Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 55: 55: First Time






Sáu giờ sáng, mặt trời đã bắt đầu ló dạng, chiếu ánh nắng từ cửa sổ vào phòng ngủ, Bạch Gia Thi từ trong giấc mơ dần dần tỉnh dậy.

Vừa đúng lúc tiếng đồng hồ sinh học reo lên, cô vươn tay ra tắt nó, ngăn tiếng ồn đến màng nhĩ...

Cô bước xuống giường vệ sinh cá nhân xong xuôi thì bắt tay vào làm bữa sáng.

Bữa ăn rất đơn giản, có bánh bao mua từ tối hôm qua và một ly sữa tươi.

Bạch Gia Thi có thói quen ăn chậm, trước kia vì giữ được vóc dáng mà một ngày của cô chỉ có hai bữa chính, thậm chí cả ngày ngay cả một hạt cơm cô cũng không được ăn...

Chỉ còn cách ăn chậm lại phần thức ăn để no được lâu hơn...

Ăn xong xuôi hai cái bánh bao đã tốn gần một giờ đồng hồ.

Cô ngồi lăn lộn trên giường của khách sạn hồi lâu mới chịu đứng dậy đi về phía trước kéo hành lý mở ra...

Đắn đo suy nghĩ một lúc, cái này không được mà cái kia cũng không xong...

Không biết khi đi hẹn hò người ta thường mặc gì, suy nghĩ này vừa loé lên Bạch Gia Thi liền bất giác đỏ mặt.



Người ta cùng lắm chỉ hẹn đi cà phê thôi mà! Hẹn hò gì chứ.



Nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn rất hồi hộp, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn ra một chiếc đầm xuông màu trắng thuần khiết, trong sáng, được thiết kế cổ áo chữ u phồng nhẹ ở hai vai khiến cô trông như một nàng công chúa với mái tóc dài được uốn lọn xoăn thả nhẹ trên vai càng thêm xinh đẹp rực rỡ.

Cô lấy ra thêm một quyển sách bỏ vào trong túi rồi mang đôi giày cao gót màu trắng vào, nhanh chóng rời khỏi cửa phòng khách sạn.

Lúc ra ngoài đã hơn chín giờ, rời xa khỏi phòng máy lạnh Bạch Gia Thi đã cảm nhận ngay được cái nóng bức gay gắt trước thời tiết ba mươi độ.


Tối hôm qua đột nhiên Tống Lập Thành nhắn tin muốn cô mời một bữa cà phê, Bạch Gia Thi ngoài mặt mắng anh thù dai nhưng trong lòng đã kích động đến mức sắp nhảy lên chín tầng mây.

Hôm nay Tống Lập Thành có một cảnh quay, phải đến gần mười giờ mới xong, Bạch Gia Thi theo địa chỉ anh gửi bắt taxi tới trước, quán nằm trong một nơi tương đối hẻo lánh, ít người qua lại nhưng lại rất yên bình, thoáng mát, cách ly hẳn với thành phố đông đúc xô bồ.

Ở trước cửa là một bảng hiệu hình thù bông hoa trông rất sáng tạo, một dòng chữ ngay ngắn ở trên đó: First Time.

Cái tên rất ấn tượng, ít nhất là đối với cô.

Vừa bước vào trong, ngay lập tức cảm nhận được mùi hương hoa thơm nồng nàn xộc vào trong khoan mũi.

Bạch Gia Thi thở ra một hơi dễ chịu...


Phía trước có một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi chạy đến, khuôn mặt non nớt không giấu được sự vui vẻ:“Kính chào quý khách, First Time xin chào ạ."

Cô gái trước mặt có một khuôn mặt trứng ngỗng ngọt ngào, môi hồng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi, giọng nói mềm mại cứ vang lên bên tai...

Bạch Gia Thi cười cười chào lại cô gái.

"Em tên là Khánh Phương, chị cứ gọi em là Bông ạ, cảm ơn chị đã ghé tới tiệm tụi em.



Nếu chị có bất cứ yêu cầu gì hoặc không hài lòng chỗ nào, chị cứ nói với em, tiệm chúng em cam kết sẽ lắng nghe và sửa đổi ạ."

Cô bé mới lớn, rất có nhiệt huyết tuổi trẻ, năng lượng dồi dào thật sự khiến cho người đối diện cũng nhịn không được muốn trở lại thời thanh xuân đơn thuần tươi đẹp ấy...

Bạch Gia Thi mỉm cười: "Được, cảm ơn em."

"Không có gì ạ!" Khi cười còn lộ ra má lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Đằng kia là một gái trông có vẻ khó gần đang tỉ mĩ cắt tỉa những bông hoa, Bông đi tới gần cô gái ấy, nhỏ giọng nói: "Chị Thư, tới rồi tới rồi!"


Chị Thư trong miệng cô bé ngẩng đầu lên, ngũ quan sắc sảo, mái tóc dài đen nhánh tôn lên làn da trắng nõn, nhìn cũng không lớn hơn Bông là bao.

Bạch Gia Thi càng ngày càng thích tiệm cà phê này...cô nhìn bảng menu, chọn ra một ly trà sữa có cái tên khá đặc biệt: Hương vị tình đầu.



Cô chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Bông bưng ra một cốc trà có mùi hương hoa nhài thoang thoảng tới, bảo cô chờ một lát.

Từ trong miệng của Bông cô biết được quán cà phê này mở chưa được bao lâu, vào đúng hai tuần từ khi cô xuyên sách tới đây.

Tuần nào tiệm cũng sẽ mua những loài hoa thơm nhất, đẹp nhất về để trang trí tiệm.

Cô cẩn thận nhìn ngắm xung quanh, thực sự rất đẹp...

Quán Lấy hoa Lilac làm gam màu chủ đạo, những chùm hoa Lilac với đủ sắc màu từ tím nhạt, hồng cánh sen, màu trắng cho đến hồng nhạt, tất cả đều rực rỡ, lung linh dưới ánh nắng mặt trời.

Hoa Lilac là loài hoa tượng trưng cho những cảm xúc rung động đầu đời, rất trong sáng, thuần khiết và đầy nhớ nhung.

Chắc hẳn chủ tiệm phải là một người rất lãng mạn và chung tình.

Từ lúc bước vào, tất cả những thứ cô nhìn thấy đều là một bầu trời tình yêu, menu đồ uống là những cái tên đầy sự ngọt ngào và ngay cả đến loài hoa để trang trí tiệm cũng là tượng trưng cho tình yêu đầu đời.

Bạch Gia Thi mở điện thoại ra xem giờ, chín giờ rưỡi.


Cô đóng điện thoại lại, lấy từ trong túi xách ra một quyển sách có tựa đề: Nếu chỉ còn một ngày để sống.

Cô không phải là người thích đọc sách, nhưng ngay khi nhìn thấy tựa đề, ánh mắt cô không khỏi chăm chú, nó cứ thôi thúc cô phải đọc...

Và rồi cô quyết định mua nó, cuốn sách kể về chuyện tình cảm động tràn đầy những xúc cảm khác biệt, đem đến cho cô những rung cảm chân thật chạm đến từng ngóc ngách trong trái tim.



Một cuốn sách đã khiến cho cô phải khóc phải cười qua từng trang giấy.

Cô lật ra đến đoạn đọc dở, có một câu nói khiến cho cô rất ấn tượng "Nếu cuộc đời là một cuốn sách thì bạn đọc ngược từ dưới lên cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.





Hôm nay chẳng khác gì hôm qua.



Ngày mai cũng giống hệt ngày hôm nay.



Trong cuốn sách về cuộc đời em, chương nào cũng giống hệt chương nào, cho tới khi anh xuất hiện.”

Bên cạnh cô được đặt xuống một cốc trà sữa Hương vị tình đầu.

Ánh mắt cô dừng lại trên trang sách, ngẩng đầu lên nhìn người vừa đặt cốc trà sữa xuống.

Đang định cảm ơn đột nhiên lời nói không thể thốt ra được...!Trái tim bất giác đập mạnh hơn, là vì quyển sách hay là vì anh?

Tống Lập Thành đứng trước mặt cô, khuôn mặt vẫn tuấn tú như ngày nào, ánh mắt nhìn cô say đắm...

"Tới lâu chưa?".