Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 61: 61: Bị Phát Hiện




Lúc Hân Nghiên chạy tới, bên cạnh còn có thêm tổng giám đốc Bạch Vu Quân khiến cho Vân Hi sợ tới mức hồn bay phách vía.

"Tổng...tổng...tổng giám đốc..."

Không ngờ sự việc này lại kinh động tới cả anh...

"Sao rồi, Thi Thi đâu?" Hân Nghiên thật sự là sợ muốn chết, còn thêm vị tổ tông bên cạnh nữa, bị gây áp lực tới mức thở không thông.

"Ở bên trong ạ..."

Chưa đợi Vân Hi nói xong, Bạch Vu Quân đã vội vàng mở cửa đi vào, Hân Nghiên cũng đang định vào trong thì bị Vân Hi kéo tay lại.

"Sao tổng giám đốc cũng tới vậy ạ?"

Hân Nghiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt kì lạ: "Em không biết sao? Là anh trai Thi Thi đấy."

Nói xong cũng không đợi cô ấy phản ứng, trực tiếp đi vào trong...

...

Bạch Vu Quân vào phòng, khuôn mặt mồ hôi chảy nhễ nhại, nước mắt lưng tròng, một lòng vào thăm em gái thân yêu...

Nhưng vừa bước vào thì đã bị đứng hình!

Em gái anh, cả người mang bộ đồ bệnh nhân, khuôn mặt trắng bệch nhưng hai bên má lại đỏ ửng đến rỉ máu, cả người dựa sát vào một người đàn ông, đang hôn nhau đến quên trời quên đất.

Hân Nghiên đi vào thấy cô không sao thì thở phào, nhưng lại nhanh chóng nhảy dựng lên...ban đầu còn tưởng là Phó Từ, nhưng nhìn kĩ bóng lưng thì chị chắc chắn không phải.

Vậy rốt cuộc là ai chứ? Chị còn đang đau đầu chuyện Phó Từ thích Bạch Gia Thi, sợ hắn làm chuyện dại dột chọc đến con sư tử Bạch Vu Quân, không ngờ tới người chị luôn yên tâm tin tưởng nhất lại cho chị một vố đau như vậy!

Hu hu hu...những ngày tăng lương của tôi, cái tên đàn ông chết tiệt nào dám dụ dỗ Thi Thi chứ!

Bạch Gia Thi đang nhắm mắt, đến lúc nghe tiếng mở cửa thì mắt mở ra, nhìn thấy người vào là anh trai cô thì hốt hoảng đẩy Tống Lập Thành ra...

Miệng ấp úng: "Anh...sao anh lại ở đây."

Tống Lập Thành cũng quay lưng lại, so với cô thì bình tĩnh hơn nhiều, mở miệng chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."

Bạch Vu Quân chửi thề một tiếng nhỏ, còn tưởng là tên nhóc nào chán sống, hoá ra là tên tiểu tử này...

Mặc dù thấy cảnh này anh có chút tức giận, nhưng cũng không đánh mất lý trí, thuận miệng trả lời, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Cậu về rồi à?"

Tống Lập Thành gật đầu: "Em ấy bị người ta hại rơi xuống nước, tôi ở cùng đoàn phim nên giúp đỡ một chút."

"..."

Giúp mẹ nhà cậu!

Mấy tháng trước nhờ cậu ở cùng chương trình thì quan tâm em ấy một chút, khuôn mặt cậu lúc đó còn tỏ vẻ không quan tâm nhưng kết quả thì sao? Cậu lại ở sau lưng cướp mất em gái bảo bối của tôi đi!

Bạch Gia Thi nhìn thấy ánh mắt sắc bén như hình viên đạn của Bạch Vu Quân, sợ một lát nữa Tống Lập Thành sẽ bị anh cô đánh chết mất...

Cô nhẹ giọng nói: "Anh, em không sao nữa rồi."

Quả nhiên sắc mặt anh hoà hoãn hơn: "Không sao cái gì mà không sao! Anh đã xin đoàn làm phim cho em nghỉ ngơi hai ngày rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy làm anh lo muốn chết."

Ánh mắt Bạch Vu Quân nhìn sang Tống Lập Thành, nói tiếp: "Chuyện này anh nhất định sẽ truy cứu tới cùng, em yên tâm nghỉ ngơi đi."

Tống Lập Thành hiểu ý, nhẹ giọng nói với cô: "Anh ra ngoài mua đồ ăn cho em, em ở đây với Vân Hi và Hân Nghiên đi."

Sao cô lại không biết anh kiếm cớ muốn ra ngoài với anh trai cô chứ, cô không tình nguyện gật đầu.

Trước khi anh đi cô còn níu lấy tay áo, Tống Lập Thành khẽ cười xoa đầu cô: "Ngoan, anh đi một lát rồi về."

Đợi đến khi hai người kia rời khỏi phòng, Hân Nghiên gấp đến mức không nhịn được hỏi: "Em và cậu ấy là thế nào?"

Bạch Gia Thi bĩu môi: "Không phải chị nên hỏi em có sao không à?"

Hân Nghiên cười mập mờ: "Còn phải hỏi? Vừa nãy còn hôn môi cuồng nhiệt như thế, chắc chắn là không sao rồi."

Nháy mắt mặt cô đã đỏ đến máng tai, không được tự nhiên nói: "Bọn em mới hẹn hò gần đây thôi."

Hân Nghiên vẻ mặt bát quái: "Ai tỏ tình trước."

Vân Hi bên cạnh cũng tò mò.

Bạch Gia Thi cụp mi xuống, cố gắng để chính mình trông thật bình tĩnh, cô kể lại chuyện ngày đó ở quán cà phê cho hai người nghe.

Hân Nghiên và Vân Hi bên cạnh nghe đến trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.

"Không nghĩ tới ảnh đế lạnh lùng của chúng ta lại biết lãng mạn như vậy. Tỏ tình mà giống như cầu hôn vậy."

Một lát sau Vân Hi nhớ tới chuyện gì, vội nói: "Chuyện tổng giám đốc là anh trai cậu, rốt cuộc là sao?"

Bị Vân Hi hỏi như vậy, cô mới nhớ ra bản thân quên mất nói cho cô ấy biết.

"Anh ấy là anh trai mình."

Vân Hi khó hiểu: "Vậy sao cậu phải vào Ngu Thần chịu khổ như vậy?"

Cô cười cười: "Thời kì phản nghịch, mình không nghe lời bố mẹ nhất quyết một hai phải theo nghệ thuật, lúc đó mình cái gì cũng không có vừa hay Nghiêm Quân muốn đầu quân cho mình nên mình mới nguyện ý gia nhập."

Vẻ mặt cô ấy cứng đờ một hồi, khó tiếp thu nổi.

...

Ngoài sân cỏ bệnh viện,

Bạch Vu Quân thu lại vẻ mặt tươi cười: "Chuyện này là thế nào?"

Tống Lập Thành ngồi trên ghế đá, lưng thẳng tắp, ôn hòa cung kính nói chuyện: "Tôi biết chuyện này rất đột ngột với cậu, nhưng tôi cũng không cố ý giấu diếm cậu."

"Lần trước cậu gọi điện cho tôi hỏi chuyện Thi Thi ở phim trường, tôi đã muốn nói rồi nhưng rốt cuộc nghĩ lại nếu nói chuyện trực tiếp bên ngoài sẽ được hơn là nói vài ba câu trong điện thoại."

Bạch Vu Quân mím môi lắng nghe, nghiêm túc hỏi một câu: "Cậu thật lòng?"

Anh cũng nghiêm túc gật đầu: "Từ trước tới giờ cậu cũng biết tôi là người không có gì thú vị, con người tôi rất lãnh đạm. Nhưng chính cô ấy đã bước vào cuộc đời tôi, sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi, khiến cho tôi biết hoá ra cuộc sống này rất muôn màu, rất thú vị."

Anh chậm rãi nói tiếp: "Tôi đối với Thi Thi là thật lòng, không phải hứng thú nhất thời cũng không phải là tìm cảm giác mới mẻ. Tôi không hứa trước chuyện tương lai nhưng ngay bây giờ tôi là thật lòng thật dạ yêu thương em ấy. Tôi muốn cho em ấy hạnh phúc, cũng tin rằng mình có đủ năng lực để làm em ấy vui vẻ."

Anh đứng lên trịnh trọng cúi đầu: "Thế nên, Mong cậu cho phép chúng tôi hẹn hò."

Bạch Vu Quân nhận ra giọng nói khẩn trương của anh, thở dài: "Chúng ta chơi với nhau tôi còn không hiểu cậu sao? Tôi cũng không phải là muốn phản đối chỉ là muốn ra vẻ một chút để cậu biết rằng em gái tôi cũng có người chống lưng, không được tuỳ tiện bắt nạt. Nhưng mà tôi rất tò mò, trai thẳng như cậu theo đuổi em gái tôi như thế nào vậy? Chỉ tôi vài chiêu."

Thấp thỏm nửa ngày, nhận được sự cho phép của Bạch Vu Quân thì anh thở phào, ngồi xuống nói tiếp: "Sao vậy? Cậu muốn theo đuổi ai?"

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến anh lại không tự chủ được thở dài: "Thôi vậy."

Tống Lập Thành cười: "Không phải là Phạm Hoa Dao đó chứ?"

"..." Cậu ở dưới gầm giường nhà tôi à!

"Nhìn vẻ mặt cậu thì chắc là đúng rồi. Tôi cũng không rành lắm. Hoa Dao rất đơn thuần, Cậu cứ chân thành đem những gì em ấy thích nhất tặng cho em ấy là được."

"Tôi làm vậy rồi nhưng em ấy thậm chí còn mắng tôi."

"Cậu tặng cái gì?"

"Một con gà!"
"???"

"Cậu đừng nhìn tôi kiểu đó, rõ ràng hôm trước em ấy khen gà rất dễ thương. Tôi phải đi vòng quanh mới tìm được một con gà có bộ lông đẹp đó."

"...Tôi thấy cậu đúng là xứng đáng ế cả đời!"