy cô đi ra, cười khẽ vẫy tay cô lại ngồi bên cạnh mình.



Cô ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.



Tống Lập Thành đưa cho cô một ly nước mật ong ấm, cô cầm lấy uống, vị ngọt của mật ong dần dần lan ra khắp cả cơ thể khiến tâm tình cô cũng trở nên dễ chịu hơn.



Tống Lập Thành vuốt vuốt mái tóc ướt sủng của bạn gái mình, đứng lên đi vào phòng ngủ lấy máy sấy.



Lúc ra ngoài nhìn thấy cô cuộn tròn trên ghế sô pha, nhìn dáng vẻ này của cô, trái tim như muốn tan chảy.




Anh đi lại gần ngồi xuống ghế sô pha, cắm dây vào ổ điện.



"Lại đây, anh sấy tóc cho em.



"



Cô không nói gì, yên lặng tới gần, đưa lưng về phía anh.



Tóc cô rất mềm mại, vừa thẳng vừa thơm, anh vuốt ve từng sợi tóc của cô, tiếng máy sấy vang lên trong không gian yên tĩnh rất rõ ràng.



Cô gái nhỏ cực kì hưởng thụ khoảnh khắc này, ánh mắt có hơi khép hờ, miệng nhỏ ngáp hai cái.



Sau khi sấy khô tóc, Tống Lập Thành cất máy sấy đi, ôm cô vào lòng, cô mơ màng cảm nhận vòng ôm của anh, rầm rì mấy tiếng.



"Buồn ngủ ạ.



"

Nháy mắt trong lòng anh mềm đến rối tinh rối mù.



Duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh tế, cô giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ vào lòng bàn tay.



Tống Lập Thành thấy vậy không khỏi buồn cười.



Anh nhẹ nhàng bế cô lên giường nằm, lại ngồi bên giường đắp chăn cho cô, sau đó khẽ nhìn ngắm khuôn mặt đang thở đều đặn của cô gái nhỏ.



Anh biết cô có chuyện giấu anh, nhưng cô không nói thì anh cũng không hỏi, anh tin có một ngày cô sẽ tự mình nói ra.



Tống Lập Thành cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô.



"Ngủ ngon, bé con của anh.



".