Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 37: 37: Chơi Game






Buổi tối ngày cuối cùng, các khách mời cùng nhau ra ngoài hiên nhà ngắm sao, tâm sự đến tận khuya.

Tuy sáu ngày ở đây phải trải qua nhiều nhiệm vụ khó khăn, ăn uống đạm bạc nhưng thật ra ngoài những chuyện đó thì vẫn có rất nhiều chuyện vui, đáng để lưu luyến.

"Ây da cuối cùng cũng có thể về nhà rồi! Ở đây lạnh muốn chết, hằng ngày còn phải lội sông bắt cá!" Vĩ Thành dơ hai tay lên trời, hít thở không khí cảm thán.

"Thế mới nói, đồ ăn chúng ta ăn hằng ngày thật ra rất quý giá."

"Nhưng mà các món rau còn có thể nấu ra nhiều món ngon như vậy là lần đầu tiên tôi được nếm thử."

"Nhờ Thi Thi của chúng ta cả, ăn uống mới không vô vị như vậy!"

"Đúng đúng! Về nhà nhất định sẽ ngày nhớ đêm mong Thi Thi."

Bạch Gia Thi buồn cười: "Là nhớ em hay nhớ thức ăn."

Trương Tân Nghiên khịt mũi, hắng giọng: "Tất nhiên là nhớ em rồi!"

Vĩ Thành xì một tiếng: "Tài nói dối của chị đã bắt đầu lên một tầm cao mới!"

"Hừ, em thì biết cái gì!"

Mọi người nhìn hai người đấu khẩu cảm thấy buồn cười không thôi.

____________________

Ngày hôm sau thức dậy, các khách mời bận rộn xếp hành lí vào vali.

Sau đó được xe của tổ chương trình chở ra sân bay.

Trên đường đi,

Vĩ Thành cảm thấy chán, muốn lôi kéo mọi người cùng chơi game, nghĩ một chút liền nói:

"Có ai trong đây muốn chơi liên quân Mobile không?"

Đây là một tựa game có xuất sứ từ Vương Giả Vinh Diệu của Tencent đang rất hot trong những năm gần đây, đồ hoạ của game rất sống động tạo cảm giác thú vị cho người chơi.



Hiện nay Liên quân Mobile còn trở thành bộ môn eSports và sở hữu lượng xem khổng lồ.

Trương Tân Nghiên bĩu môi: "Không biết chơi!"



"Cứ tải đi, chơi cái này đơn giản lắm."

"Không chơi." Nói xong liền lấy miếng bịt mắt ngủ*** ra đeo vào, nhắm mắt lại.

Hình ảnh minh hoạ

"Thế không ai chơi à."

"Lâu lắm rồi không chơi, không chắc còn nhớ không nữa, anh có gánh nổi không?" Bạch Gia Thi trêu chọc.

"Đơn giản thôi."

"Tôi cũng muốn chơi."

"Đợi tí, tạo phòng."


"Em đọc id phòng cho mọi người vô nha."

"495721."

"Sở Tiêu với anh Điền không chơi à?" Vĩ Thành hỏi.

"Không ạ."

"Anh không chơi mấy trò này." Bách Điền xua tay, sau đó cũng đeo tai nghe vào ngủ.

"Vậy thôi, chúng ta vào."

Bạch Gia Thi đang chọn tướng, bỗng Tống Lập Thành ghé sát người qua, giọng nói từ tính gợi cảm vang lên: "Chọn tướng nào?"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô khiến nơi đó mẫn cảm run lên, cô gái nhỏ đỏ mặt không dám nhìn anh, cảm thấy cả người đều không ổn, hô hấp khó khăn, âm thanh trầm thấp quẩn quanh bên tai.

Một lúc sau mới khó khăn lên tiếng:

"Krixi."

"Ồ."


Bạch Gia Thi phồng má, anh lúc nào cũng như vậy, thỉnh thoảng lại làm ra vài hành động kì quái khiến tim cô cứ đập rộn ràng không thôi, sau đó lại quay người trưng ra vẻ mặt vân đạm phong khinh như chưa có chuyện gì xảy ra, tại sao có thể làm cho người ta tim đập rộn ràng mà không thèm chịu trách nhiệm chứ? Đúng là đồ vô lương tâm.

Tống Lập Thành nhìn thấy cái má phồng lên của cô không khỏi cảm thấy đáng yêu, thật muốn chọc.

Cuối cùng đội hình cũng hoàn tất, Phó Từ đi rừng chơi Triệu Vân, Vĩ Thành đi grakk, Tống Lập Thành chơi Athur, Tô Nguyệt chọn TelAnnas.

"Đánh nhanh thắng nhanh nha mọi người." Vĩ Thành có lòng tin trận này sẽ ăn non đối phương, ngoài Bạch Gia Thi lâu ngày không chơi ra thì ai cũng đã có kinh nghiệm.



Đặc biệt là Tô Nguyệt, cô ta ở nhà đã từng chơi thử, hầu như đều là cô ta gánh team, sau đó tự tin nói:

"Ở nhà tôi rất hay chơi trò này, cũng không tồi đâu."

Vĩ Thành không có thiện cảm với Tô Nguyệt nhưng dù sao cũng không nên lờ đi lời người khác: "Thật sao! Vậy thì ván này Tô Nguyệt phải gánh mọi người rồi."

Rất nhanh ảo tưởng của cô ta đã bị dập tắt.



Mới vừa vô trận, Tô Nguyệt đã bị Phó Từ mắng.

"Tô Nguyệt, cô đi đâu vậy? Tự dưng đi farm** *rừng của tôi làm gì?"

**Thuật ngữ này chỉ việc người chơi kiếm các tài nguyên như vàng, kinh nghiệm từ lính hay các bãi quái rừng.



*

Tô Nguyệt túng quẫn, không hiểu farm nghĩa là gì, chỉ biết tránh xa cái chỗ này ra.

Vừa đánh được mười phút lại bị Vĩ Thành nói: "Chị Tô Nguyệt, chị đi đâu vậy! Em kéo mà sao chị không đánh, phí mất chiêu cuối."

"À chị về ăn cục máu."

"Máu còn hơn nửa thanh mà ăn cái gì! Thôi bỏ đi..."

Bọn họ phát hiện cái người nói lâu ngày không chơi thế mà lại chơi rất giỏi, hành mid** *team bạn đến khóc không ra nước mắt.




Còn cái người vừa bảo chơi không tồi thì lại chơi rất bình thường, thậm chí còn có chút ngáo.

**Mid: là đường giữa, con đường ngắn nhất dẫn đến nhà chính của đối phương (mid là đường của nữ chính đang chơi).



*

Cô ta đang đánh lính liền nghe được tiếng hệ thống vang lên.

"Double kill."



Bạch Gia Thi lại vừa giết mid team bạn thêm một lần nữa, khiến mid bên đó phải nhắn tin xin tha.

"Đỉnh.



Chưa gì đã 4 0 0." Vĩ Thành khâm phục.

"Chết hết rồi kìa, Tô Nguyệt đẩy trụ." Phó Từ nắm được cơ hội hét to.

"Chờ một chút, lính lên mới đẩy được."

Vĩ Thành cạn lời: "Bật chiêu một lên đánh."

"Làm sao đánh?"

"ĐM, có biết chơi không thế!" Phó Từ mất kiên nhẫn mắng.

"Bật lên nhưng mà vào sẽ bị trụ bắn." Tô Nguyệt không phục nói lại, thanh máu đã ít, vậy thì vào có mà chết.

"Ai mượn cô vào, đứng ở ngoài bắn được."

"..." Được rồi, là cô ta hơi ngoan cố, nhưng cô ta cũng đâu có biết, làm gì phải gắt gỏng như vậy chứ.

"Đừng cãi nhau nữa, team bạn sống lại rồi, tập trung giao tranh." Bạch Gia Thi chán nãn, biết vậy từ đầu đã không chơi, mấy người này ồn ào quá đi.

"Tô Nguyệt, trụ còn một ít, đánh nốt đi."


Tô Nguyệt chưa kịp bật chiêu một lên đã bị rừng team bạn núp trong bụi chui ra, Vĩ Thành nhanh tay chạy lên trước hút vào để đỡ đòn.

Kết quả Tô Nguyệt muốn lấy lại mặt mũi, không chạy về mà ngoan cố ở lại...Ai ngờ rừng team bạn quá trâu, trực tiếp đánh chết cả hai.

"Vãi đạn!" Vĩ Thành tức giận không kiềm chế chửi thề một câu.

"Tô Nguyệt, rốt cuộc chị có biết chơi không thế? Máu chị còn một tí mà còn cố ở lại đánh! Biết ad quan trọng lắm không? Rồi ai đẩy trụ."

Tô Nguyệt mặt đỏ lên, lí nhí trả lời: "Tôi tưởng là đánh được, không ngờ trâu như thế."

Vĩ Thành: "..."

"Tô Nguyệt, lên phụ tôi đẩy trụ." Bạch Gia Thi thấy Tô Nguyệt sống lại, vội vàng gọi, muốn cô ta đẩy nốt trụ này để lính siêu cấp lên.

Kết quả Tô Nguyệt lại cứng đầu, không chịu đi lên chỗ Bạch Gia Thi, mà lại chạy qua farm rừng team bạn, bị top núp trong bụi đánh hai chiêu liền chết tiếp.

Bạch Gia Thi lần này cũng không nhịn nổi nữa, cô ta rõ ràng cố tình không nghe thấy lời cô, nhưng chưa kịp nói đã bị Phó Từ cướp mất: "Bạch Gia Thi đã bảo cô qua bên kia đẩy trụ rồi mà, đi farm rừng làm gì!"


Từ lúc bắt đầu ván game, Tô Nguyệt đã liên tiếp chết tám lần, chưa kể còn liên luỵ cả Vĩ Thành chết cùng.



Bọn họ còn nghĩ rằng có khi nào Tô Nguyệt không biết chơi?



"Tôi chỉ định đi ăn rừng..."

"Hừ, không biết là đi ăn rừng hay đi tặng mình cho đối thủ."

Team bạn lúc đầu còn sợ ad**** và support****, kết quả đánh một lát phát hiện trình độ của Tô Nguyệt nhiều nhất là rank bạc, vì thế suốt cả trận đấu chỉ bắt một mình Tô Nguyệt.

**AD là viết tắt của cụm từ Attack Damage.



Thuật ngữ này dùng để chỉ các vị tướng gây sát thương bằng đòn đánh tay chủ yếu, thường là người đẩy trụ (Ở đây Tô Nguyệt là ad),*

Tô Nguyệt bị rừng và top team bạn thay nhau núp bụi giết chết, sau một hồi liền biến thành 0 10 0.



Vĩ Thành đứng ra đỡ đòn nhưng tiếc rằng Tô Nguyệt quá ngoan cố ở lại, anh trở thành 0 11 4.

Vĩ Thành: "..." Má thật sự cạn lời.

Bên này, Bạch Gia Thi lên phụ trợ Tống Lập Thành, cô phát hiện ảnh đế toàn năng thế mà lại chơi rất kém, thật ra thì cũng không đến nổi nhưng so với team bạn thì quả thật hơi non.

Bạch Gia Thi cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn trượng nghĩa giúp đỡ anh.

Tống Lập Thành được Bạch Gia Thi hỗ trợ, giết liên tiếp ba mạng.

Một ván game nghĩ rằng có thể kết thúc nhanh chóng, kết quả bởi vì Tô Nguyệt liền biến thành hơn nửa tiếng.

"Cuối cùng cũng win rồi!" Vĩ Thành thở dài.

"Ván chơi game bất ổn nhất trong cuộc đời tôi."

"Thi Thi đỉnh quá, khi nào chơi cho tại hạ hưởng ké."

"Còn phải xem thế nào đã!"

"Không lẽ tình nghĩa của chúng ta chỉ có thế thôi sao!"

"Đúng vậy!" Bạch Gia Thi dứt khoát trả lời.

"Tồi!" Vĩ Thành nước mắt lưng tròng nói.

Tô Nguyệt nhìn một màn này, âm thầm bực mình, tay nắm chặt thành quyền.

Phó Từ không ngờ Bạch Gia Thi biết chơi game, lại còn giỏi như vậy, gánh bọn họ một trận này.



Không khỏi càng ngày càng ấn tượng..